Vợ Yêu Ở Trên: Boss, Đừng Yêu Tôi

Chương 82: Chương 82: Nhất định là cô nghĩ quá nhiều




Vì thêm can đảm cô còn uống một chút rượu.

Có lẽ là vì do rượu, cơ thể cô rất nóng, cô có chút khó chịu liền cởi bỏ nút áo ngay cổ, lập tức lộ ra song phong trắng tuyết bên trong.

Cơ thể cũng không ngừng tinh chỉnh, thậm chí còn vươn đầu lưỡi liếm lên đôi môi khô.

Cô không biết mình đã xảy ra chuyện gì? Cảm giác trong lòng rất trống rỗng, cấp thiết cần một cái gì đó đến lấp đầy.

Tiếng bước chân rất nhỏ từ xa đến gần.

Cô khẽ mở đôi mắt mê ly, tứ phía một mảnh đen nhánh, nhìn không rõ người đang đến là ai?

Chỉ cảm thấy một trọng lượng nhẹ nhàng đè lên người cô, cơ thể hắn nóng bỏng, đáng ngạc nhiên là ngay cả thứ đó cũng cực kỳ……lớn……!

Khi người nọ chạm vào cơ thể cô, một loại cảm giác từ đáy lòng cô dâng lên, như là cô đã chờ hắn ta từ rất lâu, thậm chí không biết đối phương là ai, tình huống trông như thế nào, cô vươn tay ra chủ động ôm lấy cổ người nọ, phát ra một âm thanh không giống với cô ——

Người đàn ông phía trên cô rất nhẹ nhàng, mỗi một cử động đều rất dịu dàng, như đang đối xử với đồ vật mình yêu quý, sợ bị va chạm, tâm cẩn thận bảo vệ trong lòng bàn tay. Ngay cả những nụ hôn của hắn cũng rất ngọt ngào, Cố Nam Nam chìm sâu vào trong đó, nhịn không được ngây ngô đáp lại.

Mặc dù không rõ rốt cuộc là ai, nhưng Cố Nam Nam có một cảm giác quen thuộc với cơ thể của người này.

Người đàn ông trên người dường như dừng lại, sau đó lại cúi người một lần nữa, nụ hôn dịu dàng dần trở nên hung mãnh, như muốn đưa tất cả mọi thứ vào trong cơ thể cô, hơi thở cả hai cũng đi theo không thông thuận. Sau đó tiến quân thần tốc, thẳng vào nơi sâu nhất……

Hôm sau Cố Nam Nam tỉnh dậy với cơ thể nhức mỏi.

Theo thói quen cô sờ sờ bên cạnh, rỗng tuếch, ngay cả giường cũng lạnh như băng, xem ra người đó sau khi làm xong cũng đã rời đi.

Cố Nam Nam cắn răng, nhìn khắp xung quanh xem còn lại thứ gì hay không, đương nhiên là tiền của cô.

Quả nhiên, ở tủ đầu giường có một mảnh giấy bị chiếc ly đè lên, Cố Nam Nam cầm lấy và nhìn nó, là một tấm chi phiếu, giá trị bên trên là một trăm vạn.

Một trăm vạn?

Cố Nam Nam không thể tin được chớp mắt vài cái, mặc dù trước đó chỉ là năm mươi vạn, rõ ràng người đàn ông này rất hào phóng, cô nắm chặt tấm chi phiếu nặng trịch trong tay, cắn chặt răng, mặc kệ như thế nào, đây xem như là giải pháp cấp thiết nhất.

Từ đó trở đi, người đàn ông đó lâu lâu sẽ liên hệ với cô, cùng một địa điểm, cùng một căn phòng, cùng một chuyện.

Rất kỳ lạ là, hầu như mỗi đêm đều như là một giấc mơ, lúc tỉnh lại đã không có ai bên cạnh, thậm chí có đôi khi cô thật sự cho rằng đây là một giấc mơ, nhưng căn phòng quen thuộc cùng với khăn trải giường hỗn độn đã ám chỉ sự điên cuồng của đêm hôm qua.

Cô vẫn không biết người đàn ông đó là ai, nhưng cơ thể của hắn ta rất giống với Mặc Lệ Tước.

Nghĩ đến đây, Cố Nam Nam lập tức lắc đầu phủ nhận những suy nghĩ bên trong của mình, chuyện này không thể, tuyệt đối không thể.

Tên ác ma đó làm sao có thể dịu dàng với cô như thế?

Nhất định là cô nghĩ quá nhiều.

………………

Sau đó, đã qua một tuần, buổi sáng cô lại từ căn phòng đó tỉnh lại, nhận được điện thoại của Lâm Khả Nhi.

Sân bay.

Cố Nam Nam cầm điện thoại trong tay cùng đóa bách hợp trắng đang chờ đón máy bay.

“Nam Nam!”

Từ xa cũng thấy Lâm Khả Nhi, Cố Nam Nam lắc lư đóa bách hợp trong tay về phía cô.

Nhận đóa bách hợp, hai người ôm lấy nhau.

Lâm Khả Nhi có chút mệt mỏi, “Xin lỗi Nam Nam, chuyện ba cậu mình vừa biết được, lần đó mình không nhận được điện thoại, thật sự xin lỗi!”

Cố Nam Nam cười nhẹ, “Cậu ở nước ngoài nước xa không cứu được lửa gần, không có gì phải xin lỗi cả.”

“Mọi chuyện đều đã được giải quyết chưa?”

Đôi mắt Cố Nam Nam nhanh chóng hiện lên một nỗi sâu thẳm, “Ừ, đã giải quyết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.