Vợ Yêu Ở Trên: Boss, Đừng Yêu Tôi

Chương 36: Chương 36: Anh mau đi ra, đi ra ngoài




Cố Nam Nam lập tức cúi đầu, đầu gác trên đầu gối, không dám nhìn hắn, trong miệng không ngừng, “Mặc Lệ Tước, anh mau đi ra, đi ra ngoài.”

Trai đơn gái chiếc trên người không một mảnh vải lại cùng nhau ở trong bồn tắm, đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào a.

Hơn nữa, vừa rồi ánh mắt của hắn nhìn cô, Cố Nam Nam cảm thấy không thích hợp.

Bây giờ càng tồi tệ hơn, hắn đã bắt đầu hành động.

Mặc Lệ Tước bước ba bước đi đến trước mặt cô, hai tay chống đỡ hai bên sườn, cúi thân mình xuống, đánh giá cô sâu kín.

Ánh đèn vàng ấm áp xa hoa lưu chuyển, chiếu sáng trên cơ thể hai người, thân thể thực gần, ngay cả hơi thở của nhau cũng rõ ràng, tư thế của hai người dị thường ám muội, cảm giác hấp dẫn bắt đầu dâng trào trong đêm tối.

“Ở trong nhà của tôi lại nghĩ đến người đàn ông khác, ở dưới thân tôi kêu tên người đàn ông khác, coi tôi không tồn tại là sao? Cô Cố Nam Nam!”

“Tôi không…… Có.” Cố Nam Nam nâng lên khuôn mặt trắng nõn, quật cường ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng khi nhìn đến đáy mắt lạnh lùng hắc ám của hắn, thân thể cô như bị rút cạn, lời nói cũng mất tự tin.

Cố Nam Nam lại lần nữa cúi đầu, ánh mắt hắn quá mức bén nhọn tựa như có thể nhìn thấu mọi thứ, chỉ cần cô cùng hắn đối diện, liền có cảm giác đang bị nhìn trộm nội tâm, cô không thích. Một hồi lâu, cô mới ngẩng đầu, nhưng tầm mắt không còn tập trung vào hắn, giọng nói trầm thấp mang theo cầu toàn, “Mặc thiếu, thả tôi đi! Tôi còn có việc học ở Pháp, tôi không thể lại bị hủy hoại nữa, những thứ tôi mất đi đã đủ nhiều.”

Trong mắt cô hiện lên đau xót làm lòng hắn căng thẳng không giải thích được, một thứ cảm giác kỳ lạ nhanh chóng chảy khắp toàn thân.

Hắn mặt vô cảm, ngón tay khẽ nhúc nhích xẹt qua gương mặt mềm mại của cô, “Cô tính dùng cái gì để xin tôi?”

Cố Nam Nam cắn răng, “Anh muốn như thế nào?”

“Lấy lòng tôi.”

Hắn cúi người, trong mắt mang theo một tràng hơi thở sắc bén, “Có thể làm tôi vừa lòng, tôi sẽ suy xét.”

Cố Nam Nam khẽ cắn cánh môi, bình tĩnh nhìn hắn, an tĩnh như một bức tranh đẹp đẽ dừng lại trong vài giây, Cố Nam Nam rũ xuống mi mắt, không như vừa rồi sắc nét, chỉ là nhàn nhạt, “Có phải chỉ cần tôi làm được hay không, là anh có thể cho tôi mọi thứ tôi muốn.”

Cô dùng ngữ khí kể lể chờ đợi hắn trả lời, những thứ cô muốn đối với hắn quả thực chỉ là một đĩa thức ăn.

“Phải” Hắn đáy mắt gợn sóng bất kinh.

Đáy mắt hắn như một cây kim lạnh, không chút lưu tình hung hăng đâm xuống cô.

Cô sắc mặt trắng bệch, toàn thân cứng đờ, vài lần muốn vươn cánh tay run rẩy, đều không có dũng khí, cô thật sự sợ hãi, căng thẳng. Xương cốt cũng đang kháng cự sự thân mật này của hai người, nhưng hiện thực đã nói với cô rằng, nếu cô không làm, thì cả đời cô sẽ cứ như vậy bị trói buộc dưới thế lực của hắn.

Cố Nam Nam liên tiếp hít sâu nhiều lần, tự thôi miên mình, coi như là bị chó cắn, miệng vết thương sẽ lành mau thôi, không có gì phải sợ hãi cũng không có gì phải quan tâm.

Tay cô run rẩy hướng tới gần hắn một chút, một chút, một chút……

Nhìn cô miễn cưỡng như vậy, Mặc Lệ Tước trong lòng lại bừng lên lửa giận không giải thích được, đột nhiên cũng không còn hứng thú.

“Thay đổi đi!”

Thay đổi?

Điều đó chẳng phải có nghĩa là cô bây giờ lại phải dùng bộ dạng này đối mặt với hắn một lần nữa?

“Không!” Cố Nam Nam lập tức ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của hắn, tiếng nói run rẩy, “Tôi có thể làm được, nhất định sẽ làm anh hài lòng.”

Nhanh chóng nhắm mắt lại, một ngụm ngậm lấy ở đó của hắn……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.