Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 134: Chương 134: Hoa này... Nói là đưa cho Trì tiểu thư




Chương 134: Hoa này… Nói là đưa cho Trì tiểu thư

Edit: Cẩm Quỳ

Beta: Stuki**

Mặc Thời Khiêm nói: “Bạch Tụng so với ai khác càng yêu cậu hơn, cậu tại sao không lấy đi?”

Thịnh Đường cười nhạt: ” Vấn đề này của chú thật còn có ý tứ! Chú bắt đầu cùng với Trì Hoan ở chung một chỗ, là bởi vì chú mạnh mẽ cưỡng gian cô ấy, chịu trách nhiệm cưỡng bức. Lần trước cô ấy với chú chia tay, là bởi vì cô ấy không biết sâu cạn cho nên không muốn liên lụy chú, thân là nam nhân, đích thực là không thể cứ như vậy liền đi…”

Anh nhẹ a một tiếng: “Bây giờ, cô ấy hiển nhiên cảm thấy chia tay với chú là lựa chọn tốt hơn. Chú không hiểu nữ nhân, cho nên cảm thấy cô ấy với chú giống nhau, không cần yêu, chỉ cần trung thành… Có thể cô ấy thích chú, yêu cầu chú đáp lại, muốn chú cũng thích cô ấy, muốn chú phải rõ ràng cự tuyệt từng cái nữ nhân thích chú.”

Mặc Thời Khiêm không có lên tiếng, nhìn chằm chằm khói mù không nói một lời, môi mỏng mân thành một đường thẳng.

Thịnh Đường không đếm xỉa tươi cười: “Nhắc tới thật nhiều chuyện, tôi cũng cảm thấy đối với chú mà nói nữ nhân như vậy rất phiền toái. Bạch Vân như vậy thì chú coi thường, không bằng chọn Quý Vũ, lại tiết kiệm tiền làm việc, gọn gàng mà lại ngoan ngoãn lại yêu cậu. Càng là nữ nhân độc lập thì càng phiền toái, Trì Hoan chính là điển hình.”

… … … … …

Trì Hoan trở lại biệt thự liền trực tiếp lên lầu thu dọn đồ đạc.

Cô cảm thấy rất tỉnh táo, ít nhất suy nghĩ là rõ rang. Cô cũng biết rõ mình đang làm gì, phải làm gì, và mình cần phải làm gì. Nhưng ngón tay vẫn không nhịn được run rẩy, rối laonj thu dọn đồ đạc.

Tức giận? Có gì phải tức giận? Không phải là một nam nhân thôi sao? Không phải chỉ là có tiền hơn thôi sao? Đợi cô xoay người thì tất cả đều có thể kiếm được!!

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng khi thu dọn đồ đạc cô vẫn không thể khống chế mà nổi giận đùng đùng.

Lung tung chất đầy cả một cái rương hành lý, có thể không lấy cô toàn bộ cũng không lấy, sau đó dụng lực đậy lại, xách rương hành lý liền muốn xuống lầu. Tại bậc cầu thang lúc xuống cũng bởi vì mang giày cao gót, chính mình xách vali hành lý lên lại cố hết sức mà thiếu chút nữa trực tiếp lăn xuống.

Lảo đảo một chút liền bị dọa sợ đến nước mắt đều thiếu chút nữa rớt xuống.

Lâm mụ vừa lúc ở phòng khách thấy một màn như vậy, cũng bị hù dọa, vội vàng liền ném máy hút bụi trên tay, vội vội vàng vàng đi lên: “Trì tiểu thư… Cô làm gì vậy?”

Trì Hoan mím môi: “Không có gì, tôi muốn dọn đi.”

“À? Đã xảy ra chuyện gì? Cô cùng Mặc tiên sinh gây gổ sao?”

Trì Hoan lại chính mình nhấc hành lý lên, chật vật đi xuống, thản nhiên nói: “Chia tay.”

Lâm mụ ngăn cản cô cũng không được, giúp cô khuân đồ cũng không được, chỉ có thể sốt ruột đi theo: “Cô bình tĩnh một chút… Cãi nhau cũng không thể nói chia tay liền nói chia tay a, cô ngồi xuống trước, xin bớt giận, có chuyện gì chúng ta nói rõ ràng.”

Trì Hoan không nói lời nào, đi xuống lầu, liền một tay cầm túi, một cái tay khác đẩy va ly hành lý đi ra ngoài.

Mới đi tới cửa, liền bị An Kha ngăn cản.

Trì Hoan bắt đầu còn tưởng rằng An Kha là chuẩn bị đưa cô đi, thản nhiên nói: “Tôi với anh ta đã chia tay, cô là người của anh ta, tôi tự đi xe của mình trở về là được.”

An Kha yên lặng chốc lát, mới đáp: “Mặc tiên sinh nói, trước khi ngài ấy trở về, không thể để cho cô rời khỏi biệt thự.”

“Cái gì?”

“Mặc tiên sinh không để cho cô rời khỏi nơi này.”

Trì Hoan đầu tiên còn chưa phản ứng kịp, sau đó liền phì cười: “Không cho phép tôi rời đi? Anh ta dựa vào cái gì?”

An Kha ngay thẳng trả lời: “Trì tiểu thư, có tôi ở đây cô liền không thể rời đi, huống chi nơi này vệ sĩ cũng không chỉ một mình tôi.”

Trì Hoan “…”

Cô nặng nề cắn môi, tay vịn rương hành lý nắm chặt, đứng tại chỗ không động.

“Trì tiểu thư, xin cô vào trong đi.”

Trì Hoan vẫn là đứng không nhúc nhích.

Lâm mụ tiếp xong một cú điện thoại, cũng đi ra tới, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Trì tiểu thư, Mặc tiên sinh gọi điện thoại về nói cô chưa ăn bữa trưa, phòng bếp lập tức chuẩn bị cho cô, cô đi về nghỉ một lát đi.”

Trì Hoan giận đến không thở được.

Cô cảm giác mình đã bị người đàn ông này làm cho tức chết.

Tại phòng làm việc thì không lên tiếng một câu, đợi cô về nhà lại để cho vệ sĩ trông coi cô, không cho phép đi.

Cô  thả va ly hành lý ra, lấy điện thoại trong túi xách, trực tiếp gọi cho người đàn ông ấy.

Lần này hắn rất nhanh thì nhận.

Mặc Thời Khiêm ngữ điệu không thay đổi, giống như thường ngày: “Trì Hoan.”

“Tại phòng làm việc của anh tôi đã nói rất rõ rồi, Mặc Thời Khiêm, tôi nghĩ anh cũng nghe hiểu, anh bây giờ đây là ý gì?”

Hắn thản nhiên nói: “Anh nghe hiểu, không có nghĩa là anh chấp nhận.”

“Tôi hỏi anh có ý gì!”

Nam nhân không có chút cảm xúc nào trả lời: “Không phải rất rõ sao, anh không muốn chia tay.”

“Cho nên anh bây giờ là chuẩn bị giam lỏng tôi?”

“Nhất định phải nói như vậy sao? Em nghĩ như vậy cũng không phải không được..”

“Mặc Thời Khiêm!”

“Em là muốn tự mình ở nhà ăn cơm, hay là anh trở lại cùng em ăn?”

Trì Hoan giận đến không nói được lời nào, cô không muốn lại cùng anh nói chuyện, cũng không muốn lại nghe được thanh âm của anh, trực tiếp ngắt điện thoại.

Cô khó xử nhìn An Kha phía trước, nhìn nét mặt của cô ấy cũng biết khuyên can đủ đường, cô ấy cũng sẽ không tránh ra.

Cô đem rương hành lý đẩy tới cửa dựa vào tủ giày đứng thẳng, nhưng sau đó xoay người đi trở về, ở trên ghế sa lon ngồi xuống.

Lâm mụ cũng không dám cùng với cô nói thêm cái gì, đem ly trà đặt ở trên bàn .

Phòng bếp rất nhanh thì xào kỹ rồi mang mấy món cô thích ăn lên: “Trì tiểu thư, cô buổi sáng cũng không ăn, tới ăn chút lót bụng đi.”

Trì Hoan nhắm mắt: “Tôi không ăn.”

“Cô cần gì phải gây khó dễ cho thân thể mình?”

“Tôi không ăn được, các người không cần khuyên tôi nữa, cho tôi yên lặng một lát.”

Lâm mụ ở bên cạnh đứng một hồi, cuối cùng thở dài, vẫn là đi ra ngoài.

… …

Mặc Thời Khiêm chạng vạng tối mới trở về.

Trì Hoan vẫn ngồi ở trên ghế sa lon. Cô cứ như vậy nhắm mắt lại ngồi không sai biệt lắm một buổi chiều, cơ hồ là không nói một lời.

Nam nhân liếc nhìn hành lí đặt ở cửa, nhấc chân hướng đến người phụ nữ trên ghế sa lon.

Trì Hoan nghe được tiếng bước chân, mở mắt ra.

Cô nhìn người đàn ông trước mắt tuấn mỹ mà lãnh đạm, tâm trạng nguyên bản vốn đã tĩnh táo lại vẫn bùng cháy, tay đặt trên ghế sa lon nắm thành quả đấm, quay mặt qua hướng khác.

Nam nhân giọng trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô: “Buổi trưa không chịu ăn cơm?”

Cô lúc này mới lạnh lùng nhìn về phía hắn: “Tôi bây giờ là muốn chia tay với anh, còn không được sao?”

Một bàn tay khớp xương rõ ràng duỗi tới, nắm lấy cằm cô, khiến cho cô ngẩng đầu đối mắt với hắn, thanh âm trầm thấp mà thản nhiên: “Em muốn tiền đồ tốt hơn, liền càng không nên chia tay với anh, về phần có muốn hay không một nữ nhân càng yêu anh hơn, do anh quyết định.”

Trì Hoan cảm thấy, nam nhân này có cái gì nói cái đấy, nhưng lời bình thường bị hắn nói ra cũng có thể làm cho người  ta tức giận.

Hắn càng lãnh tĩnh, càng khí định thần nhàn không nóng không lạnh, cô lại càng càm thấy khó chịu.

Cô dùng sức đẩy tay hắn ra, đang muốn nói chuyện, lại có vệ sĩ từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một bó hoa hồng lớn, lúng túng mở miệng: “Mặc tiên sinh…”

Nam nhân nghiêng đầu nhìn sang, thấy bó hoa tươi đẹp được bó cẩn thận, chân mày không tiếng động nhíu lại: “Chuyện gì?”

“Hoa này… Nói là đưa cho Trì tiểu thư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.