Vô Tận Đan Điền

Chương 69: Chương 69: Lễ vật của Phủ Thành chủ




- Đã có Hồi Sinh Hoa, dược liệu luyện chế Phục Tâm Đan liền đầy đủ, đến lúc đó Khí Hải bị hao tổn của phụ thân được chữa trị, một lần nữa đạt tới Binh Giáp cảnh đỉnh phong, mặc dù Nhiếp Hạo Thiên tới, cũng không cần sợ hãi!

Trong nội tâm âm thầm tính toán, thu tiểu Hổ vào đan điền, lặng yên không một tiếng động trở lại chi nhánh.

Lúc này chi nhánh đã không có dơ dáy bẩn thỉu như đêm qua, đồ dùng trong nhà vốn bị nện nát bấy, toàn bộ đổi thành mới, ngay cả đại môn cũng thay đổi, vừa tiến vào tiểu viện liền lộ ra rực rỡ hẳn lên, chỉ từ bên ngoài nhìn vào mà nói, căn bản không tin tưởng nơi này ngày hôm qua bị Chấp pháp đội nện thành phế tích.

Bất quá Nhiếp Vân cũng không có ngoài ý muốn, có tiền xử lý sự tình gì cũng được, từ trên người Chấp pháp đội vơ vét năm vạn lượng bạc, hơn nữa trên người mình hơn 100 vạn lượng, những số tiền này đừng nói thay đổi đồ dùng trong nhà, cho dù một lần nữa mua một phủ đệ, cũng đủ rồi!

Tiến vào chi nhánh, an bài tốt tiểu Hổ, đi ra khỏi cửa phòng liền chứng kiến quản gia Nhiếp Xung.

- Thiếu gia, có người tìm ngươi!

Nhiếp Xung nói.

- Có người tìm ta? Ai a?

Nhiếp Vân sững sờ, lúc này không nghỉ ngơi, ai tìm mình làm gì? Chẳng lẽ là Dương Ngạn? Không đúng, nếu Dương Ngạn mà nói, có lẽ không cần thông báo a.

- Là một nữ tử!

Nhiếp Xung cắt đứt thiếu gia nghĩ ngợi lung tung.

- Nữ tử? Nữ tử gì?

Nhiếp Vân như hòa thượng cao hai trượng sờ không rõ ý nghĩ, nghĩ nửa ngày, kiếp trước vào lúc này bề ngoài giống như không có nữ nhân nào tới tìm mình nha?

Mình kiếp trước, không có thực lực, người lại sinh hoạt ở trong tự ti tự bế, trước khi Yêu tộc xâm lấn, ngoại trừ tỷ tỷ, mẫu thân, cơ hồ không cùng nữ nhân nào nói chuyện, làm sao có thể có người tìm?

Chẳng lẽ lại trọng sinh khiến cho hiệu ứng hồ điệp?

- Nàng ở đâu? Dẫn ta đi qua đi!

Trong nội tâm nghi hoặc, Nhiếp Vân định đi qua gặp một lần, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, dù sao khắp nơi đều là phiền toái, cũng không sợ phiền toái tăng nhiều nha.

- Nàng đã ở phòng khách, thiếu gia tự mình đi qua đi!

Chứng kiến thiếu gia mặt mũi tràn đầy mê hoặc, Nhiếp Xung cười cười, thần thái cổ quái.

- Ân!

Nhiếp Vân cũng không có chú ý thái độ của Nhiếp Xung, nhấc chân đi tới phòng khách, còn không có đi vào phòng, chợt nghe đến một thanh âm hưng phấn vang lên:

- Nhiếp Vân, không nghĩ tới ta nhanh như vậy liền tới thăm ngươi a, hì hì!

Vừa mới nói xong, một bóng người tựa như gió vọt ra, vẻ mặt hưng phấn.

- Lạc Khuynh Thành? Tại sao là ngươi ?

Chứng kiến nữ hài xuất hiện ở trước mắt, lúc này Nhiếp Vân mới ý thức tới cái gì, không khỏi một hồi im lặng.

Trước kia một mực suy nghĩ kiếp trước có nữ hài gì đi tìm mình, lại quên Lạc Khuynh Thành này là bằng hữu kiếp này kết bạn, ngày hôm qua tách ra, bề ngoài giống như đã từng nói hôm nào qua tìm mình chơi, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm tới!

Xem ra nha đầu kia thật đúng là tính nôn nóng ah.

- Đương nhiên là ta rồi, ngày hôm qua ta trở về nói với phụ thân, phụ thân nói ân cứu mạng không thể quên, cho nên vừa tỉnh ngủ ta liền tới đây rồi!

Lạc Khuynh Thành vừa cười vừa nói, vừa nói vừa duỗi lưng một cái, dáng người uyển chuyển tất hiện, nếu như Nhiếp Vân không phải ý chí kiên định, chỉ sợ máu mũi sẽ thoáng một phát phun ra.

Không hổ tên gọi khuynh thành, thật đúng là hạt giống hại nước hại dân!

- Vừa tỉnh ngủ ngươi liền tới đây? Như vậy chẳng phải ở đây chờ đã nửa ngày?

Hiện tại ngày đã qua giữa trưa, trời vừa sáng tới đây, chẳng phải mình để cho con gái thành chủ đợi tới trưa sao?

- Khục khục, ngày hôm qua ngủ tương đối trễ, vừa mở mắt trời cũng đã quá trưa rồi.

Nghe được câu hỏi, sắc mặt nữ hài đỏ lên.

- …

Nhiếp Vân.

- Vị này là Nhiếp Vân thiếu gia a, ta là quản gia của Phủ Thành chủ Lạc Huyên, đêm qua thành chủ biết rõ ngươi cứu tiểu thư, cố ý để cho ta đến đây bái tạ, những lễ vật này không thành kính ý, kính xin vui lòng nhận cho!

Hai người đi vào phòng khách, Nhiếp Vân liền chứng kiến một lão giả cười chạy ra đón chào.

Lão giả này thoạt nhìn sáu bảy mươi tuổi, lại không có vẻ già chút nào, trong mắt tinh quang lóng lánh, huyệt Thái Dương nhô lên, toàn thân chân khí xoay quanh không nghỉ, ngưng mà không tán, lại là Khí Hải đệ lục trọng cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong!

- Thành chủ khách khí.

Nhiếp Vân không nghĩ tới thành chủ rõ ràng phái cao thủ như thế tới tặng lễ, có chút kinh ngạc, nhìn chăm chú phòng khách, lúc này mới phát hiện trong phòng chẳng biết lúc nào nhiều ra bốn năm cái rương lớn, mở nắp hòm ra, bên trong chứa đan dược, dược liệu, binh khí, vàng bạc, rực rỡ muôn màu, cái gì cần có đều có.

- Cái này… Cái lễ vật này cũng quá long trọng, tại hạ chịu không nỗi.

Nhiếp Vân lại càng hoảng sợ.

- Ha ha, Nhiếp Vân thiếu gia không cần khách khí, thành chủ nói, tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay hắn, nếu như ngày hôm qua không phải ngươi, để nàng thoát khỏi tay Yêu nhân, đến lúc đó có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng! Những vật phẩm này chỉ là cảm tạ, hi vọng thiếu gia không nên từ chối!

Lạc Huyên vừa cười vừa nói, ngữ khí cực kỳ cung kính.

Hắn là Khí Hải lục trọng Thành Cương cảnh đỉnh phong, ở trong tứ đại gia tộc cũng là Đại trưởng lão, Nhiếp Vân bất quá tứ trọng Chân Khí cảnh hậu kỳ, thiếu gia của chi nhánh chán nản, thực lực, địa vị cả hai đều không thể so sánh nổi, lại biểu hiện ra loại thái độ này, xem ra nhất định là được thành chủ chỉ thị.

- Thành chủ đã nói như vậy, cái kia từ chối thì bất kính rồi!

Thấy đối phương chân tâm thật ý, không có ý lấy lệ, Nhiếp Vân liền không chối từ nữa.

- Nhiếp Vân thiếu gia quả nhiên là nhân trung chi long, thành chủ không nhìn lầm a!

Mặc dù thiếu niên này cứu tiểu thư, nhưng thành chủ đột nhiên đưa tặng nhiều vật phẩm như vậy, đổi lại bất luận kẻ nào chỉ sợ cũng kinh sợ, không biết làm sao, thiếu niên ở trước mắt nghe được giải thích liền thu hạ lễ, thái độ trầm ổn, cử chỉ có độ, tựa hồ từng rương bảo vật này, còn không trọng yếu bằng lòng biết ơn của thành chủ, bằng chừng ấy tuổi thì có tâm tư trầm ổn như vậy, để cho Lạc Huyên không tự chủ được kính trọng. Vốn, hắn cảm giác mình đường đường cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong đối với một tiểu tử Chân Khí cảnh như thế, có mất thân phận, bây giờ nhìn đến thái độ của Nhiếp Vân, ngược lại cảm thấy loại thiếu niên này, đáng giá kết giao.

- Khách khí!

Nhiếp Vân đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.