Vô Tận Đan Điền

Chương 56: Chương 56: Lại là Chấp pháp đội. (Hạ)




- Ngươi có việc ah, vậy được rồi, hôm nào ta đi tìm ngươi chơi!

Nghe được thiếu niên cự tuyệt, trên mặt nữ hài lộ ra vẻ cô đơn, bất quá lập tức nghĩ đến cái gì, vội vàng nói.

- Cái kia tốt, ta ở nhà chờ ngươi!

Nhiếp Vân thuận miệng ứng đối một tiếng.

Chi nhánh của mình, đã được cho là cấp thấp nhất trong Lạc Thủy thành rồi, mình cũng không muốn cùng phủ thành chủ có quan hệ gì, thuận miệng trả lời một câu, cũng không cho rằng Lạc Khuynh Thành về đến nhà, thành chủ còn có thể cho nàng đi ra!

- Đúng rồi, nhà của ngươi ở đâu? Nói cho ta biết a!

Thấy thiếu niên đáp ứng, Lạc Khuynh Thành vội vàng hỏi.

- Nhà của ta… ha ha, đến lúc đó ngươi tìm Nhiếp gia Nhiếp Thiên chi nhánh là được!

Nhiếp Vân không nghĩ tới nữ hài lại miệt mài chuyện này, lần nữa nói.

- Nhiếp Thiên chi nhánh? Ta nhớ kỹ rồi, Nhiếp Vân gặp lại!

Lạc Khuynh Thành ghi nhớ cái tên Nhiếp Thiên chi nhánh này, lần nữa nở nụ cười, thân thể nhẹ nhàng như Hồ Điệp, rất nhanh bay vút về phía phủ thành chủ.

- Yêu tộc này có thể Yêu hóa, ở Yêu tộc địa vị khẳng định không thấp, hiện tại bị ta đánh chết, chỉ sợ thời gian Yêu tộc xâm lấn sẽ tới trước thời hạn! Phụ thân tổn thương, phải nhanh chữa cho tốt!

Chứng kiến nữ hài đi xa, con mắt của Nhiếp Vân lập tức rơi vào thi thể đám người Yêu tộc nằm trên mặt đất.

Trước khi phụ thân bị thương là Khí Hải thất trọng Binh Giáp cảnh, nếu như có thể chữa trị Khí Hải, lại để cho thực lực khôi phục, chi nhánh của mình ở trong Yêu tộc xâm lấn, có thể nhiều một phần vốn liếng bảo vệ tánh mạng!

- Xử lý sạch những thi thể này liền lập tức trở lại, nghĩ biện pháp tìm vị dược liệu cuối cùng, giúp phụ thân luyện chế Phục Tâm Đan!

Luyện chế Phục Tâm Đan ngoại trừ cần một cây Vô Cầu Thảo ra, còn cần một chủ dược khác, dược liệu này cũng cực kỳ trân quý, chỉ có điều Nhiếp Vân căn cứ trí nhớ của kiếp trước biết rõ cây dược liệu này ở đâu, nên không quá sốt ruột!

Nguyên bản định đợi phụ thân tu luyện Linh Tê Luyện Thể Quyết tầng thứ nhất đại thành, thực lực của mình đạt tới Khí Hải đệ ngũ trọng đỉnh phong hoặc đệ lục trọng lại đi, hiện tại xem ra, chỉ sợ không có nhiều thời gian như vậy rồi!

Cùng Yêu tộc chiến đấu hơn hai trăm năm, Nhiếp Vân đối với Yêu tộc biết cực kỳ tinh tường, một khi những người này muốn động tay, tuyệt sẽ không cho ngươi cơ hội thở dốc!

Mấy Yêu nhân này, có lẽ chỉ là đi ngang qua, có lẽ mình nghĩ quá nhiều, nhưng chuẩn bị cho tốt, tổng so với không chuẩn bị mạnh hơn, người kiếp trước mình coi trọng, cơ hồ đều chết ở lúc Yêu tộc xâm lấn, kiếp nầy không muốn lịch sử lại đi tái diễn!

Rất nhanh Nhiếp Vân liền xử lý sạch sẽ thi thể Yêu nhân, dù sao bên cạnh là Lạc Thủy Hà, tùy tiện cột những thi thể này vào trên tảng đá ném xuống là được.

Thanh lý sạch sẽ vết máu trên mặt đất, lúc này Nhiếp Vân mới đi trở về.

Rất nhanh đi vào chi nhánh, còn không có tiến vào tiểu viện, Nhiếp Vân liền cảm thấy không bình thường.

- Sao chi nhánh của đại môn lại sụp?

Chỉ thấy đại môn ngã trên mặt đất, ngoài cửa một mảnh bừa bộn, giống như vừa bị người cướp một lần.

Vừa thả người tiến vào đại môn, nhìn vào trong, lửa giận của Nhiếp Vân liền phun ra.

Trong sân càng loạn, tất cả thực vật đều bị người chém trở mình, đồ dùng trong nhà cũng nghiền nát thành bụi phấn, toàn bộ chi nhánh quả thực so với lúc trước Yêu tộc xâm lấn còn muốn loạn hơn!

- Đây là có chuyện gì?

Cưỡng chế lửa giận, hắn vội vàng đi vào nội viện.

Phòng khách tiếng người huyên náo, đèn đuốc sáng trưng, xem ra mình đến cũng không muộn, đầu sỏ làm chi nhánh hỗn loạn như thế, tựa hồ còn không có ly khai!

- Hắc hắc, ta lại cùng các ngươi nói một lần, mau giao phế vật Nhiếp Vân kia ra, nếu không, hôm nay chi nhánh các ngươi liền xoá tên khỏi gia tộc, không còn có tất yếu tồn tại nữa!

Còn không có tiến vào phòng khách, chợt nghe một tiếng cười lạnh từ bên trong truyền đến, Nhiếp Vân tiến vào phòng, chỉ thấy phòng khách nhiều ra mười mấy người, từng cái đều mặc quần áo và trang sức của Chấp pháp đội!

Không nghĩ tới ở chi nhánh đại náo không phải người khác, lại là Chấp pháp đội của gia tộc!

Lần này đầu lĩnh của Chấp pháp đội là một trung niên nhân ba bảy ba tám tuổi, đôi mắt ưng sáng ngời hữu thần, khuôn mặt gầy cao, xấu xí, vừa xem liền biết không phải loại lương thiện.

- Chấp pháp đội đội trưởng Nhiếp Nguyên Khánh?

Nhìn thoáng qua, Nhiếp Vân nhận ra được.

Nhiếp Nguyên Khánh này là Chấp pháp đội đội trưởng, Khí Hải đệ ngũ trọng đỉnh phong, tu vi thâm bất khả trắc, nghe nói cùng đệ lục trọng Thành Cương cảnh trưởng lão cũng có thể chiến một trận!

Nhiếp Vân không nghĩ tới vì bắt mình, đường đường Chấp pháp đội đội trưởng, vậy mà tự mình xuất động!

Căn cứ trí nhớ kiếp trước, hiện tại Chấp pháp đội do người thừa kế thứ nhất của gia tộc Nhiếp Cường phụ trách, bởi vì đã có chỗ dựa này, Chấp pháp đội trưởng làm việc gần đây không kiêng kỵ gì, cực kỳ hung hăng càn quấy! Điểm ấy từ hôm nay đến liền loạn nện đồ vật, làm chi nhánh mình loạn thất bát tao liền có thể nhìn ra!

Bọn người Nhiếp Ngân hôm nay đã có đội trưởng cho chỗ dựa cũng tới, lúc này đang đứng ở trong đại sảnh, vẻ mặt cười lạnh nhìn bọn người mẫu thân, tựa hồ muốn tìm về khuất nhục ở ban ngày! Vừa rồi câu nói kia đúng là hắn nói!

- Các ngươi đang tìm ta sao?

Thấy Nhiếp Ngân này chưa khôn ra, sáng hôm nay mới bị đánh một chầu buổi tối lại tới, Nhiếp Vân cũng nhịn không được nữa, cười lạnh một tiếng, đi vào phòng khách.

- Nhiếp Vân? Ngươi rốt cục xuất hiện sao? Ta nghĩ ngươi sẽ một mực làm rùa đen rút đầu chứ!

Chứng kiến thiếu niên xuất hiện, khóe miệng của Nhiếp Ngân giơ lên, trên mặt dữ tợn, nói xong quay đầu nhìn về phía Nhiếp Nguyên Khánh ngồi trong đại sảnh:

- Đội trưởng, hắn là Nhiếp Vân, Nhiếp Liêu là hắn đánh thành như vậy!

- Tốt, tốt, ngay cả Chấp pháp đội đội phó của chúng ta cũng dám đánh, ta còn tưởng rằng là nhân vật ba đầu sáu tay gì, nguyên lai cũng không gì hơn cái này!

Nhiếp Nguyên Khánh liếc nhìn Nhiếp Vân, như đang nhìn một con dê đợi làm thịt:

- Bất quá, lần này ta đã tự mình đến, liền lập tức theo chúng ta về gia tộc, thái độ tốt mà nói, ta có thể cân nhắc không động thủ với ngươi!

- Đội trưởng, tiểu tử này cực kỳ hung hăng càn quấy, không động thủ trực tiếp chế ngự mà nói, ta sợ hắn sẽ thừa cơ đào tẩu.

Không nghĩ tới đội trưởng nói ra lời này, vẻ mặt Nhiếp Ngân sốt ruột.

- Thừa cơ đào tẩu? Ngươi cho rằng ta phế vật như ngươi sao? Muốn từ trong tay ta đào tẩu, đừng nói hắn chỉ là Khí Hải đệ tứ trọng trung kỳ, cho dù ngũ trọng trung kỳ, cũng chỉ là nằm mơ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.