Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 14: Chương 14




<< Vợ yêu ở trên: Mặc thiếu nhẹ nhàng hôn >>

Chương 14: Đậu ở chỗ chiếc xe Rolls-Royce Guts màu đen đó

Trì Hoan nghiêng đầu liếc hắn một cái, đơn giản trả lời :”Mười một giờ ba mươi phút trưa , buổi chiều còn có một bài kiểm tra, bốn giờ kết thúc, anh tới đón trễ rồi chúng ta đi ăn cơm tối.”

” Ừ, tốt.”

Bên trong xe rất nhanh đã yên tĩnh lại.

Im lặng một hồi, Mạc Tây Cố đè thấp đến âm thanh thản nhiên nói :”Trì Hoan.”

“Thế nào?”

Giọng nói hắn có chút căng thẳng :”Cùng Mặc Thời Khiêm giữ một khoảng cách.”

“Tôi không quá rõ, hắn là cận vệ của tôi, tôi phải làm thế nào để cùng hắn giữ khoảng cách?”

Huống chi, nếu như cô nhớ không lầm, đợi cô sau khi kết hôn, Mặc Thời Khiêm cùng quan hệ với Trì gia cũng sẽ kết thúc.

“Ít nhất, tôi không muốn cô cùng hắn cô nam quả nữ sống chung một phòng.”

“Anh nói tối hôm qua sao? Tối hôm qua chỉ là một ngoại lệ”. Trì Hoan nhàn nhạt trả lời, một lát sau lại nhẹ nhàng cười một tiếng :”Huống chi nếu như anh tối hôm qua tới tìm tôi, thì tôi cũng sẽ không cùng hắn ở một đêm.”

Mạc Tây Cố sắc mặt lại hơi trầm xuống, mấy giây sau hắn thuận miệng một dạng, nói :”Thời điểm tối hôm qua đi qua thấy đèn phòng ngủ của cô đã tắt, liền cho rằng cô đã ngủ.”

Xe một mực lái vào T lớn, tại vị trí kiểm tra giáo học hồi lâu mới dừng lại.

Hắn thay cô mở cửa xe, sờ đầu của cô một cái :”Kiểm tra thật tốt, buổi tối tôi tới đón cô.”

Trì Hoan đang đứng trên bậc thang của phòng dạy học, nhìn chiếc Ferrari màu trắng biến mất ở trong tầm mắt.

Tối ngày hôm qua, hắn đến tìm cô rồi sao?

… …

Chưa tới chạng vạng tối, buổi trưa Trì Hoan liền nhận được điện thoại của Mạc Tây Cố, cô chưa kịp lên tiếng, liền lạnh nhạt mở miệng :”Trì Hoan.”

Cô đang ở phòng ăn bên cạnh trường học cùng Ninh Du Nhiên cùng nhau ăn cơm.

Nghe thanh âm của hắn, cô liền nhíu lên lông mi :”Thế nào?”

Hắn lạnh như băng hỏi :”Tôi hỏi cô, có phải là cô để cho cục cảnh sát đem Dương Hạo thả ra hay không?”

“Dương Hạo… Là chồng của Tô Nhã Băng?”

Hắn không lên tiếng, yên lặng thì đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.

Trì Hoan có thể rõ ràng nghe âm thanh của người đầu bên kia điện thoại thở hào hển, đại biểu hắn xuất hiện một ít tức giận.

Trì Hoan vừa định chối, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua lúc trở về, ở trên xe Mặc Thời Khiêm hỏi thăm cô, sau đó hắn thật giống như gọi điện thoại cho ai, cô không chú ý nghe, cũng không biết hắn gọi điện thoại cho ai lại nói cái gì.

“Tôi không biết, có thể là Mặc Thời Khiêm để cho bọn họ thả người.”

Mạc Tây Cố lạnh lùng chế giễu cười :”Mặc Thời Khiêm để cho bọn họ thả? Trì Hoan, không có chủ ý của cô hắn sẽ làm như vậy sao? Không phải cô đem thân phận của ba cô ra, Tôn cục trưởng sẽ nghe một hộ vệ sai khiến sao?”

Trì Hoan cầm khăn giấy xoa xoa môi của mình, tĩnh lặng nói :”Anh đã cảm thấy mọi việc đều là do tôi làm, vậy chính là tôi làm đi, ngược lại Mặc Thời Khiêm là người của ta, hắn làm hay tôi làm cũng không khác nhau gì cả.”

“Trì Hoan.”

Hai chữ này bị hắn đọc lên, là cắn răng nghiến lợi mà đọc :”Cô tại sao phải đem hắn thả ra?”

Cô thật ra thì cũng không biết, tại sao Mặc Thời Khiêm muốn cục cảnh sát thả người.

Cô mím môi, nhàn nhạt hỏi :”Đã xảy ra chuyện gì? Hắn bị thả ra ngoài, lại đánh Tô Nhã Băng sao?”

Mạc Tây Cố ở đầu kia lạnh giọng trả lời :”Trì Hoan, cô cũng bởi vì nhìn Nhã Băng không vừa mắt, cho nên mới mượn đao giết người phải không? Cô không sợ hắn được thả ra lại đi tìm cô cường bạo sao? Tối hôm qua nếu như không có bạn của Mặc Thời Khiêm cứu cơ, cô cho rằng hôm nay cô còn có thể có mặt ở trường học sao? Loại người như vậy cô cũng dám thả ra?”

Sắc mặt của Trì Hoan chuyển thành màu trắng nhợt.

Cố gắng quên đi sự tình sẽ càng làm cho bản thân cảm thấy không thoải mái, là Trì Hoan đã trong mấy năm nay hình thành bản năng đấy.

Ninh Du Nhiên ngồi ở phía đối diện, lo lắng nhìn bàn tay tinh tế của cô đang ở trên mặt bàn, run rẩy chỉ.

Trì Hoan cười một cái :”Anh hỏi tôi chồng của Tô Nhã Băng có phải hay không do tôi thả ra, tôi có thể không phủ nhận, nhưng là mượn đao giết người chuyện này… anh biết tôi lâu như vậy, lúc nào thấy qua Trì Hoan tôi giết người không phải mình cầm đao không, sao còn cần mượn tay của người khác?”

Mạc Tây Cố ở đầu bên không có âm thanh, chẳng qua là hô hấp chậm hơn nữa.

Một lúc lâu không âm thanh.

Trì Hoan nhắm mắt lại nói :”Anh đáp ứng buổi tối tới đón tôi, Tây Cố, nếu như anh lại bởi vì cô gái kia thả chim bồ câu ta. Tôi không bảo đảm mẹ của anh lại không biết —— bởi vì đó là sự tồn tại ảnh hưởng tới tình cảm giữa chúng ta.”

Đáp lại là âm thanh điện thoại di động bị cắt đứt.

Trì Hoan dùng sức cầm điện thoại di động, hàm răng dung sức cắn đôi môi đỏ mọng, cho đến khi cắn ra một dấu răng thật sâu.

Ninh Du Nhiên nhìn sắc mặt của cô, thận trọng hỏi :”Hoan nhi?”

Cô gác lại điện thoại di động, cúi đầu lần nữa cầm dao nĩa lên :”Không việc gì, ăn cơm đi.”

“Mạc Tây Cố… có nữ nhân bên ngoài?”

“Tô Nhã Băng trở lại.”

“Ai là Tô Nhã Băng?”

“Bạn gái trước của hắn.”

“Chính là người… Bởi vì gia thế mộc mạc cho nên bị mẹ của Mạc Tây Cố chia rẽ sau đó xuất ngoại?”

“Ừm.”

“Hoan nhi, các cậu liền muốn kết hôn rồi. Câu thật xác định lấy thái độ hiện tại của hắn, cậu gả cho hắn sẽ hạnh phúc sao?”

Trì Hoan tay cầm dao lại cứng đờ, ngay sau đó để xuống, giơ tay lên bưng ly rượu vang nhấp một miếng.

Cô dùng ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Bốn năm qua mình qua bao nhiêu khó khăn, đối thủ như thế nào không có thấy qua, hôn lễ sắp tới, mình chẳng lẽ sẽ thua bởi bạn gái trước kia đã kết hôn rồi của hắn sao?”

… …

Bốn giờ chiều, kiểm tra kết thúc, Trì Hoan cằm túi xách từ trong tòa nhà dạy học ra, dùng tầm mắt tìm kiếm chiếc xe quen thuộc Ferrari của nàng hoặc là Lamborghini của Mạc Tây Cố.

Cô muốn tìm nhưng không tìm được, ngược lại phát hiện dừng ở phía dưới là một chiếc xe sang trọng làm cho không ít nữ xinh chung quanh nhìn chăm chú lại còn xôn xao bàn tán—— Trì Hoan học hệ biểu diễn, học sinh hệ biểu diễn không thiếu được các đại lão gia có tiền bao nuôi, trước cửa lớn trường học cũng chưa bao giờ thiếu siêu xe sang trọng.

Nhưng xe sang trọng cũng phân cấp bậc.

Tỷ như chiếc Rolls-Royce Guts màu đen kia, là xe thương vụ cao cấp, vừa sang trọng vừa khiêm tốn, trầm ổn.

Thanh âm ôn hòa bên người Trì Hoan vang lên.

“Xe này chưa thấy qua, lần đầu tiên tới đi, vị mỹ nữ nào trong hệ chúng ta lại thất thủ.”

“Lộ liễu như vậy, là muốn cùng Trì đại tiểu thư cướp danh tiếng sao?”

“Ngươi ít nói lời châm chọc, cô ta bây giờ là hậu viện lửa cháy, nào còn có tâm tình quản những thứ này.”

“Ngươi nhỏ tiếng một chút, cẩn thận bị cô ấy nghe được, cuộc thi hôm nay cổ có tới. ”

Trì Hoan hướng lên trời liếc mắt.

Có thể là hôm nay cô mặc đồ thanh nhã, mấy nữ nhân chỉ lo bát quái lại không phát hiện ra cô.

Cô nhíu mày từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động, trực tiếp gọi cho Mạc Tây Cố.

Lần đầu tiên bị cúp.

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gọi đến lần thứ hai, cho đến lúc sắp tự động cắt đứt mới được thông.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng tự nhiên :”Tôi đã tan lớp, anh đã tới chỗ nào?”

Thanh âm của Mạc Tây Cố so với buổi trưa còn lạnh hơn :”Trì Hoan, loại thủ đoạn ngây thơ,hạ cấp chơi nhiều rồi, cô thật không sợ không những không chiếm được hiệu quả cô muốn, lại còn để cho tôi càng ghét cô nhiều hơn?”

Trì Hoan yên tĩnh năm giây, mới hỏi :”Thủ đoạn gì?”

Cô cả ngày hôm nay đều làm kiểm tra, tranh thủ lúc rảnh rỗi sử dụng thủ đoạn hạ cấp gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.