Vợ Yêu Ở Trên: Boss, Đừng Yêu Tôi

Chương 14: Chương 14: Anh làm tôi thấy chướng mắt




Giọng nói giảm xuống, Cố Nam Nam xoay người định rời khỏi lại tiếp tục bị vệ sĩ chặn đường.

“Mặc Lệ Tước, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cố Nam Nam lửa giận như núi lửa bùng nổ, hung hăng trừng mắt trước mắt vân đạm phong khinh, xinh đẹp không gì sánh bằng, cô ngạo nghễ sừng sững trước mặt người đàn ông, “Cái gì nên nói tôi đều đã nói rất rõ ràng, anh rốt cuộc muốn như thế nào?”

“Làm người phụ nữ của tôi.” Gió nhẹ thổi làm rối loạn mái tóc, người đàn ông lúc này không chỉ lạnh lùng mà còn nổi bật một tia tà mị cuồng vọng, trong giọng nói không chắc chắn mà sắc bén, không hề có ý dò hỏi, đây là mệnh lệnh, và cô phải đáp ứng.

Cố Nam Nam ghét nhất loại người tùy ý đem cuộc sống cùng tương lai của người khác ra hung hăng giẫm đạp, không chút do dự lập tức đáp trả, “Mặc tiên sinh là không nghe rõ lời tôi nói vừa rồi sao? Muốn tôi lặp lại lần nữa?”

Cố Nam Nam chỉ nghe nói qua phụ nữ dây dưa đàn ông, không ngờ tới này đàn ông lại đi dây dưa phụ nữ, đã không biết xấu hổ đơn giản ba chữ như vậy là có thể đủ hình dung, hoàn toàn là đổi mới ba quan điểm của cô sao?

Cô một lần nữa thấy ý nghĩa của từ không biết xấu hổ và bất khả chiến bại.

Người đàn ông rất có hứng thú, “Cô nói, tôi nghe.”

Hắn đã yêu cầu như vậy, nếu cô không nói có vẻ là không cho hắn mặt mũi?

Cố Nam Nam khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh dịu dàng, “Tôi nói Mặc tiên sinh, anh làm tôi thấy thật chướng mắt.”

Lâm Khả Nhi bị lời nói của Cố Nam Nam làm cho một phen chết khiếp, cô cũng là đủ không muốn sống.

Mặc Lệ Tước là ai? Là nhân vật cấp cao, là đế vương một tay che lấp bầu trời Hải Thành, không chút khoa trương nói là hắn nắm giữ toàn bộ mạch máu Hải Thành, chỉ cần Mặc Lệ Tước dậm chân một cái, toàn bộ Hải Thành đều phải run run, chính là như vậy oai phong một cõi, tám gậy tre đều đánh không lại nhân vật lớn này, tại sao lại bị Cố Nam Nam cố tình chọc phải?

Chọc ai không chọc, lại chọc phải hắn?

Lâm Khả Nhi khẽ kéo góc áo Cố Nam Nam, thấp giọng, “Nam Nam, đừng nói bậy, cậu biết hắn là ai sao?”

“A?” Cố Nam Nam chần chừ một lát, “Hắn là ai đều cùng mình không quan hệ, chỉ cần không dây dưa mình là được.”

Lâm Khả Nhi không biết nên nói cái gì, chỉ là từ lúc cao trung, cô ấy cùng Du Minh Tuấn trở thành một đôi hoàn hảo, trong mắt Cố Nam Nam liền không có một chàng trai nào khác, cũng khó trách cô ấy không quen biết Mặc Lệ Tước.

Kỳ thật chuyện này cũng là do cô, trước nay cũng không cùng Nam Nam nói qua, cô ấy không biết cũng là bình thường.

Chỉ là, hiện tại chọc phải hắn, muốn thoát thân cũng không có khả năng, nghĩ đến đây, Lâm Khả Nhi không thể không vì tình cảnh sau này của cô mà đổ mồ hôi.

Mặc Lệ Tước cũng không tức giận, khóe miệng cong lên lạnh như băng, “Không hại gì, tôi sẽ coi trọng cô.”

Cố Nam Nam bất đắc dĩ cười lạnh, đỉnh đầu gió lạnh từng trận, đúng là gặp quỷ, ngủ cùng người đàn ông này đúng là ngủ cùng quỷ, “Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Cô nghiêng đầu, khuôn mặt thanh tú tinh xảo mang theo chút bướng bỉnh, vẻ mặt không sợ chết nói.

“Cố tiểu thư, ở Hải Thành này không ai dám cùng tôi nói chuyện như vậy, cô là người đầu tiên.”

“Thật vậy? Tôi đây là vinh hạnh độc quyền sao? Muốn tôi nói câu cám ơn để cảm tạ anh đại ân đại đức hay không?” Mỗi một câu, mỗi một chữ, cô đều kéo theo sự châm chọc sắc nhọn, như thể cả người được bao phủ bởi gai hoa hồng đỏ, kiều diễm quyến rũ, làm người khác muốn ngừng mà không được.

Đương nhiên, đối với hắn mà nói, muốn một người phụ nữ phục tùng đó là chuyện khá đơn giản, chẳng qua hắn mệt mỏi vì điều đó, đột nhiên như mèo với móng vuốt, thú vị.

Cuộc chinh phục của người đàn ông kiêu ngạo là nghịch ngợm.

Hắn không cảm thấy phiền nhưng lại nổi bật lạnh nhạt, trầm giọng, “Miệng lưỡi sắc bén.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.