Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 5: Chương 5: Hướng lên trời thề






Ánh tà dương phủ xuống, mặt trăng nhô lên, đem bóng của Sở Nam kéo dài trên mặt đất, tròng mắt của vẫn sáng rực nhìn về phía trước, bởi vì phía trước hắn là một tấm lưng cao lớn đầy ngạo nghễ, tấm lưng đó chính là….. phụ thân!

Bên trái Sở Nam là Tiểu Nhược Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị nước mắt thấm đẫm.

Mà bên phải Sở Nam còn có một thân ảnh xinh đẹp, người đó chính là mẫu thân của Sở Nam, Lâm Tuyết, nhưng so với Sở Thiên Phong lạnh lùng thì Lâm Tuyết lại tràn ngập tình thương của người mẹ, hận không thể thay con gánh chịu thống khổ vô tận, thậm chí là thừa nhận việc kinh mạch đứt đoạn đã đem đến sỉ nhục cho hắn….

Hiển nhiên Sở Nam cũng biết rõ sự lo lắng của Lâm Tuyết, hắn quay đầu lại, nhếch miệng lên, cố gắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói:

- Mẫu thân, ta không sao mà, phụ thân đã nói cho ta biết, nếm trải khổ đâu thì mới có thể thành người. Ta bây giờ mặc dù chịu khổ, thế nhưng vẫn đi trên con đường của mình đấy thôi.

Lâm Tuyết liên tục gật đầu, nhưng trong hai tròng mắt đã ầng ậng nước.

- Mẫu thân, ta có thể làm được.

- Ừ, Nam nhi, ngươi nhất định có thể làm được.

Lâm Tuyết không thể kìm được mà khóc không thành tiếng.

Nhìn bóng lưng của phụ thân, lại nghe thấy tiếng khóc của mẫu thân, cảm nhận được tình thâm nặng như núi của cha và tình thương rộng như biển cả của mẹ, mỗi bước chân của Sở Nam đều vô cùng kiên định, vô cùng kiên quyết, nói:

- Phụ thân, mẫu thân yêu ta sâu đậm, nuôi dưỡng ta từ nhỏ đến lớn, đã vì ta mà trả giá nhiều như vậy, mẫu thân không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt, ta có lý do gì không kiên trì chứ? Ta có lý do gì cam chịu làm phế vật cả đời chứ? Kinh mạch đứt đoạn là lý do sao? Không phải! Tuyệt đối không phải! Vì để phụ thân và mẫu thân có thể luôn vui vẻ, cho dù đánh cược cả tính mạng Sở Nam ta ta cũng không chấp nhận mình làm một kẻ phế vật, ta thề với trời: Sở Nam ta muốn trở thành cường giả! Tuyệt thế cường giả!

Sở Nam hướng trời phát ra lời thề, bước dưới bầu trời tràn ngập ánh trăng, quyết chí không lùi….

Cho đến khi ánh trăng biến mất, mặt trời mọc lên từ phái Đông thì Sở Nam mới trở về nhà mình, vừa mới đi vào sân, trong lòng Sở Nam liền cảm thấy vui vẻ, tinh thần gần như sụp đổ rốt cuộc cũng hoàn toàn thả lỏng xuống, sau đó Sở Nam lập tức ngất trên mặt đất, Lâm Tuyết hoang mang gọi:

- Nam nhi, Nam nhi….

Sở Thiên Phong cũng nhanh chóng vọt đến bên cạnh nhi tử, đôi tay bùng cháy hỏa diễm tử sắc không ngừng vỗ xuống bảy bảy bốn mươi chín chưởng lên mỗi vị trí khác nhau trên người Sở Nam, sau đó nói:

- Nó chẳng qua chỉ là mệt mỏi, để nó nghỉ ngơi thật tốt, tĩnh dưỡng một thời gian ngắn sẽ không còn gì đáng ngại.

- Cái này còn nói là không có gì đáng ngại? Ông xem Nam nhi đi, trên người còn chỗ nào là hoàn hảo không? Ông tại sao lại không ra tay sớm một chút, ông tại sao lại không vác hắn trở về, ông tại sao lại muốn nó đánh bạch Bạch Trạch Vũ, tạo áp lực lớn như vậy cho nó? Ông tại sao lại nhẫn tâm như vậy, nói thế nào đi nữa thì Nam nhi cũng là con của ông mà!

Lâm Tuyết rốt cuộc cũng bộc phát, mặc kệ Tiểu Nhược Tuyết vẫn còn ở bên cạnh, liên tục chất vất.

- Chính bởi vì nó là con của ta cho nên ta mới không thể không nhẫn tâm!

Lời nói của Sở Thiên Phong vẫn lạnh lẽo như băng.

- Thế nhưng, ông có biết kinh mạch của Nam nhi đã đứt đoạn rồi không, không thể luyện võ, ông nói nó phải làm thế nào để đánh bại tện Bạch Trạch Vũ thiên tài chứ? Chúng ta có thể rời khỏi Bạch gia thôn, đến nơi khác, để Nam nhi làm một người bình thường, sống bình an cả đời này không tốt hơn sao?

- Không sai, chúng ta có thể rời khỏi Bạch gia thôn, nhưng Bạch gia thôn có Bạch Trạch Vũ, đến nơi khác nói không chừng sẽ có Lý Trạch Vũ, hay Triệu Trạch Vũ hoặc là Vương Trạch Vũ thì sao? Tuyết nhi, nơi nào có người thì sẽ có giang hồ, sẽ có ân oán.

- Chúng ta có thể tìm một nơi không ai biết đến, chúng ta có thể ẩn cư mà?

Lâm Tuyết vẫn không buông tha, lại nói.

- Con của Sở Thiên Phong này không có cơ hội làm người bình thường, cũng không thể làm người bình thường, nam nhi của Sở gia không thể là phế vật, không sống khuất nhục, nếu sống như vậy thì còn không bằng chết đi!

Nghe thấy những lời vô tình này, Lâm Tuyết bật khóc, quát lên:

- Sở Thiên Phong, ông!

- Tuyết nhi, nàng cho rằng lão gia tử sẽ dễ dàng tha thứ cho sai lầm của nó, để nó sống sao? Nàng cho rằng, những huynh đệ của ta, những thúc bá của ta sẽ bởi vì ta rời khỏi Sở gia mà yên tâm sao? Chỉ cần ta không chết, bọn chúng sẽ một mực không yên tâm, bọn chúng sẽ….

- Thiên Phong, ông nói là Sở gia vẫn đang tìm chúng ta?

Sở Thiên Phong im lặng, nhưng vẻ mặt Lâm Tuyết lại lộ vẻ kinh hoảng, khẽ nói:

- Vậy nếu bọn họ tìm đến nơi này thì sao? Bọn chúng đến cùng là muốn gì?

- Đợi khi nhi tử khỏe lại thì chúng ta sẽ rời khỏi Bạch gia thôn.

Sở Thiên Phong nói, khom người bế Sở Nam đi, vừa bước đi lại nói thêm:

- Tuyết nhi, nàng cũng cho rằng con của chúng ta là một tên phế vật sao?

- Ta….

Lâm Tuyết rất muối nói là không, nhưng việc kinh mạch của nhi tử đã đứt đoạn đã là sự thật mà bất kỳ ai cũng không thể thay đổi.

Sở Thiên Phong cười cười, chậm rãi nói:

- Ta cho đến nay vẫn chưa từng nghĩ con của mình là một phế vật, nàng có từng thấy một tên phế vật nào bị ném vào nước suốt mười giờ mà vẫn không chết chưa? Nàng đã từng nhìn thấy phế vật bị Dự Ngôn Giả phán đoán sống không quá 8 tuổi lại sống đến 16 tuổi chưa?

Lâm Tuyết kinh ngạc, đúng vật, những điều này nàng tại sao lại chưa từng nghĩ đến?

- Kinh mạch đứt đoạn thì nhất định sẽ là phế vật sao? Không thể trở thành cường giả sao? Sở Thiên Phong ta không tin trời, không tin thần, chỉ tin chính mình, ông trời sẽ đền đáp người cần cù, nhân định thắng thiên! Mặc dù đại lục Thiên Vũ cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện trường hợp ngoại lệ là kinh mạch đứt đoạn có thể luyện võ, nhưng con của chúng ta có lẽ chính là một ví dụ!

Sở Thiên Phong nói xong lại khinh thường nói:

- Nàng cho rằng Bạch Trạch Vũ là thiên tài sao?

- Chẳng lẽ không phải sao? Cao cấp Võ Sư 17 tuổi, tại Đại Khánh Quốc, cho dù là tại đại lục Thiên Vũ thì cũng xem như là thiên tài rồi.

- Nàng nói sai rồi, nếu như hôm nay con của chúng ta bị hắn đánh đến ngã không thể gượng dậy được, tin rằng hôm nay Bạch Trạch Vũ chắc chắn sẽ đột phá đến cảnh giới Đại Võ Sư….

- Cái gì? Đại Võ Sư 17 tuổi? Vậy ông còn muốn Nam nhi….

- Đáng tiếc, từ nay về sau, Bạch Trạch Vũ hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở thành Đại Võ Sư được!

- Tại sao?

Trên mặt Sở Thiên Phong nở một nụ cười rực rỡ, chậm rãi nói:

- Bởi vì con của chúng ta!

- Nam nhi? Điều này sao có thể?

- Không có gì là không thể, con của chúng ta đã phá hủy võ đạo chi tâm của hắn. Nàng có biết tại sao Bạch Trạch Vũ nhất định phải giết Sở Nam chỉ mới miễn cưỡng là sơ cấp Võ Sĩ không? Chính là bởi vì hắn cảm thấy sợ hãi, cảm thấy bị uy hiếp, hắn muốn đem sự uy hiếp này bóp chết từ trong trứng nước, nàng có biết một người luyện võ, trong lòng xuất hiện sợ hãi, hơn nữa người mà hắn sợ lại còn là một tên phế vật trong mắt hắn, thì kể từ đó, võ đạo của Bạch Trạch Vũ hắn còn có thể đột phá sao? Trừ phi phát sinh chuyện ngoài ý muốn hoặc hắn gặp kỳ ngộ, nếu không thì hắn cả đời này sẽ mãi như vậy.

Lâm Tuyết há to miệng, phảng phất như đang nghe chuyện ngàn lẻ một đêm vậy, đồng dạng cũng kinh ngạc là Tiểu Nhược Tuyết, chỉ có điều phần lớn lực chú ý của nàng đều đặt trên người của Sở Nam rồi.

- Bây giờ, nàng còn cho rằng một tên phế vật có thể làm được những điều này hay không?

Nói xong, Sở Thiên Phong cười ha hả, trong tiếng cười ẩn chứa chờ mong vô tận, thầm nói:

- Nhi tử, con đã tạo ra hai kỳ tích, còn có thể tạo ra một lần kỳ tích nữa hay không? Bạch Trạch Vũ, chính là viên đá lót được để con leo lên một ngọn núi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.