Vô Tận Đan Điền

Chương 71: Chương 71: Nhiếp Khiêm. (Hạ)




Hoa Vũ Lăng Ba chưởng một chưởng đánh ra, chân khí hình thành Mạn Thiên Hoa Vũ, từng cánh hoa giống như thép phiến, chính diện nghênh tiếp tựa như đối mặt trăm ngàn mũi ám khí, làm cho người khó lòng phòng bị.

- Chút tài mọn! Ở Lạc Thủy thành dám cùng Nhiếp gia đối nghịch, ta mặc kệ ngươi là người nào, hôm nay ta cũng huỷ bỏ công lực của ngươi! Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý chủ động cho huynh đệ chúng ta vui chơi thoáng một phát, có lẽ ta còn có thể thả ngươi một con đường sống!

Đối mặt Mạn Thiên Hoa Vũ, thanh niên không tránh né, ngược lại lạnh lùng cười cười, mười ngón tay xòe ra, mạnh mẽ trảo về phía trước!

Ầm ầm!

Chân khí nồng hậu dày đặc ở trên không trung tạo thành một bàn tay cự đại, Mạn Thiên Hoa Vũ bị bàn tay đụng một cái, liền nhao nhao ngã xuống.

- PHÁ !

Một chiêu đánh rơi cánh hoa xuống, thanh niên hừ nhẹ một tiếng, lực lượng chấn động mạnh một cái.

Đăng đăng đăng đăng đạp!

Lạc Khuynh Thành còn không có kịp phản ứng, đã cảm thấy khí tức cả người cứng lại, liên tục lui bảy tám bước, sắc mặt trắng bệch!

- Hừ, không biết ở đâu học được một chiêu nửa thức liền muốn ở trước mặt ta hung hăng càn quấy, còn non lắm! Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, người cái gì cũng không tính!

Một chiêu chiến thắng nữ hài, thanh niên hất ống tay áo, lạnh lùng đứng thẳng tại chỗ, giống như một Thần Thoại bất bại.

- Ngươi…

Nghe được đối phương mở miệng vũ nhục, Lạc Khuynh Thành tức đến toàn thân run rẩy.

- Tiểu thư…

Thấy người trước mắt chẳng những vũ nhục thành chủ, ngay cả tiểu thư cũng dám khi dễ, Lạc Huyên rốt cuộc đứng không yên, đở lấy tiểu thư muốn ra tay, còn không có động, liền chứng kiến Nhiếp Vân làm thủ thế với hắn.

- Tiền bối bớt giận, đây là chuyện nhà ta, ta sẽ cho tiểu thư một cái công đạo!

Nghe được thiếu niên nói, lửa giận của Lạc Huyên tiêu đi một tí, cũng đúng, đây là gia sự của người ta, mình đại biểu Phủ Thành chủ, ra mặt thật sự có chút lấy lớn hiếp nhỏ.

- Ngươi có lẽ gọi Nhiếp Khiêm a!

Đi về phía trước một bước, Nhiếp Vân hỏi.

Ám Ảnh Chấp pháp đội kiếp trước Nhiếp Vân cũng biết, vốn là thủ vệ tộc trưởng, ai ngờ thời điểm Yêu tộc xâm lấn, thoát đi so với ai khác còn nhanh, một lần trở thành chê cười lớn nhất của Lạc Thủy thành, chuyện này cực kỳ oanh động, ngay cả người không hỏi thế sự như Nhiếp Vân cũng nghe qua, lúc này cùng trí nhớ kiếp trước điệp gia, lập tức nhận ra được.

- Làm sao biết ta là ai rồi hả? Biết rõ liền chủ động để cho ta huỷ bỏ tu vi, có lẽ ta còn có thể nể tình đều là người Nhiếp gia, tha cho ngươi một lần, nếu không, hôm nay là tử kỳ của ngươi!

Nghe thiếu niên hô ra tên của mình, thanh niên Nhiếp Khiêm cho rằng đối phương sợ hãi, muốn khuất phục, hai tay chắp sau lưng, lộ ra vẻ không ai bì nổi.

- Để ngươi huỷ bỏ tu vi? Đầu óc ngươi không có bệnh chứ!

Nghe lời tự kỷ như thế, Nhiếp Vân một hồi im lặng, hất lên tay:

- Ý của ta là hiện tại cho ngươi một cơ hội, lập tức xin lỗi vị tiểu thư này, ta có thể không so đo ngươi vừa rồi lỗ mãng! Các ngươi những người này còn có thể bình an từ nơi này đi ra, nếu không, tử thương ta mặc kệ!

- Ngươi nói cái gì? Ngươi không so đo sự lỗ mãng của ta? Ha ha, mọi người nghe được chưa? Rõ ràng có người dám cùng ta nói như vậy.

Con mắt của Nhiếp Khiêm trợn tròn, như nghe được chuyện cười lớn nhất trên thế giới này, toàn thân run rẩy.

- Ha ha, tiểu tử, ngươi biết trời cao bao nhiêu đất dày bao nhiêu sao?

- Không biết sống chết, Khí Hải đệ tứ trọng lại dám nói như vậy, ta xem thật là không biết chữ chết viết như thế nào a!

- Đội phó, đối với loại tiểu tử không biết tốt xấu này khách khí cái gì, một cái tát chụp chết là được, dù sao tộc trưởng muốn chúng ta mang người về, cũng không có yêu cầu sống hay chết.

Hắc y nhân đều có thực lực Khí Hải đệ ngũ trọng Xuất Thể cảnh, mười mấy người vây quanh mặc dù cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong cũng khó ngăn cản, tiểu tử trước mắt chỉ có tu vi Chân Khí cảnh lại còn nói ra lời này, quả thực để cho bọn hắn cười mất răng hàm!

Tất cả mọi người nhìn về phía Nhiếp Vân như đang nhìn một tôm tép nhãi nhép không biết tốt xấu.

- Ai, vì cái gì lời hữu ích tổng không cho người tin tưởng nhỉ? Đã như vậy, ta liền động thủ!

Chứng kiến Hắc y nhân trong nội viện cười như cây hoa cúc, Nhiếp Vân lắc đầu, thân thể nhoáng một cái, đột nhiên ra tay!

Có thể phái ra Ám Ảnh hộ vệ đội, nói rõ hạch tâm gia tộc đã cùng chi nhánh mình triệt để xé rách da mặt, cũng không cần phải cho bọn hắn sắc mặt tốt rồi!

- Ha ha, ngươi thật đúng là dám động thủ, ta hiện tại để cho ngươi biết, giữa chúng ta chênh lệch to lớn, ngươi tu luyện mười năm nữa cũng không thể đạt tới!

Thấy thiếu niên ra tay với mình, Nhiếp Khiêm cười ha ha, trở bàn tay liền chụp tới.

Khí Hải đệ ngũ trọng Xuất Thể cảnh đỉnh phong, chân khí nồng đậm, trong chốc lát liền phong tỏa thông đạo đi về phía trước của thiếu niên.

- Ân?

Chân khí phóng xuất ra phong tỏa thông đạo, nhưng thiếu niên ở trước mắt lại đột nhiên không thấy tung tích, Nhiếp Khiêm sững sờ, ngay sau đó chợt nghe sau lưng có tiếng gió vù vù, quay đầu nhìn lại, thiếu niên mới vừa rồi còn ở cách đó không xa, vậy mà chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng!

- Ta nói vì cái gì dám kiêu ngạo như vậy, nguyên lai có một bộ thân pháp quỷ dị, bất quá, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, những cái này chỉ là chút tài mọn, cái gì cũng không tính!

Mặc dù đối với tốc độ của Nhiếp Vân cảm thấy khiếp sợ, nhưng thân là Khí Hải đệ ngũ trọng đỉnh phong thân kinh bách chiến, Nhiếp Khiêm cũng không thèm để ý, ngược lại cười lạnh một tiếng, thân thể mạnh mẽ vẽ một cái, chạy bốn năm bước, tránh né thiếu niên đánh lén, đồng thời trở tay một chưởng.

Khoảng cách gần như vậy, chân khí hùng hậu như thế bạo kích, cho dù Xuất Thể cảnh đỉnh phong cũng khó ngăn cản, chớ nói chi là một tiểu tử đệ tứ trọng!

Trong nội tâm Nhiếp Khiêm cười hắc hắc, tựa hồ có thể đoán được thiếu niên kia tuyệt đối sẽ ở dưới một chiêu này, biến thành bánh thịt, đoạn tuyệt hô hấp!

- Đúng vậy, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy đều là chút tài mọn!

Loại ý nghĩ này của hắn còn không có chấm dứt, chợt nghe thiếu niên cười nhạt một tiếng, mặt đối với chân khí của mình cũng không tránh né chút nào, cứng rắn vọt lên.

Đinh đinh đinh đinh!

Chân khí tàn sát bừa bãi đập nện ở trên người thiếu niên, như đánh vào sắt thép, phát ra thanh âm leng keng liên tiếp, đừng nói người, thậm chí ngay cả y phục của hắn cũng không có xé rách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.