Với Tay Bắt Lấy Vì Sao

Chương 25: Chương 25




Edit: Đông Thần Thần

Hôm sau Cao Ca vẫn dậy sớm như lúc trước.

Hôm qua mẹ Tống đột nhiên nhớ đến món vằn thắn, khăng khăng nói mình làm vằn thắn là tuyệt nhất, muốn sáng sớm làm cho Cao Ca ăn. Còn bực bội nói với Cao Ca: “Đâu ăn ít đâu, sao lại gầy thế, ăn nhiều thêm nữa đi.”

Cảm giác kiểu dì thấy cháu gầy này, đúng là làm Cao Ca rất vui vẻ, nhưng cô cũng thấy hơi phiền toái, khuyên một lúc, kết quả bị mẹ Tống gạt phắt đi. Để mẹ Tống không vất vả quá, cô còn cố ý chỉnh đồng hồ báo thức trước một tiếng, dậy rất đúng lúc, mẹ Tống đang bóp nhân bánh.

Mẹ Tống thấy cô đi ra thì rất không vui lòng, “Cháu ngủ là được rồi, sao dậy sớm thế?”

Bà không hề có ý nghĩ ghét loại thanh niên ngủ nướng, trái lại nghĩ rất thoáng, “Thanh niên mấy đứa không giống bọn dì, giờ dì từng này tuổi rồi, không ngủ được. Tối trằn trọc một tiếng trên giường mới ngủ được, trời chưa sáng đã tự tỉnh, không ngủ được nên dậy sớm tìm việc để làm. Bọn cháu ấy, lẽ ra phải ngủ nhiều, ngủ được thì sao không ngủ. Dì hay nói Tống Phỉ, đừng có ngày đêm làm việc, nó cứ không nghe. Cháu không được học theo nó đâu đấy.”

Mẹ Tống là nhiệt tình số một của số một, bắt đầu càm ràm thì cũng là số một của số một, Cao Ca vừa nghe ấm áp, vừa cố chấp rửa sạch tay, lúc mẹ Tống càm ràm từ việc cô ngủ ít đến thời gian nghỉ ngơi của Tống Phỉ không hợp lý, cô đã thành thạo lấy bột trong chậu ra bóp nhẹ.

Mẹ Tống càm ràm một nửa thì thấy tay nghề Cao Ca khá thành thạo, bèn hỏi cô. “Cháu từng làm rồi à!”

Cao Ca cười cười: “Làm không ít. Hồi trước mẹ cháu mở quán mì, lúc đó cháu học xong là phụ giúp bà ấy nên học được không ít.”

Mẹ Tống vừa nghe liền nói, “Ngoan quá. Vậy hôm nay hai dì cháu mình hợp tác nhé.”

Cao Ca tự nhiên đáp lại, mẹ Tống nhiệt tình còn Cao Ca biết ăn nói, hơn nửa tiếng sau, hai người đã làm xong. Mẹ Tống còn cố ý cầm hộp đựng sủi cảo đông lạnh ra, bỏ vằn thắn vào tủ lạnh, quay sang nói với Cao Ca, “Sáng sớm dì đã gọi Tống Phỉ đến ăn cơm, nó nói với dì là vừa mới ngủ, cháu xem thằng bé này chẳng yêu quý bản thân gì cả, dì để lại cho nó một ít, cho nó nếm thử.”

Lúc này Cao Ca mới hiểu đống lý luận phải ngủ nhiều lúc sáng sớm từ đâu ra, 80% là vì Tống Phỉ như thế nên mới nói. Nhưng cô nghĩ đến lúc mình dậy, thấy Tống Phỉ cũng thật đáng thương, tối phải ngủ muộn, sáng sớm sáu giờ đã bị gọi dậy, cũng chỉ có mỗi mẹ ruột là làm được chuyện này.

Hai người để lại một phần cho La Hải, rồi tự ăn trước. Qủa thực mẹ Tống trộn nhân bánh rất ngon, Cao Ca cật lực khen một lúc, mẹ Tống vui không hết, khen Cao Ca khéo miệng liên tục. Rồi hai người lại bận bịu dọn dẹp bếp, chờ La Hải đến.

Kết quả, lại chờ được một cuộc điện thoại.

Trong điện thoại, La Hải ủ rũ cực kỳ, nói, “Xui chết đi được, xe tôi đỗ ngay ngắn trong khu đỗ, chẳng biết tên quỷ vô đạo đức nào đâm thủng săm lốp xe của tôi, bốn cái đều xịt hết, tôi thay bánh xe dự phòng cũng vô ích. Cao Ca cô chờ một lát, tôi gọi xe đi đón cô.”

Xong anh ta còn mắng thêm một câu, “Bày trò vô đạo đức, chúc mày ăn cơm không có gia vị.”

Cao Ca:...

Cao Ca sợ anh ta bốc hoả bèn nói, “Đừng sốt ruột, còn sớm mà. Tôi và dì làm vằn thắn, vỏ mỏng nhiều nhân, sắp đến thì anh gọi cho tôi, tôi đem xuống dưới cho anh.”

La Hải nghe câu này cuối cùng cũng coi như vui lên được một chút, “Được được được, mang nhiều vào, tôi tức đến đói rồi.”

Cao Ca:...

La Hải đến rất nhanh, sau khi nghiêm túc ăn hết cả một bát to xong thì chiếc xe chuyên dụng hẹn trước đã đến, La Hải bèn chào tạm biệt mẹ Tống rồi dẫn Cao Ca xuống. Kết quả đến ngã rẽ cầu thang thì phát hiện có hai người ngồi xổm trước khóm hoa ở cửa. La Hải là người luyện võ, tính cảnh giác cao, lúc này liền dừng chân, “Không đúng, lúc tôi lên tầng họ mới đến, làm gì đây?”

Anh ta dùng cơ thể ngăn Cao Ca lại nói, “Cô đừng nhúc nhích, tôi ra ngoài xem thử.”

Anh ta nói xong, bèn đi ra ngoài, kết quả lúc đi ngang qua hai người đàn ông đó, hai người này căn bản không quan tâm đến anh ta, vẫn ngồi xổm ở đó. La Hải bèn hỏi một câu, “Ấy người anh em, tìm ai à?” Thế là một gã lập tức hằn học đáp: “Liên quan đếch gì đến mày, cút!”

La Hải bèn lùi ra sau hai bước, vẫy vẫy tay nói, “Ồ thế anh tiếp tục.” Sau đó anh mới vẫy tay với Cao Ca bên trong, ra hiệu cô ra đây. Kết quả Cao Ca vừa lộ diện, hai người này lập tức đứng dậy, La Hải thấy không ổn, quay lại, nhưng không nhanh bằng hai người này, họ đã chắn trước mặt Cao Ca, gã hằn học lúc nãy hỏi, “Có phải là cô Cao Ca không?!”

Cao Ca cảnh giác nhìn họ, “Hai người là ai thế.”Người kia bèn đáp, “Không ai cả, bọn này nghe nói cô là con điếm đẹp nhất khu này, gần đây mấy anh trai nổi nóng, đặc biệt đến tìm cô giải nhiệt. Em gái xinh phết đấy, đi theo anh đi. Anh em chúng tôi đều đang chờ cô đấy.”

Gã nói xong cũng bắt đầu kéo Cao Ca, đương nhiên Cao Ca không muốn, lập tức né tránh tiện thể giơ chân lên đạp. Hiển nhiên hai gã kia không ngờ Cao Ca lại lợi hại đến vậy, trúng nguyên một đạp lên người, gã ta lập tức điên lên, nhìn Cao Ca nói, “Chà, độc thật đấy, hèn gì ai cũng bảo em hoạt bát, thế này thì trên giường có sức lực lắm đây.”

Gã còn lại không nói câu gì, chỉ cười hà hà hà đắm đuối, vươn tay chuẩn bị túm lấy Cao Ca. Cao Ca thấy La Hải phía sau ra tay, liền cầm cặp sách đập thẳng vào người tên còn lại, móc xịt hơi cay trong cặp ra định xịt. Kết quả e là tên đó đã biết thủ đoạn của cô, giơ chân đá cô một cái.

La Hải lao lên, anh ta quả thật rất lợi hại, nhưng hai gã kia cũng đâu phải ăn hại, chỉ đối phó được một tên, gã kia không động vào Cao Ca, cứ đứng đó nói với cô, “Cô bán còn gì? Tôi hỏi giá kỹ lắm rồi, một tối 800, thấy sao? Leo lên luật sư Tống là không công khia hoạt động nữa rồi. Ôi đúng là quý giá.”

Lúc này đã hơn 7 giờ, là lúc người đi người về tiểu khu nhiều nhất, thấy có người đến, gã đó bèn lớn tiếng hơn nữa, đến cả hàng xóm mấy tầng trên cũng bị làm phiền, có người ra xem, thấy là trai gái cãi nhau nên người ta lại đi về, có điều có nghe lỏm hay không thì không ai biết.

Thậm chí, gã kia nói xong còn lấy tiền ra, muốn nhét vào trong ngực Cao Ca, “Chẳng phải cô thích tiền nhất còn gì? Lại đây lại đây, tôi chuẩn bị xong hết rồi.” Cao Ca đạp mạnh gã, nhưng sức đàn ông và sức phụ nữ hoàn toàn khác biệt, cô không còn xịt hơi cay, vốn dĩ không thể chống đối.

La Hải thấy người xúm vào càng lúc càng đông, thế này không được, liều mạng tung mấy đấm, nhảy lên, đấm vỡ đầu tên đang kéo Cao Ca, sau đó túm tay Cao Ca chạy vào hành lang, hai người họ không kịp đợi thang máy, chạy vào thang bộ thoát hiểm, kết quả lên đến tầng ba thì phát hiện, vốn dĩ không có ai đuổi theo.

Nhưng La Hải vẫn không yên tâm, vừa dẫn Cao Ca lên tầng về nhà, vừa báo cảnh sát trước rồi gọi điện báo cho Tống Phỉ.

Vừa vào nhà hai người họ đã rất nhếch nhác, mẹ Tống sợ hết hồn, La Hải sốt ruột gọi điện thoại, mẹ Tống vừa phủi quần áo cho Cao Ca vừa hỏi cô có chuyện gì xảy ra. Cao Ca bèn đáp, “Không có gì, nhà họ Triệu sợ cuống lên rồi. Dì à, e là cháu không ở đây được nữa rồi.”

Cũng đã liên luỵ Tống Phỉ, còn ở lại thì phá hỏng danh tiếng người ta mất.

Cao Ca nhỏ nhẹ kể lại chuyện, ai ngờ mẹ Tống nói một câu, “Cháu không phải do dì mời đến, là khách Tống Phỉ dẫn về, ở do nó quyết định, đi cũng do nó quyết định. Cháu nói với dì cũng vô ích.”

Cao Ca còn muốn nói thêm, mẹ Tống đã bướng bỉnh xua tay, “Bà già này không hiểu đâu, dì chỉ nghe lời con trai thôi.”

Chỉ đành chờ thôi. Cảnh sát nhanh chóng đến cửa, kết quả dưới tầng không còn ai từ lâu, họ đi một vòng rồi mới lên kiểm tra tình hình, ghi lại đặc điểm của hai tên kia, còn dặn họ gặp lại thì không được tự giải quyết mà phải gọi báo cảnh sát, rồi sau đó rời đi.

Vì Tống Phỉ ở xa nên nửa tiếng sau mới đến, anh vừa đến đã nhìn Cao Ca một lượt trước, thấy cô không sao thì hỏi lại một lần nữa, rồi nghe La Hải nói, “Nghĩ lại thì chuyện xe tôi hôm nay cũng quái lạ, sợ là do bọn chúng làm.”

Chuyện như vậy cũng hết cách, may Tống Phỉ có quan hệ rộng, lập tức gọi điện tìm Mạnh Lỗi, lấy danh nghĩa vụ án cưỡng hiếp của Cao Ca, lại nói chuyện hôm nay yêu cầu xử lý gấp rút.

Bên này xong việc, mẹ Tống nghe đầu đuôi xong bèn hỏi con trai, “Sao đám người kia đáng ghét thế, không có luật pháp gì thế à? Bảo lão Mạnh gô cổ hết lại.” Mạnh Lỗi là bạn cũ nhà anh, vậy nên mẹ anh cũng quen.

Tống Phỉ không biết nói gì, “Nếu nhà họ Triệu dám để chúng đến, nhất định là đã có sắp xếp xong từ trước, chắc chắn không dễ tra ra hai gã kia đâu.” Mẹ Tống bèn nói, “Thế sao con còn tìm Mạnh Lỗi, chẳng phải là vô ích còn gì?”

Tống Phỉ nghe xong bèn nói: “Chuyện thế này, giờ người bị hại của con bị quấy rầy nghiêm trọng, đội cảnh sát không phải điều tra chắc? Chắc chắn sẽ điều tra từ bên gia đình nghi phạm, không có chứng cứ cũng có thể làm bên đó loạn lên. Quan trọng nhất là, có thể làm bên đó dao động, làm cho họ hiểu, chuyện này không dễ giải quyết.” Anh thở dài, “Giờ chỉ có cách này. Vốn dĩ chuyện như vậy rất bị động.”

Anh nói xong, Cao Ca lại nhắc đến chuyện chuyển ra ngoài, Tống Phỉ cau chặt mày, nghe cô nói xong chỉ nói một câu, “Em cả nghĩ quá rồi. Mẹ anh không sợ anh cũng không sợ, yên tâm ở lại là được.”

Cao Ca còn muốn nói thêm mấy câu, Tống Phỉ lại đột nhiên nghiêm túc, nói bằng giọng răn dạy, “Em yên lặng một chút, đừng có ngày nào cũng băn khoăn phiền phức người khác này nọ, em xảy ra chuyện, thì phiền đến cảnh sát phá án, phiền anh lên toà giúp em, bọn anh nhận công việc này cũng đã chuẩn bị kỹ rồi, không cần em đưa ra mấy quyết định không đúng lúc vì cái em gọi là muốn tốt cho mọi người. Chuyển ra ngoài thì em ở đâu? Khách sạn? Thuê nhà? Em ở đây họ còn dám lớn lối như thế, em có tin em chuyển ra là họ dám cho người đi gây án không?!”

Cao Ca chưa từng thấy anh như thế, trong nháy mắt khí thế bốc lên ngùn ngụt, giọng vừa nhanh vừa gắt, câu nào cũng có lý, cô không có nổi khả năng phản bác. Cô hơi ngây ra, Tống Phỉ tự nhớ lại mấy câu mình đã nói thì hơi hối hận, bèn hoà hoãn lại, “Em đừng nghĩ nhiều quá.”

Anh nói xong lại ra bàn bạc với La Hải, mẹ Tống ra đi đến ủi Cao Ca, “Cháu đừng sợ nó, lúc nó lên toà cũng thế, lần đầu dì thấy cũng hết hồn. Nó chỉ có ý tốt thôi.”

Cao Ca nào không biết, cô bèn gật đầu. Mẹ Tống lập tức vui vẻ, vỗ tay cô nói: “Cô bé, thế mới đúng chứ. Ai chẳng có lúc gặp khó khăn, người khác giúp một tay thì sẽ qua. Đừng có nghĩ mãi có phiền hay không phiền, đối tốt với mình một chút.”

Cuối cùng vẫn là nghĩ quá đơn giản, lát sau, chuông cửa bị ấn đầy thúc giục, mẹ Tống ra mở cửa, chỉ thấy có một bà cụ đứng ở cửa nói với bà: “Dưới tầng có chuyện rồi, nhà các cô có một cô bé tên Cao Ca đúng không, hành lang dán toàn ảnh nó, còn có chữ viết bằng sơn đỏ. Khó coi lắm, xuống xem thử đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.