Vũ Điệu Của Trung Tá

Chương 6: Chương 6: Anh nhìn thẳng cô: “Cô giáo Hàn, có cơ hội lại gặp.”




Không khí trong phòng có chút ngưng trệ, Sơ Vũ bình tĩnh nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt. Cô chậm rãi đứng lên. Chợt nghe tiếng Tịch Khê thanh thúy gọi: “Chú.”

Tịch Hạo Trạch đứng đứng cách đó ko xa, nhìn cô khẽ cười.

Nữu Nữu chạy đến bên người Tịch Hạo Trạch, tay với lên ôm cổ anh.

Sơ Vũ đi qua, lễ phép tươi cười.

“Xin lỗi, đã đến trễ.” Anh trầm giọng nói, cánh tay hơi run: “Nữu Nữu, sao không giới thiệu cho chú một chút?”

Nữu Nữu quay đầu nhìn qua Sơ Vũ: “Đây là cô giáo Hàn.”

Sơ Vũ mỉm cười: “Xin chào, tôi là cô giáo múa của Tịch Khê, Hàn Sơ Vũ.”

Tịch Hạo Trạch cười như không cười nhìn cô: “Tịch Hạo Trạch, chú của Tịch Khê. Cô giáo Hàn, Nữu Nữu làm phiền cô rồi.”

“Tịch Hạo Trạch” chợt nghe được tên này, cô ngẩn ra, đôi mắt bỗng dưng mở to, hơi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh, hai người đối diện nhau. Cô cười nhẹ, nhanh chóng nhìn sang nơi khác: “Đây là việc tôi phải làm.” Ánh mắt lướt qua đầu vai anh, quân hàm màu xanh với hai gạch màu vàng cùng biểu tượng hai ngôi sao, ánh mắt cô ảm đạm xuống.

“Tịch Khê, ngày mai chúng ta lại gặp.” Cô gặn cười thật tươi, nhẹ nhàng nói.

Sơ Vũ thay áo quần xong đi đến đại sảnh, nhìn thấy một vài cô giáo đang tụ tập đằng kia tán gẫu, mặt mày vui vẻ. Cô nghi hoặc, lấy điện thoại ra nhìn giờ. Bình thường giờ này mọi người đều đã về cả rồi. Hôm nay làm sao vậy, sao lại chưa tan ca.

Thấy cô đến, một người trong đó nói: “Sơ Vũ, chúng tôi vừa nói đến anh quân nhân kia, đẹp trai quá đi mất .”

Sơ Vũ cúi người thay giày, biểu tình u ám không rõ, chợt nghe thấy những người khác nói.

“Đẹp trai cũng vô dụng, đã có con rồi .”

“Nghe cô bé kia gọi anh ta là chú, có lẽ vẫn còn độc thân đấy.”

“Người ta độc thân cô cũng không có cơ hội đâu.”

“Sơ Vũ, các người có nói chuyện gì với nhau không? Kể đi?”

Sơ Vũ mang giày xong đứng lên, cười cười nhún vai: “Tôi vừa gặp quân nhân là đã sợ run cả người, đâu còn bình tĩnh để nói chuyện cùng anh ta nữa chứ.”

“Thiệt là….” Mọi người cùng đồng thanh khinh bỉ nói.

Lúc này người đẹp Mục thản nhiên mở miệng nói: “Anh ta là Tịch Hạo Trạch, là con trai của tham mưu quân khu.”

“Sao cô biết?”

“Người thân của gia đình tôi là cấp dưới của anh ta.” Cô Mục có chút đắc ý.

Sơ Vũ dường như cái gì cũng không nghe thấy, đối với chuyện này không có hứng thú, cũng chẳng muốn tìm hiểu. Cô nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi chào tạm biệt mọi người.

Đáng nhẽ viên bảo vệ của Tịch Chính Hồng là Tiểu Chu đến đón Tịch Khê, nhưng Tịch Hạo Trạch làm sao có thể bỏ qua cơ hội này. Anh đóng quân trong doanh trại ở ngoại ô thành phố N, xong việc, liền chạy như bay đến.

Tịch Khê ngồi ghế sau, trong tay ôm hộp KFC vừa mới mua, cả xe nhất thời lan tỏa mùi gà rán thơm ngào ngạt.

Tịch Hạo Trạch nhìn cô bé qua kính chiếu hậu: “Nữu Nữu, hôm nay học múa có vui không?”

“Có ạ”

“Thế cô giáo của cháu thì sao?”

“Thích ạ.”

Tịch Hạo Trạch nhếch miệng, khởi động xe.

Hôm nay được nghỉ học, Sơ Vũ định về nhà. Cô đi đến bến xe buýt , lúc này đang là giờ tan tầm, người đông nghịt, lại ùn tắc giao thông. Trời vừa tối vừa lạnh, Sơ Vũ đứng lạnh run cả người mà xe vẫn chưa tới.

Từ xa Tịch Hạo Trạch đã nhìn thấy cô đứng đấy run rẩy không ngừng xoa tay, anh liền dừng xe lại, hạ cửa kính xuống. Thật sự là làm khó anh mà, trong đám người chật chội ở đây cũng có thể nhận ra cô.

Nhìn thấy một chiếc xe việt dã khí phách dừng trước mặt, Sơ Vũ cũng chỉ liếc qua, rồi lui về phía sau,căn bản không nhìn thấy người bên trong xe. Xe bóp hai tiếng còi.

“Cô giáo Hàn” chợt nghe một giọng trầm ấm gọi tên cô. Cô mím môi ngẩng đầu nhìn, là xe của Tịch Hạo Trạch.

“Lên xe.”

Anh nói một câu ngắn gọn, giống như đang hạ lệnh. Cô sửng sốt, hiển nhiên cô không hiểu vì sao anh ta phải làm như vậy.

“Ở đây không cho dừng xe, lên xe.” vài năm nay anh có thói quen nói chuyện rất nghiêm khắc. Trong lòng cô vốn đã không có thiện cảm đối với quân nhân, nay nhìn thấy bộ dáng của anh, cô lại càng thêm ghét.

“Cám ơn, không cần.” Cô cũng không biết xưng hô với anh ta như thế nào.

Cửa sổ sau cũng chầm chậm hạ xuống, lộ ra đến đầu Tịch Khê: “Cô giáo Hàn, nhanh lên xe đi.” Tịch Khê vẫy tay về phía cô.

Sơ Vũ cố gắng giữ vẻ mặt thản nhiên, liên tục vẫy tay, cao giọng nói: “Xe buýt sắp đến rồi.”

Tịch Hạo Trạch lạnh lùng liếc qua cô, cũng không nhúc nhích, nhìn qua kính chiếu hậu thấy đằng sau đúng là có xe buýt đang chạy đến.

Sơ Vũ nghiêng người nheo mắt nhìn ra xa, thấy đó không phải là xe của cô đang chờ, vẻ mặt thất vọng tràn trề. Tịch Hạo Trạch rất nhanh đã nhận ra điều đó.

“Bíp…Bíp” xe buýt đằng sau không kiên nhẫn bóp hai tiếng còi thúc giục .

Hai hàng lông mày Sơ Vũ cau lại, tức giận nhìn Tịch Hạo Trạch, người này sao lại ngoan cố thế. Tịch Hạo Trạch cũng không thèm để ý.

Xung quanh đã có người phàn nàn .

“Có chuyện gì, sao lại đỗ xe ở đây chứ?”

“Sao lại gây phiền nhiễu thế?”



Tiếng oán giận dần dần thay nhau nổi lên.

Sơ Vũ nhất thời có chút bối rối, xấu hổ, sợ rằng cứ như vậy, nói không chừng lát nữa sẽ có cảnh sát đến, cô cắn răng, chạy đến mở cửa sau lên xe.

Khóe miệng Tịch Hạo Trạch nhếch lên, thì ra cũng chỉ là một cô gái da mặt mỏng, người xung quanh vừa nói như vậy đã không chịu được. Trận đánh lâu dài này chỉ vừa mới bắt đầu, Sơ Vũ đã mất quyền ưu tiên.

“Cô giáo Hàn, muốn đi đâu?”

“Làm phiền ngài , đường Bắc Uyển.” Vì đứng lâu trong gió lạnh nên giọng nói cô có chút run run. Không biết có phải là do cô cố ý hay không, từ “Ngài” này nghe thật chói tai.

Lúc này trên đường, xe nối đuôi nhau một hàng dài, tốc độ xe chậm rì, anh thường xuyên liếc qua gương nhìn Hàn Sơ Vũ. Sắc mặt cô hơi xanh xao, viền tai ửng đỏ, có lẽ là do vừa mới đứng ngoài trời lạnh. Rõ ràng là đang bực bội, nhưng cô lại cố kìm nén, anh không nhịn được cười nhếch môi.

Trong xe mở máy sưởi, nhưng vẫn không thể làm ấm được cơ thể lạnh cóng của cô. Cô ngồi im , không nói lời nào, mặt hơi nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tịch Khê rất vui vẻ, còn thảo ăn chia sẻ thức ăn ngon của mình cho cô .

“Xem ra Nữu Nữu rất thích cô.”

Sơ Vũ nhẹ nhàng thở ra, hơi nghiêng người, trong nháy mắt ánh mắt hai người lại gặp nhau, một bên lạnh lùng, một bên nóng rực. Cô cười nhẹ, không nói gì.

Xe càng chạy ra hướng nam, kiến trúc ven đường càng cũ.

Là những ngọn đèn đường hiu hắt bên ngoài làm cho tâm trí cô mệt mỏi; hay bởi người đàn ông bên cạnh khiến tim cô đập nhanh hơn. Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc rất lạ.

Lúc xuống xe, cô vẫn rất lễ phép cảm ơn Tịch Hạo Trạch.

Anh thản nhiên nhìn cô, trực giác cho anh biết Sơ Vũ có thành kiến với anh. Anh nhìn thẳng cô: “Cô giáo Hàn, có cơ hội lại gặp.” giọng nói có chút nghiêm túc, khóe miệng hơi nhếch lên như có chút nghiền ngẫm. Nghe câu nói ấy trong mắt cô thoáng qua một tia bối rối. Tịch Hạo Trạch đắc ý cười nhếch môi.

Nhìn cô từng bước từng bước đi vào trong ngõ nhỏ tối tăm, ánh đèn đường kéo dài thân hình gầy yếu của cô, anh vô thức nắm chặt tay lái.

Lúc Sơ Vũ về nhà, nhìn thấy trên bàn cơm hai món ăn, và hai cái bát không, trong phòng lớn truyền đến tiếng nói cười vui vẻ. Cô đặt túi sách xuống, đi đến phòng bếp, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy trong nồi còn đúng một bát cơm trắng. Xới bát cơm , quay ra bàn ăn, thức ăn đã nguội lạnh, mỡ đã đóng thành những mảng dày.

Cô cũng không thèm để ý, đổ nước sôi và thức ăn vào trong bát, khuấy lên cố gắng ăn.

Lý Tú Vân ngân nga khúc hát từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cô, khóe miệng giương lên, nhưng lại không lạnh lùng giống hôm trước: “Tiểu Vũ về rồi à.”

Đèn phòng khách vừa được bật lên, nhưng không gian vẫn u ám, tối tăm.

“Tiểu Vũ à, mẹ có chuyện nói với con, nghe nói người ta muốn phá bỏ khu này của chúng ta để quy hoạch lại.”

Vài năm nay luôn nói chuyện này, nhưng đến bây giờ vẫn chẳng có động tĩnh gì. Cô ăn hai muỗng cơm, không trả lời.

Lý Tú Vân ngồi một bên, tiếp tục nói: “Mấy ngày nay cả khu xóm đều nói chuyện này, có lẽ tám phần là muốn phá bỏ đi. Ba mẹ của A Mao đầu đường đã ly hôn, người ta nói là đến lúc đó có thể hai vợ chồng họ sẽ được chia nhà nhiều hơn.”

Sơ Vũ thật sự không còn khẩu vị , Lý Tú Vân nhìn cô trông giống với đầu gỗ, có lẽ dù có nói thêm gì đi nữa cũng chỉ đàn gảy tai trâu. Bà lạnh lùng liếc mắt, quay vào phòng.

Sơ Vũ uống ngụm nước, cô thở dài một hơi, lặng lẽ nhìn xung quanh, nơi này phá hủy đi cũng tốt. Có lẽ rời đi đối với mọi người đều là chuyện tốt.

.Buổi tối lúc chín giờ, ông Hàn về đến nhà. Sơ Vũ nghe thấy tiếng đi ra. Cô biết ba cô vẫn chưa ăn chén cơm nào.

“Ba. Con nấu cho ba bát mì nhé.”

“Không vội , con đi nghỉ đi, để ba tự làm.”

“Không sao, con làm nhanh thôi.”

Rán một quả trứng gà với thêm thức ăn bữa tối còn lại, một lát đã xong xuôi.

Sơ Vũ nhìn ba, đầu tóc bạc trắng, nếp nhăn che kín khóe mắt, bởi vì hàng năm lái xe, da phía bên trái mặt xạm đen, cô nghẹn ngào, cắn chặt môi cố nén nỗi lòng.

Cô lại nhớ đến tối hôm ấy, ba ôm cô ở giữa đường, đờ đẫn nhìn con hẻm, người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường đến thế vậy mà vẫn không thể thoát khỏi cảnh rơi lệ.

“Ba” giọng cô chan chát.

“Làm sao vậy?”

Sơ Vũ có chút bối rối: “Ba… chừng này mỳ có đủ hay không?” bàn tay trên bàn nắm chặt lại, bản thân mình có tư cách gì để hỏi đâu?

Đêm vắng lặng, Sơ Vũ nằm trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại, thật lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Ngoài phòng không biết thế nào, mèo hoang khàn khàn kêu, một tiếng lại một tiếng thê lương.

Trong đầu cô bỗng hiện lên khuôn mặt Tịch Hạo Trạch… Cô sao có thể quên anh chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.