Vô Tận Đan Điền

Chương 81: Chương 81: Mắc nợ. (Thượng)




- Mọi người đã hỏi, ta liền nói với các ngươi, trước tiên nói về điều thứ nhất, tài phú, sau khi ta trở thành Nhiếp gia Thiếu chủ, không đến ba tháng, liền thu Phúc Vận tiền trang vào Nhiếp gia, để cho hắn trở thành nơi phát ra thu nhập lớn nhất của gia tộc! Cái này có tính được không?

Không để ý tới ba Đại thiếu chủ uy hiếp, Nhiếp Cường cười lớn một tiếng, tiện tay từ trong lòng lấy ra một xấp hiệp nghị, ném lên mặt bàn.

- Trần huynh, ngươi đối với buôn bán biết nhiều, ngươi nhìn xem những vật này thực hay giả!

Thấy đối phương không có sợ hãi, mặt mũi Phùng Tiêu tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía Trần Tinh, bởi vì cùng một chiến hào, quan hệ cũng tiến gần không ít, tự động từ Trần Tinh thiếu chủ thành “Trần huynh” .

- Ta nhìn xem!

Trần Tinh có thể quản lý Lạc Thủy đấu giá phòng, đủ thấy năng lực, cầm lấy hiệp nghị nhìn một hồi, sắc mặt lập tức ngưng trọng lên:

- Những hiệp nghị này là thật, Lý Phúc rõ ràng tự nguyện chuyển nhượng Phúc Vận tiền trang cho ngươi, điều này sao có thể!

Phúc Vận tiền trang có thể nói Tụ bảo bồn của lớn nhất Lạc Thủy thành, do đệ nhất thương nhân Lý Phúc ngoài tứ đại gia tộc khống chế, lúc trước Trần Tinh đã từng ý đồ dùng phương pháp để cho hắn chuyển nhượng, nhưng đối phương ở trên buôn bán cực kỳ khôn khéo, liên tục đấu mấy lần, nhưng không có thành công, hơn nữa liên lụy đến tứ đại gia tộc, liền không tiếp tục nữa, không nghĩ tới Nhiếp Cường vô thanh vô tức liền chuyển tiền trang đến danh nghĩa của mình!

Khó trách trước kia có tự tin như vậy, hiện tại xem ra, quả nhiên không đơn giản!

- Ha ha, trong tay ta, không có sự tình không có khả năng! Ta lại không xảo thủ cũng không đoạt, những hiệp nghị này có công chứng viên chuyên môn quan sát, toàn bộ là Lý Phúc cam tâm tình nguyện ký kết, không tin các ngươi hoàn toàn có thể tìm hắn hỏi!

Nhiếp Cường chứng kiến Trần Tinh giật mình thành như vậy, cười nhạt một tiếng, khóe miệng giơ lên, trong nội tâm thỏa mãn nói không nên lời.

- Cho ta xem xem!

Nghe được Phúc Vận tiền trang, lông mày Dương Ngạn nhảy thoáng một phát, thò tay cầm hiệp nghị trong tay Trần Tinh qua.

Lần trước Nhiếp Vân mang theo mình lừa gạt Lý Phúc, đối phương vẫn là chủ nhân của tiền trang, như thế nào vài ngày không đến, tiền trang liền quy Nhiếp Cường?

Theo lý thuyết Nhiếp Vân cùng mình lừa gạt hết sạch, Lý Phúc có lẽ không có gì rồi, tiền trang chỉ sợ cũng biến thành vỏ bọc không, loại vật này, Nhiếp Cường cũng muốn?

Mang theo nghi hoặc, con mắt Dương Ngạn rơi xuống trên hiệp nghị, ở phía trên tùy tiện nhìn lướt qua, con mắt lập tức trợn tròn, thiếu chút nữa cười chết.

Khó trách Lý Phúc bị lừa gạt táng gia bại sản, không sợ người gửi tiền đuổi theo đánh hắn, còn dám sang tên tiền trang, nguyên lai căn nguyên ở đây !

Chỉ thấy trên hiệp nghị viết:

- Tất cả lợi nhuận và tiền gửi của tiền trang, toàn bộ do tân chủ nhân tiền trang là Nhiếp Cường chi trả, cùng Lý Phúc không có một chút liên quan.

Tiền trang là ngân hàng, tiền nhiều hơn nữa cũng chỉ là của người ta gửi, lần trước Lý Phúc bị Nhiếp Vân lừa gạt, tiền tổn thất không sai biệt lắm, không cách nào hoàn lại tiền gửi, chỉ sợ đã lặng lẽ chuyển đi toàn bộ tài sản thuộc về mình, ý định chạy trốn rồi, ai nghĩ lúc này Nhiếp Cường đến muốn mua Phúc Vận tiền trang, cái này ngược lại tốt, Lý Phúc đang lo cục diện rối rắm này như thế nào thu thập, đã có người tới tìm không may, loại chuyện tốt này hắn làm sao có thể cự tuyệt?

Nói cách khác, Nhiếp Cường chuyển Phúc Vận tiền trang tới danh nghĩa của mình, chẳng những một phân tiền cũng không có, còn lưng đeo một số nợ nần cực kỳ lớn !

Đáng thương con hàng này còn tưởng rằng buôn bán lời đại tiện nghi, khoe khoang đắc chí.

Thật sự là người không biết không sợ, như thế này cũng gọi kiếm tiền, cho dù kẻ đần đi ra ngoài chuyển một vòng, chỉ sợ cũng có thể làm được a!

Kỳ thật bị lừa như vậy, cũng không phải Nhiếp Cường ngốc, mà là Phúc Vận tiền trang ở toàn bộ Lạc Thủy thành danh khí cực kỳ lớn, có thể nói thứ nhất dưới tứ đại gia tộc, sợ rằng sẽ không nghĩ tới tiền trang không có tiền a! Giống như mặc dù là Microsoft thiếu nợ nần rất lớn, người ở ngoài cũng chắc chắn không biết rõ, đưa cho bất luận kẻ nào, khẳng định ai cũng sẽ không cự tuyệt!

Đương nhiên biết rõ Phúc Vận tiền trang không có tiền, nhưng Dương Ngạn cũng không nói ra, dù sao nói ra liền liên lụy đến sự tình Nhiếp Vân cùng mình đi lừa gạt, phiền toái thêm nữa !

Cố nín cười, Dương Ngạn lấy lòng nói:

- Quả nhiên là hiệp nghị Phúc Vận tiền trang chuyển nhượng, Nhiếp thiếu ngươi cũng thật là lợi hại, ngay cả cái này cũng có thể làm, đoán chừng Nhiếp gia sắp phát tài a.

Trong miệng nói là phát tài, nhưng Dương Ngạn lại biết, tất cả người gửi tiền một khi biết tiền trang không có tiền, nhất định sẽ đồng thời tới đòi nợ, đến lúc đó, toàn bộ kinh tế của Nhiếp gia sẽ triệt để sụp đổ!

- Ha ha, mọi người không cần khách khí, chỉ cần các ngươi tuyển ta làm minh chủ, những số tiền này ta hoàn toàn có thể không ràng buộc cung cấp cho mọi người sử dụng, thậm chí cho mọi người một bộ phận tài sản của Phúc Vận tiền trang cũng không có gì!

Nhiếp Cường hất lên tay, rộng lớn đại khí, cho thấy minh chủ rộng lượng cùng khiêm nhượng.

- Một bộ phận tài sản của Phúc Vận tiền trang? Ta cũng không dám nhận a.

Dương Ngạn vội vàng khoát tay, nói giỡn, mình mà lấy cái này, không phải đầu vô nước sao!

- Hừ!

Phùng Tiêu, Trần Tinh không có biết nhiều như Dương Ngạn, nhưng chứng kiến Nhiếp Cường biểu hiện giống như bố thí, vẫn nhịn không được đồng thời hừ một tiếng.

- Thiếu gia, thiếu gia…

Ngay khi Nhiếp Cường chứng kiến ba người bị tài sản của mình “chấn nhiếp”, trong nội tâm tự hào đến tột đỉnh, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hô, thanh niên áo xám kia vẻ mặt sốt ruột đi tới.

- Ha ha, tính toán tài sản của Phúc Vận tiền trang ra rồi sao? Ân, không hổ là trợ thủ đắc lực của ta, tốc độ rất nhanh!

Chứng kiến người này nhanh như vậy đã tới, Nhiếp Cường hưng phấn, liên tục gật đầu.

Mình có thể nhanh như vậy được Phúc Vận tiền trang, vẫn là thuộc hạ này cho lực ah. Sau khi trở về nhất định phải ban thưởng.

- Không phải, thiếu gia, ta có việc bẩm báo với ngươi.

Chứng kiến thiếu gia hiểu lầm ý đồ đến của mình, thanh niên áo xám lại càng hoảng sợ, vội vàng nói.

- Có việc? Chẳng lẽ giá trị chính thức của Phúc Vận tiền trang so với ta tưởng tượng còn muốn lớn hơn, đã phá trăm vạn lượng bạch ngân? Ha ha, không sao, mấy người này đều là bằng hữu của ta, ngươi có chuyện gì cứ việc nói là được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.