Vô Diệm Vương Phi

Chương 20: Chương 20: Hồng hạnh ra tường !




“Ngươi nói ngươi tên Lăng Tây Nhi?” Hắn mở miệng cười lạnh một tiếng, trong con ngươi thoáng hiện lên một tia sáng âm ngoan, nhanh chóng nghĩ đến một khả năng, hắn hao phí tâm tư để lấy về một nữ nhân không phải Lâm Y Y mà là một kẻ giả mạo ! Một kẻ giả mạo cực kỳ tồi tệ!

Ngẩn người ra, những ý nghĩ đáng sợ đều hiện ra trong đầu Lăng Tây Nhi, mồ hôi chảy từng giọt từng giọt một, nàng đã nói cái gì? Trời ạ, nàng nói lỡ miệng sao? Ai nha, nghe nói Đoan Tuấn Mạc Nhiên là một ác ma, tiểu quỷ này có hay không vì lấy lòng chủ tử bọn họ mà đi tố cáo đây? Nếu bị ma quỷ kia biết nàng là giả mạo, vậy cuộc sống của nàng… Tương lai tăm tối a! Trong nháy mắt, tâm tư của Lăng Tây Nhi chuyển biến đủ kiểu, cơ mặt run run nhiều lần, tròng mắt trừng lớn thành cái chuông đồng, sắc mặt trắng xanh, một hồi lâu sau, mới có một chút hoàn hồn trở lại.

“Ngươi hẳn phải gọi ta là Vương phi! Tiểu quỷ!” Lăng Tây Nhi cố tìm cách chống chế, hai tay chống hông, hùng hổ đối diện với Đoan Tuấn Mạc Nhiên lớn tiếng nói, hắc hắc, tốt nhất là hù dọa như vậy, tiểu quỷ quên hết thì tốt rồi!

“Ngươi nói ngươi gọi là Lăng Tây Nhi?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiếp tục cười lạnh, hắn cũng không phải là kẻ dễ bị lừa gạt như vậy, vẫn tiếp tục vấn đề đó.

“Ta nói ngươi hẳn phải gọi ta là Vương phi, đó là nhũ danh của ta! Ngươi cái tiểu quỷ này không có tư cách gọi!” Lăng Tây Nhi thẹn quá thành giận, hổn hển rống to, lạnh lùng xoay người, mồ hôi lạnh đã xuất đầy lòng bàn tay, không muốn giải thích thêm gì nữa, lòng bàn chân hơi chuyển, chuẩn bị rời đi. Ô ô, xem ra tiểu quỷ này khó đối phó a, trên sách nói người cổ đại không phải rất ngu sao? Đại não hẳn là chưa phát triển mới đúng a!

“Nhũ danh? Nhũ danh thật đặc biệt!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, tiến lên, đây là nơi nào mà lại để cho Tây Nhi tùy ý chạy trốn, hai bước đi tới trước mặt nàng, hai mắt tà mị lạnh lùng nhìn chằm chằm nét mặt của nàng, vẻ mặt không ngừng biến hóa từ hồng sang bạch, trong con ngươi càng phát ra ý thâm trầm.

“Đúng vậy! Vậy ngươi có nhũ danh không, có lẽ, ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi!” Lăng Tây Nhi xấu hổ giật nhẹ khóe miệng, lập tức thuận theo từ trên cột bò xuống, quay mặt qua, cười hì hì mở miệng, hai tròng mắt lóng lánh thoáng hiện lên một tia khả nghi giảo hoạt. Nếu tiểu quỷ này mà đi tố cáo, chỉ cần nàng một mực không thừa nhận là được rồi!

“Ngươi đang hỏi tên của ta?” Ý cười lạnh trong con ngươi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng lúc càng sâu, khóe miệng đáng yêu kia lạnh lùng nhếch lên, hàm chứa một tia trào phúng, con ngươi gian ác liếc Lăng Tây Nhi, hoàn toàn phá hủy mỹ cảm của nét mặt.

“A!” Tây Nhi đột nhiên kêu to, con ngươi Đoan Tuấn Mạc Nhiên tối sầm lại, lông mày tuyệt mỹ hơi hơi nhướn lên.

“Ta cũng đã nói cho ngươi rồi, bây giờ không thịnh hành lãnh khốc, sắc mặt ngươi làm cho người ta rất ưa thích, lại đáng yêu, gương mặt không cần lúc nào cũng lạnh như vậy! Mặc dù xã hội phong kiến coi rẻ mạng người, ngươi lại là một thư đồng nên nhất định luôn bị bắt nạt, nhưng đã làm người không nên vĩnh viễn giữ lấy bộ dáng này, nếu ông trời đã quyết định thân phận của ngươi rồi, vậy ngươi hãy tiếp nhận nó, thích ứng nó, tương lai ngươi lớn lên, bờ vai có thể gánh vác trọng trách lớn được, thời gian có thể thay đổi nó! Tiểu quỷ, ta tin tưởng ngươi, khí chất của ngươi tuyệt đối không có khả năng chỉ là một thư đồng đơn giản như vậy!” Lăng Tây Nhi đột nhiên tiến lên vỗ vỗ bả vai của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, khuôn mặt kiên cường một chút, trong con ngươi thâm trầm mà kiên nghị, nàng chính là một ví dụ phi thường tốt, đang làm người hiện đại sung sướng không lo nghĩ, tự nhiên không vì lý do gì lại đi tới cổ đại, từ khoảnh khắc nàng thanh tỉnh lại, nàng đã thề coi như làm nha hoàn nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, không phải đúng như vậy sao, ông trời thương xót nàng, bây giờ nàng đã là Vương phi rồi, mặc dù là một Vương phi thất sủng, nhưng ít nhất so với một nha hoàn có tiền đồ hơn nhiều!

Đoan Tuấn Mạc Nhiên vô cùng yên lặng nghe xong lời nói hùng hồn của Lăng Tây Nhi, mi mắt miễn cưỡng chớp chớp, lông mày nhướn nhướn, trong con ngươi càng tràn ngập trầm tư cùng hoài nghi, hắn tà ma cười lạnh, bàn tay to lớn vươn ra, đem Lăng Tây Nhi nhẹ nhàng kéo một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ghé sát lại: “Ta đã nói với ngươi, không nên gọi ta là tiểu quỷ!”

“Nhưng ngươi lại không nói cho ta tên của ngươi, ngươi thật sự rất đáng yêu a, cười một chút có được hay không?” Lăng Tây Nhi vươn tay bàn tay nhỏ bé đem biểu tình phiền lòng lãnh khốc trên khuôn mặt kia vân vê ra, tay nhỏ bé giật nhẹ, làm lòng trắng mắt của hắn nhảy ra, làm các loại mặt quỷ, sau đó đem mười ngón để ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn xoa xoa, đâm đâm hai cái má lúm đồng tiền, sau đó cười hì hì nhìn kiệt tác của chính mình, không ngừng gật đầu hài lòng, khí chất như vậy mới phù hợp với khuôn mặt của hắn chứ, nhưng mà nhìn lại thế này, con mắt đen thật là to, cái mũi hồng hồng vểnh vểnh, môi hồng đỏ mọng cao cao, thật là mỹ nam tử thế gian hiếm có a, cực kỳ giống nam tử trong [xuất giá tòng phu]*, oa, nam chính như vậy đúng là loại mà lòng nàng ngưỡng mộ từ lâu!

Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên hung ác nham hiểm tà mỵ cười lạnh, kiên nhẫn của hắn đã dùng hết, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Tây Nhi, một tia lãnh khốc hung ác nham hiểm ngưng tụ ở trong không khí, ánh sáng trong mắt lạnh như băng như cũ, nhưng lần trở lại này càng nhiều một phần sát khí thô bạo vô cùng làm kẻ khác hít thở không thông, khí thế tàn nhẫn ngưng tụ ở vẻ bề ngoài đáng yêu của hắn, càng có vẻ quỷ dị không lường được.

Một đêm động phòng hoa chúc, hắn đã dễ dàng tha thứ cho nàng, đó đã sớm là phá lệ! Đều chỉ vì nàng là Tam tiểu thư của Lâm phủ, nhưng dễ dàng tha thứ cũng có hạn độ, một lần dễ dàng tha thứ cũng không có nghĩa là hắn vĩnh viễn dễ dàng tha thứ !

Hắn đột nhiên chậm rãi vươn bàn tay to ra, khóe miệng âm ngoan tàn khốc cười, từ góc độ nào bắt đầu thì tốt nhỉ, nên lệch về bên trái hay là lệch về bên phải một chút so với trái tim đây?

Lăng Tây Nhi giật mình đứng lại, oa, tiểu quỷ này chẳng nhận ra được tấm lòng của người tốt, nghe xong những lời nói hùng hồn của nàng hẳn là phải xúc động rơi lệ chứ? Nhưng con ngươi hung ác của hắn, còn có bàn tay to từ từ vươn ra… Đầu óc Lăng Tây Nhi thoáng choáng váng, đột nhiên cả người rùng mình một cái, tại sao nàng có cảm giác hình như con ngươi kia đang tràn ngập mùi thị huyết ? Không đúng, nhất định là nhìn lầm rồi, hắn hẳn là muốn… Trong đầu Lăng Tây Nhi đột nhiên toát ra một ý nghĩ phi thường tuyệt vời, hắn sẽ không phải là muốn muốn… Không nên không nên! Đầu nhỏ dùng lực mạnh lung lay, tay nhỏ bé nắm thật chặt bàn tay to lớn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Ngươi ngàn vạn không thể làm như vậy!” Thân thể Lăng Tây Nhi ngửa về phía sau, muốn giãy dụa thoát khỏi sự kiềm chế của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng hắn lại vươn ra một ngón tay sạch sẽ trắng nõn, di chuyển dọc từ cái trán tới chóp mũi của nàng.

Trời ạ, bắt đầu rồi, thì ra đó là sự thật, không thể, thật sự không thể! Nội tâm Lăng Tây Nhi bắt đầu gào thét lên, nàng mơ hồ nghe được tiếng sói kêu.

“Tại sao? ngữ khí âm u, giống như diêm vương đòi mạng, đầu ngón tay từ chóp mũi tìm tới đôi môi ôn nhuận của nàng, sau đó hơi dừng lại. Hắn đột nhiên phát hiện, đôi môi của nữ nhân này rất đẹp, tròn tròn trơn bóng giống như quả anh đào, cũng tốt, hắn có thể suy xét đem đôi môi anh đào này bảo lưu lại, trực tiếp bắt đầu từ bên trái là được rồi!

“Này, ta dù gì cũng là Vương phi của các ngươi a, tiểu tử ngươi không nên nghĩ chúng ta có quan hệ tốt, mà muốn khiếm nhã ta a, ở cổ đại các ngươi, hồng hạnh ra tường chính là tội bỏ rọ trôi sông a !” Lăng Tây Nhi kêu to, tròng mắt sợ hãi cụp xuống, nàng cũng không muốn chết trẻ như vậy a!

“Khiếm nhã? Hồng hạnh ra tường?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, nhìn hắn giống sắc lang như thế sao?

“Đúng thế, Vương gia các ngươi không thích ta, đó là do khiếu thẩm mỹ của hắn có vấn đề, ít nhất chờ ta ngồi chán cái vị trí này rồi, sau đó hướng hắn xin một giấy hưu thư*, ngươi mới có thể…” Lăng Tây Nhi rất nghiêm túc nói, nàng chưa hề thử qua cái cảm giác trâu già gặm cỏ non, nhưng tướng mạo của tiểu quỷ làm cho nàng yêu thích như vậy, nàng sẽ suy nghĩ một chút ! Dù sao ngoại trừ việc suốt ngày trưng ra cái bộ dáng như ông cụ non, tiểu quỷ này nhìn cũng tương đối thuận mắt!

Con ngươi Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên tối sầm lại, sao nhanh như vậy mà đã tìm được một đám thật tốt rồi, cái nữ nhân xấu xí này thật đúng là chẳng biết liêm sỉ ! Khóe miệng đột nhiên âm ngoan nhếch lên, nét mặt mỉm cười làm cho người khác phát sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.