Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?

Chương 10: Chương 10: Du sơn ngoạn thủy - Dương liễu ru lòng




Tui đến với võ lâm như 1 cuộc dạo chơi ko hơn ko kém! Vì sau mỗi lần ướt đẫm thân ngựa do phải chạy tới chạy lui trong động Xi Vưu, thì những làn gió mát rượi, những cảnh đẹp quyến rũ lòng người luôn là sự lựa chọn hảo hảo nhất của tui và Gã. Nói trắng ra là “luyện công thì ít còn thưởng ngoạn thì nhiều“. Gã đã 10x nên cũng ngán cày lắm rồi! Còn tui thì ko ham hố chuyện quyền lực, cũng ko mơ làm võ lâm cao thủ (chỉ mong lên được 80 để cưỡi Chiếu Dạ, mơ được 90 để học Băng Tâm Tiên Tử cùng bầu bạn với nàng tiên lạnh băng ấy), nên chơi nhiều luyện ít cũng là lẽ thường tình trong nhân thế.

Sau 1 buổi vào động cày cực nhọc, Gã lại quay ra hỏi tui: “Hôm nay đi ngắm cảnh tiếp nhá. Nhi muốn đi đâu đây?”

: “Ặc ặc, ta đâu rành chiện trong võ lâm này mà ngươi hỏi ta? Ngươi sống trong này lâu như thế, phải biết nên dẫn ta đi đâu chứ? Hỏi ta làm gì!”

Gã: “Hoa Sơn đi rồi, Thanh Thành sơn cũng đi rồi. Để xem nào... Vậy, hôm nay đi đảo Đào Hoa nghen!”

: “Cái gì? Đảo Đào Hoa à? Ngươi có bị làm sao ko thế? Phải đến cấp 50 mới được đi đảo, ta mới có 2x, làm sao mà đi?”

Gã vừa bẽn lẽn, thẹn thùng như cô gái mới lớn, rồi lí nhí: “Ai nói cho Nhi biết là phải 50 mới đi đảo Đào Hoa được?”

: “Trời đất! Bộ ngươi ko biết hả? Ta cũng ko nhớ ai nói nữa, hình như ta đọc được ở đâu đó trong võ lâm này thì phải, hic, làm sao ta nhớ nổi, nhưng đại khái là phải 50 mới được đi đảo. Mà lạ lùng ghê nhá, ngươi sống trong này lâu như thế (sắp thành tinh rồi, nếu thích thì bình phương tinh cũng ok lắm), làm đến chức bang chủ luôn rồi, vậy mà điều kiện tối thiểu để đi Công Thành chiến lẫn Đảo Đào Hoa, ngươi đều ko biết gì cả? Bị sao thế? Chạm dây à?”

Gã lại tiếp tục gãi gãi đầu (chắc lâu rồi chưa giặt tóc nên cứ sờ sờ mó mó tóc hoài chứ gì?), e thẹn, lắp bắp: “Thực sự, ta cũng ko biết chiện đó. Nếu vậy chờ đến khi Nhi được 50 thì ta đưa Nhi đi Đào Hoa Đảo nha. Còn bây giờ, ta ko biết phải đưa Nhi đi đâu nữa cả, hic“.

Đàn ông con giai gì mà chưa chi đã “hic”, nói 1 hồi nữa chắc “hu” luôn quá, ướt chèm nhẹp rồi nè, eo ơi kinh! Rồi với tốc độ cộng trừ nhân chia lia lịa diễn ra ko ngừng nghỉ trong bộ não xinh xắn của tui bỗng xẹt qua 1 lựa chọn quá sức đúng đắn, tui bèn dịu dàng, nhỏ nhẹ, thủ thỉ với Gã: “Ta vào VLTK 1 phần cũng vì bài viết Xanh Ngắt Liễu Dương Châu, cho nên ta muốn đến Dương Châu để xem liễu nơi đó xanh đến độ nào, có xanh như trong bài viết đã diễn tả hay không?”

Như 1 kẻ bị hà bá lôi xuống đáy sông để làm tôi tớ, Gã hớn ha hớn hở như bắt được cái phao cứu vớt đời mình: “Được được, vậy bây giờ chúng ta đến Dương Châu để xem liễu nhá!”

Với sự ma đưa đường, Gã đưa lối, rốt cuộc tui cũng hiển hiện đáp xuống cạnh nàng Tiển Hiểu Chân bên bờ hồ Dương Châu nước xanh biên biếc, liễu xanh tựa ngọc, 1 khung cảnh quá sức hữu tình ấy nhỉ? Trong khi tui đang săm soi mấy cái cây có gốc to đùng, lá xanh rủ xuống như ve vãn với gió, thẹn thùng với mây, Gã lại thẹn thẹn thùng thùng, tay xách nách mang, lí nha lí nhí: “Chiếc áo này tặng Nhi nè, mặc vào thử xem có thích ko?”

Ặc ặc, chiện gì thế trời? Áo quần gì trong này nữa, đúng là vẽ chiện, mừ ko biết áo gì đây ta, của giời cho mà ko lấy thì phí quá, dại gì ko nhận chứ, he he, trúng mánh to rồi...

Tui lúi ha lúi húi thay đổi xiêm y để xem chiếc áo này hay ho chỗ nào, mà Gã lại có vẻ “tốt bụng” đem tặng...

Úi giời ơi, một màu hồng đậm ơi là đậm và mát ơi là mát... hic, chắc những cơn gió kia ko thèm bị động chịu sự ve vãn của dương liễu nữa, chúng lại bắt đầu chủ động ve vãn tui hay sao á... áo gì mà ko mặc còn ấm hơn (khi ko mặc trang phục thì char vẫn được mặc định mặc quần áo đàng hoàng và ấm mừ)... Thì ra là Khấp Địa Quần - 1 cái tên nghe cũng ý vị ghê hén!

Thấy tui vác chiếc áo “mỏng manh như làn khói” đó vào, mắt Gã mở to rồi hối hả: “Nhi thích ko? Áo đẹp ko?”

Dù sao Gã cũng có lòng mua áo tặng, mặc dù mình ko ưa chiếc áo này lắm, nhưng chẳng lẽ lại phán 1 câu xanh rờn: “Áo xấu wắc, ko thích tí nào!”

Cho nên, tui đành nghẹn ngào, tức tưởi, vuốt lòng gã: “Uh, cũng được, cũng hay hay“. Đứng nãy giờ mỏi cả chân, tui mới mon men tìm chỗ nào sạch sạch 1 tí để an tọa. Chắc nhìn những hành động đó nên đoán được tui định làm gì, nên Gã mới vội vàng, hét lớn: “Đừng… Nhi đừng ngồi!”

Hết sức lấy làm ngạc nhiên vì thái độ dở người của Gã, tự nhiên ko cho người ta ngồi là thế nào? Ăn gan trời hay sao lại dám cấm cửa ta hả? Ngay cả cái việc ngồi của chính ta mà cũng ko cho ta được thực hiện là sao? Càng cấm thì ta càng muốn thực hiện, ta ngồi nè, làm gì được ta nào? Nghĩ là làm, tui liền an tọa ngay trước mặt Gã như khiêu như khích. Bỗng ặc ặc, ngồi chưa kịp nóng thềm, tui vội nhảy cẳng lên, chí chóe: “Trời ơi, kiểu ngồi gì quái đản vậy? Hic hic, kỳ wáaa“.

Gã cũng đỏ chín cả người, vội vàng phân minh: “Ta đã nhắc rồi, tại Nhi tự ngồi thôi nha, ko phải tại ta đâu“.

Quê ơi là quê, tự nhiên lại hớ hênh trước mặt Gã như thế, thẹn nhừ cả người luôn á, hic hic. Nhưng bây giờ lỡ rồi, chẳng lẽ lại đi thay áo khác (dzậy thì hơi phũ phàng trước tấm lòng bị mối gậm của Gã wá, cư xử thế cũng hơi kì)? Mà hổng lẽ, Gã an nhiên ngồi vuốt râu, còn mình lại đứng chôn chân 1 chỗ làm cây cảnh à? Ấy thế là với sức thông minh trời ban, tui vội len vào giữa những gốc cây xum xoe lá, rồi ngồi quay lưng về phía gã. Quá xá là diệu kế luôn!

Đang ngồi tán chiện rất chi là hứng thú, nào chiện bang Xi Vưu, nào cảnh ngang dọc giang hồ, nào những điều trái tai gai mắt vắp phải trong thế giới truyền kì này thì... bỗng... 1 tên đại hán râu ria tua tủa, bắp thịt cuồn cuộn, nhìn dáng vóc có vẻ rất “trâu”, chễm chệ trên lưng bạch mã, thúc ép bạch mã phải lê từng bước nặng nhọc (với sức nặng của tên đồ tể này thì chắc chú ngựa tội nghiệp kia bị gãy mấy cai xương sườn rồi á) bò đến cạnh nàng Tiển Hiểu Chân, rồi hất hàm, cất giọng rất chi là côn đồ: “Ê! Hai đứa mày ngồi đây làm gì vậy?”

Gã nghe hỏi thế thì cứ im lìm, ko nói lời nào, còn tui thì tuy bực mình lắm nhưng cũng ráng giả hến mà lặng im. Tên đồ tể kia vẫn ko chịu buông tha, cứ xáp lại gần tui mà... tán: “Em đi theo anh đi. Ngồi với nó làm gì, làm vợ anh đi.”

Trời thần, đất lở ơi, trơ trẽn đến thế là cùng... Tui lại rất ghét những kẻ thích trò trêu hoa ghẹo nguyệt, mở miệng là “anh anh em em”, nghe muốn nổi sẩy (trong lòng cứ lầm bầm: “Nhóc con! Không chừng nhóc chỉ đáng làm em út của chị, vậy mà dám hỗn láo với chị thế à? Đồ con nít ranh!”). Vì vậy, lửa giận cháy phừn phựt, ta nghiến răng ken két: “Khùng à? Làm ơn để yên ta nói chiện!”

Gã thì vẫn cứ im lìm bất động (ko biết có phải vì gió mát quá nên gã ngủ gật luôn ko nhỉ?), còn tên râu ria thì cứ được nước lấn tới, buông nhiều lời trêu ghẹo khó nghe. Giận quá, giận quá mà, tui liền hét lên: “TaKiem! Giải quyết tên này đi!”

Đến lúc này thì Gã mới chịu động đậy rồi chậm rãi lên tiếng: “Ra ngoài thành làm 1 trận đi!”

(Thực sự, tui ko hiểu, tại sao gã lại im lặng đến câm như hến trước những gì diễn ra, chờ đến khi ta “ra lệnh” thì gã mới chịu nhúc nhích? Hay là gã đang cố tình ngồi chờ xem tui sẽ cư xử như thế nào trong những tình huống thế này? Hoặc đang thử thách xem thử tui có thực hiện được lời ràng buộc với gã: “Ta rất ghét những cảnh chém giết. Cho nên, đi với ta thì ko được đánh nhau, nếu ko thì đừng có trách”)

Đến nước này thì thực sự tui... lại run! Tui sợ gã... đánh ko lại, rồi lăn đùng ra chết, nếu thế thì... trời ơi trời ơi... mình vừa hại người lại hại... mình rồi. Hic, tự nhiên trong lòng lại muốn ngăn cản...

Nhưng... đã muộn rồi... Gã và tên đồ tể kia kéo nhau ra ngoại thành Dương Châu để thi thố tài năng. Còn ta thì lủi thủi chạy ra ngó trong tâm trạng lo sợ, phập phồng...

Gã đã làm tui đứng tim khi “dặn dò” đối phương: “Ngươi cứ đánh trước đi. Ta đứng đây cho ngươi đánh đó!”

Úi giời ơi, khùng hả trời? Cùng song đấu, tui còn sợ gã lăn đùng ra trúng gió, còn đằng này gã lại dám ngang nhiên đem thân mình ra làm bao cát cho người ta tập dợt. Gã ăn gì mà “khôn” thế trời, hic hic...

Thế nhưng, mặc tui suy nghĩ và lo sợ đến thế nào, cuộc tập dợt của 2 gã nam nhi nhiều chí vẫn cứ diễn ra như 1 tấn trò đời trước mắt tui.

Tên đồ tể thì cứ cắm đầu cắm cổ mà đập lia lịa vào mình gã... Tui thì ngồi trên lưng ngựa mà run... Còn gã thì cười khì khì, rồi nhạo: “Mỏi tay chưa nhóc?“.

Chờ đến khi tên đồ tể thực sự “mỏi tay” rồi, thì gã mới trợn mắt, xách 2 quả bong bóng đập tên râu ria 2 phát... rầm rầm... thế là tên râu ria đã hồn lìa khỏi xác, hồn bay đến rương chứa đồ của 1 thành thị nào đó...

Gã dọn dẹp xong chiện rắc rối ko đâu vào đâu này, thì liền quay sang nói với tui: “Yếu mà láo! Nhi thấy đấy, mình ko muốn ra tay mà cũng đâu có được. Giang hồ hiểm ác lắm! Từ giờ, Nhi ra đường phải cẩn thận...”

Chứng kiến những gì diễn ra trước mắt mình, tui hết sức ngỡ ngàng và buộc mình phải chấp nhận một điều mà tui chưa từng nghĩ tới, rằng: “Gã thực sự rất mạnh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.