Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Chương 96: Chương 96: Làm hậu thuẫn của tôi




Cảnh Tô cũng không vì vậy mà quay đầu, chỉ tiếp tục đi về phía trước. Tư Mộ Thần, trước kia anh cưng chiều tôi, tôi thậm chí còn không biết ngoại trừ bề ngoài xuất chúng ra, tôi còn có gì để anh yêu?

Hàn Tử Dương thích tôi là vì anh ta có thứ cần tìm, Dung Thiểu Tước thích tôi là do ngẫu nhiên, còn anh thì sao? Toàn bộ toàn bộ đều là trùng hợp như thế, có lẽ chỉ vì tôi là mẹ của Tiểu Tiểu Binh, nhưng trong quá trình này, không thể phủ nhận tôi đã giao ra chân tâm của mình rồi.

Cho nên cô nhất định phải làm một người phụ nữ kiên cường, có trách nhiệm, nếu chuyện này là cô bắt đầu, vậy cô sẽ giải quyết tận gốc! Hóa ra làm một người phụ nữ dám yêu cũng rất hạnh phúc!

Trước khi lên máy bay, cô gửi đi một tin nhắn: Làm hậu thuẫn của tôi!

Một khắc Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô bước lên máy bay kia, anh hận không thể lập tức tìm chuyên cơ đến đi cùng cô, nhưng tin nhắn của Cảnh Tô khiến Tư Mộ Thần phải lui bước lại.

Anh không muốn ngăn cản người phụ nữ muốn bay kia nữa, nhưng sao anh lại thấy đôi tay đang ôm Cảnh Tô kia chướng mắt như thế.

“Lão đại, tra được rồi, chị dâu là đi cùng Hàn Tử Dương!” Đường Tuấn vội vàng chạy tới sân bay, phát hiện lão đại nhà mình đang ngơ ngác nhìn phương xa.

“Lão đại?”

“Tôi biết rồi!”

“A, vậy sao còn không nhanh chóng đuổi theo đi?” Đường Tuấn nói xong đã muốn đuổi theo đến cửa lên máy bay.

“Không cần nữa, A Tuấn, tôi tin chị dâu cậu sẽ chuẩn bị tốt công việc ở Ý! Từ giờ trở đi, cậu để cho thuộc hạ liên thủ với người của Tống Tường, cùng đón người kia trở về!” Nếu nha đầu nhà bọn họ muốn anh làm tốt công tác hậu thuẫn, vậy anh sẽ không để cô thất vọng. Nước Ý là nơi rồng rắn hỗn tạp, anh đúng là cần làm tốt công tác càn quét cho nha đầu nhà mình.

“Lão đại, tôi biết rồi!”

“Đường Tuấn, đợi thêm một thời gian nữa, tôi muốn cho cậu thay vị trí của tôi!” Tư Mộ Thần nhìn Đường Tuấn, anh đã suy nghĩ rất lâu, anh thấy Đường Tuấn là người thích hợp với vị trí này nhất, nên anh mới có thể nói như vậy.

“Lão đại, tôi không làm!” Đường Tuấn cực kì kiên quyết cự tuyệt Tư Mộ Thần, anh sao có thể lấy vị trí của lão đại chứ?

Thời điểm làm nhiệm vụ trong rừng nguyên thủy, là lão đại mang theo bọn họ vượt qua nơi hiểm yếu, gần như là mấy ngày mấy đêm không ăn uống gì, nếu không phải có lão đại chống đỡ cho bọn họ. Trong lòng bọn họ, lão đại đã trở thành thần, hoặc là một tín ngưỡng trong tâm tưởng!

Kỳ thật Tư Mộ Thần cũng không nỡ bỏ bọn họ, nhưng mà tương lai, anh không muốn để nha đầu nhà mình phải lo lắng hãi hùng nữa, có lẽ chỉ khi anh rời đi mới có thể yên ổn qua ngày.

“Lão đại, kỳ thật chúng tôi đều biết nỗi khổ của anh, nhưng vị trí này, tôi tin rằng bất luận là Đảng và Nhà Nước đều sẽ luôn luôn giữ lại cho anh.” Lão đại cống hiến nhiều hơn bọn họ rất nhiều, trộm cơ mật quốc gia của nước láng giềng, phá án và vạch kế hoạch bắt giam địch nhân, thậm chí là đánh nát kế hoạch chiếm lãnh thổ quốc gia mình của kẻ địch đều do lão đại nhà họ lãnh đạo!

“Đừng nói nữa, tôi đã quyết định rồi!” Tư Mộ Thần nắm chặt tay, một lúc lâu sau mới buông ra.

“Đi thôi!”

Giang Phỉ Á đứng trong nhà Tư Mộ Thần, đã mấy ngày không nhìn thấy Cảnh Tô, lúc không có ai ở nhà, cô cũng thường xuyên ra ngoài thư phòng nói những kế hoạch này cho Diêu lão đại nghe.

“A Phạm, sao không thấy đám người Tô Tô vậy?” Giang Phỉ Á kỳ quái nhìn anh!

“Nha Nha, chúng ta về nhà trước đi! Chị dâu ra nước ngoài rồi, khoảng thời gian này hẳn là không trở lại, bây giờ chúng ta về nhà thôi!” Lục Phạm cẩn thận nói với Giang Phỉ Á, anh có phần sợ hãi, nhớ tới Tư Mộ Thần khiến lòng anh thấy không công bằng.

“À, vậy sao?” Giang Phỉ Á nhìn Lục Phạm, trong lòng có chút mất mác, Tô Tô không để ý tới mình nữa sao? Vì sao cô cảm thấy có chút khó chịu?

“Đúng vậy, Nha Nha, chúng ta về nhà đi! Trong nhà còn có một kinh hỉ đang chờ em đó!” Lục Phạm đột nhiên nhớ tới lễ vật đang chờ Giang Phỉ Á ở nhà họ Liễu, trong lòng càng thêm kích động, có lẽ Nha Nha cũng không giống như lão đại nói.

“Được rồi!” Giang Phỉ Á nhìn Lục Phạm, ánh mắt không che giấu vẻ mất mác, “Chúng ta về nhà đi! Lục Phạm, em nhớ bảo bảo nhà chúng ta rồi!”

“Nha Nha, có kinh hỉ! Em vui lên chút đi!” Lục Phạm ôm Giang Phỉ Á vui vẻ đi về phía xe.

“Nha Nha, em đi đón bảo bảo trước, anh vào nhà dọn dẹp!” Lục Phạm nhìn Giang Phỉ Á, trong lòng cực kì kích động.

“Được!”

“Anh đưa em ra taxi!” Lục Phạm vẫy một chiếc xe taxi rồi nói địa chỉ với tài xế, kỳ thực anh có chút lo lắng cho Giang Phỉ Á, cho nên anh phải sớm nói chuyện với ba mẹ vợ.

“Đi đường cẩn thận!” Lục Phạm cẩn thận dặn dò tài xế.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Giọng nói của Giang Phỉ Á rất thấp, hiện tại cô rất phiền muộn trong lòng.

“Được!” Lục Phạm rất bất đắc dĩ, chẳng lẽ trong lòng Giang Phỉ Á chưa từng có anh? Nhưng không sao, anh tin anh nhất định sẽ làm cho cô thích mình!

“Đại ca, đại ca?” Lục Phạm quay về nhà, không nhìn thấy bóng dáng Giang Phỉ Thiên đâu.

“Đại ca?” Lục Phạm tìm khắp ngõ ngách trong phòng nhưng không thấy.

Anh chạy đến WC, Giang Phỉ Thiên ngã trên đất đang cuộn người lại, sắc mặt anh ta xanh xao, miệng run run!

“Đại ca, đại ca, anh nhịn chút, em đưa anh đi bệnh viện!” Lục Phạm khẩn trương cõng anh đi bệnh viện.

Nhưng Giang Phỉ Thiên lại giữ chặt tay Lục Phạm: “A Phạm, không cần, không cần, chú cho anh vô phòng ngủ!” Giang Phỉ Thiên không muốn để người khác biết tình huống của mình!

“Đại ca, chúng ta đi bệnh viện đi!” Lục Phạm vẫn lo lắng, nhưng Giang Phỉ Thiên không đồng ý.

“Tìm Tư Mộ Thần tới cho anh!” Giang Phỉ Thiên biết đây là đến cơn nghiện, anh nhất định phải vượt qua nó.

“Được!” Lục Phạm vội vàng đi tìm Tư Mộ Thần, để Tư Mộ Thần tới cứu anh vợ của mình.

“Lão đại, lão đại, anh mau đến cứu Giang đại ca đi!” Trên đường, Lục Phạm vượt vô số đèn đỏ, tìm được Tư Mộ Thần liền lập tức lôi anh ta lên xe.

“Làm sao vậy?”

“Giang đại ca lên cơn nghiện!” Lục Phạm biết đó là một loại ma túy!

“Mau đi thôi!” Tư Mộ Thần mang theo một sợi dây thắt lưng.

Giang Phỉ Á đưa bảo bảo về nhà, nhưng cô vừa về đã nghe thấy tiếng kêu la thống khổ của anh trai từ phòng ngủ truyền đến. Giang Phỉ Á kích động trong lòng, chẳng lẽ anh trai quay lại rồi?

“Đại, đại ca!” Cô đứng ngoài cửa gọi, cô không dám tùy tiện đi vào, bởi vì đại ca không thích người khác vào phòng mình!

“Ư…” Âm thanh thống khổ của Giang Phỉ Thiên truyền ra, anh trả lời cũng như không trả lời, khiến Giang Phỉ Á vô cùng lo lắng.

“Anh, em vào đây!” Cô vốn định vọt vào, nhưng Giang Phỉ Thiên hét lớn một tiếng, sau đó khóa chặt cửa phòng lại.

“Đại ca, anh rốt cuộc làm sao vậy, anh nói gì đi!” Giang Phỉ Á ôm bảo bảo đứng ngoài cửa lớn tiếng gọi, cũng mặc kệ bảo bảo đang khóc rống trong lòng mình.

“Nha Nha, em ở đây làm gì?” Lục Phạm đi vào, vội vàng nhận đứa bé trong tay cô, hai mắt đỏ lên. Cô vì anh trai mình, có lẽ nên nói là người yêu, mà ngay cả con mình cũng không quan tâm sao?

“Lục Phạm, anh nói cho em biết, anh có phải đã sớm biết đại ca trở lại rồi không?” Giang Phỉ Á chất vấn, Lục Phạm gật đầu, nhưng nghênh đón anh lại là một bạt tay!

“Lục Phạm, sau này tôi không bao giờ muốn thấy anh nữa!” Giang Phỉ Á như gặp ma chướng, cô nổi điên đánh đấm không ngừng.

“Nha Nha, em bình tĩnh lại, chúng ta vào phòng ngủ, để lão đại chăm sóc cho đại ca đi!” Giọng điệu của anh vẫn tận lực giữ bình tĩnh, anh không muốn cãi nhau với Giang Phỉ Á. Nhìn đứa bé trong lòng khóc nước mắt đầy mặt, anh càng thêm không đành, anh muốn con của mình nhanh ngừng khóc.

“À… Ơ… bảo bảo đừng khóc, đừng khóc, ba ba mang con đi ăn ngon nha!” Lục Phạm dỗ, có lẽ vì không có kinh nghiệm làm ba nên anh cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Giang Phỉ Á không chịu về phòng, nhưng Giang Phỉ Thiên không cho cô vào. Cô liền ngồi ngay ngoài phòng khách đợi tin tức của họ.

“Giang Phỉ Á, em đừng lo lắng, đại ca tạm thời vẫn tốt!” Tư Mộ Thần đi ra, nhìn thấy dáng vẻ của Giang Phỉ Á, anh có lòng nói một câu.

“Hừ, ai bảo anh đến đây mèo khóc chuột giả từ bi vậy?” Giang Phỉ Á độc địa nói, cô vốn luôn cảm thấy Tư Mộ Thần không có ý tốt gì.

“Giang Phỉ Á, cô đừng tưởng tôi làm toàn bộ những việc này là vì cô, đại ca cô đi tìm nha đầu trở về, cô ấy không muốn người bên cạnh mình bị thương tổn nên đã ra nước ngoài đi tìm bọn họ! Giang Phỉ Á, tôi khuyên cô đừng càng chạy càng sai nữa! Đây cũng là lần cuối cùng tôi giúp cô!” Dứt lời, Tư Mộ Thần cũng không quay đầu lại rời đi.

Anh nhớ lời Giang Phỉ Thiên nói, nếu đến lúc vạn bất đắc dĩ thì cầu xin anh hãy tự mình giết anh ta!

Cần bao nhiêu dũng khí mới có thể nói như vậy, Giang Phỉ Thiên là một người đàn ông kiêu ngạo, anh ta thà rằng chết cũng không muốn trở thành con rối cho ma túy. Chính anh cũng biết ma túy kiềm chế những người liên can như bọn họ, mà Giang Phỉ Thiên không chỉ hút vào một loại ma túy. Nếu không có nghị lực lớn căn bản là cai không được!

“Tư Mộ Thần, anh đợi đã!” Lúc đi ra cửa, Giang Phỉ Á đột nhiên gọi anh lại, nhét một vật vào tay anh.

“Đây là cái gì?” Tư Mộ Thần hoài nghi nhìn Giang Phỉ Á, tuy biết Giang Phỉ Á hẳn là không có ý gì nhưng anh vẫn cảm thấy nghi ngờ, dù sao cô cũng đã từng thiết kế anh, may mà nha đầu nhà anh vẫn tin anh, sau khi trải qua chuyện của Hàn Tử Dương mà cô vẫn còn có thể tin tưởng anh.

Nghĩ tới đây, trong lòng anh lại cảm thấy ngọt ngào. Nhưng anh vẫn không quên chính sự.

“Sẽ có một ngày anh dùng tới nó!” Giang Phỉ Á hình như không muốn nhiều lời thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.