Vô Diệm Vương Phi

Chương 4: Chương 4: Đại thiếu gia của Lâm gia!




Trong Lâm phủ thì Lâm đại thiếu gia chính là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ mạnh, bởi từ nhỏ thân thể hắn đã yếu đuối, như cây gỗ mục, gặp gió là đổ, hơn nữa thường xuyên ngã bệnh, lúc nào cũng trong tình trạng bệnh tật nên tính tình luôn luôn nóng nảy cáu kỉnh đáng sợ, nha hoàn hầu hạ trót phạm lỗi không đánh thì cũng chửi mắng thậm tệ!

Những điều này sau khi đã đáp ứng với phu nhân Lăng Tây Nhi mới điều tra ra được, nhưng nàng chỉ nhẹ thở dài, cũng không phàn nàn thêm gì nữa.

“Yên Chi, thế nào, ngươi không sợ sao? Đại thiếu gia thật ra rất hung dữ nha, một thời gian trước Hoa Lan trong lúc hầu hạ Đại thiếu gia uống thuốc, không cẩn thận đánh vỡ cái bát, rốt cuộc đang yên đang lành mà giờ nửa tháng rồi vẫn chưa rời khỏi giường được, bây giờ chỗ Đại thiếu gia không còn ai, Lâm phu nhân mới phái Yên Chi ngươi đi…” Tiểu Hồng ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ bình thản của Yên Chi, nếu là nha hoàn khác chắc lúc này đã sớm lăn ra khóc sướt mướt rồi!

“Vậy thì sao! Khóc có thể giải quyết vấn đề này sao?” Ta van ngươi đừng có ngây thơ như thế chứ, tốt xấu gì tính tuổi ra ta vẫn trẻ hơn các ngươi mấy ngàn tuổi, biểu hiện của Lâm phu nhân rõ ràng là muốn trừng phạt tên tiểu nha đầu ngu ngốc là nàng mà!

“Đúng là không thể giải quyết được thật, nhưng mà…” Suy nghĩ cẩn thận một lúc lâu, tiểu Hồng ngu ngu ngốc ngốc gật đầu, nhưng ngẫm lại, vẫn thấy Yên Chi có điểm không bình thường!

“Đã như vậy rồi, đành tùy duyên vậy!” Đôi tay nhỏ bé hơi xua xua, nàng cố nén chặt lại bọc quần áo đã chuẩn bị đầy đủ, từ hôm nay trở đi, nàng đã sang phòng Đại thiếu gia rồi!

“Yên Chi, ngươi không nên vội vã, để ta đi tìm mẫu thân nói chuyện lần nữa đã!” Lâm Y Y là người tốt, nhưng mềm yếu, trong nhà mặc dù được Lâm phu nhân thương yêu nhưng tiếng nói lại không có trọng lượng nhất!

“Không cần, Tam tiểu thư, chúng ta đều cùng ở trong một phủ, ta sẽ thường xuyên lại đây thăm ngươi!” Lăng Tây Nhi kéo Lâm Y Y lại, nha hoàn mà, đến nơi nào cũng giống nhau, biết đâu đến Tây viện lại có phần thanh tĩnh hơn!

“Ngươi thực sự bằng lòng đi Tây viện sao?” Lâm Y Y kinh ngạc nói, ánh mắt ngạc nhiên cứ như thấy Lăng Tây Nhi bị trúng tà.

Cho dù là ca ca của mình, Lâm Y Y cũng không muốn tới, Tây viện lúc nào cũng sặc sụa mùi thuốc thang, huống chi Yên Chi chẳng biết làm gì cả, nhất định sẽ bị đại ca tìm cớ đánh cho sống dở chết dở!

“Đúng, thay đổi công việc một chút cũng tốt mà!” Lăng Tây Nhi cảm giác như vậy, người tính khí bá đạo nhất định sẽ rất cô đơn, chưa biết chừng về sau nàng sẽ thoát khỏi vận mệnh nha hoàn nha!

“…” Mặc dù Lâm Y Y vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Lăng Tây Nhi ngắt lời một lần nữa : “Tam tiểu thư, ta thật sự phải qua bên đó bây giờ, Đại thiếu gia nổi giận thì tiêu a!”

Nàng khoác gói quần áo lên lưng, bên trong chỉ có một ít quần áo để thay đổi và đồ dùng hằng ngày.

“Được!” Lâm Y Y tự cười mình đa sầu đa cảm, qua một vài ngày, nàng còn có thể xin cho Yên Chi quay về mà!

Xuyên qua hành lang, rẽ phải vào Tây viện, trước mặt hiện ra một hòn giả sơn, hàng chuối tây vươn dài lá phất phơ trong gió đầy thanh nhã, đi tiếp đến nơi chỉ có ba gian phòng, trước cửa có lơ thơ vài ngọn cỏ cùng sỏi đá nằm lổn nhổn, giữa chốn phồn hoa lộ ra một góc thê lương.

Lăng Tây Nhi túm gói quần áo trong tay đi vào gian trước, đột nhiên một gói thuốc đã mở bị ném ra, văng tung tóe trước mặt nàng.

Nàng trợn mắt kinh hoảng, cố chống lại đôi mắt âm ngoan thô bạo đang chiếu thẳng vào mình, một người nam nhân, nói đúng ra là một nam nhân có vẻ bệnh tật nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc ghế mềm xanh da trời, lạnh lùng đánh giá Lăng Tây Nhi. Hắn hơi ngạc nhiên vì dáng vẻ chim sa cá lặn của Lăng Tây Nhi, không rõ tại sao một tiểu mỹ nhân linh động như thế mà qua miệng mọi người lại trở thành một nha đầu ngu ngốc!

“Ngươi chính là cái ả nha đầu ngu ngốc kia sao ?” Nam tử hỏi với khẩu khí vô cùng khó chịu, chắc là đúng rồi, sự vụng về của Lăng Tây Nhi bây giờ đã nổi danh khắp Lâm phủ, Lâm Kiếm Hồng thân là con trưởng của võ lâm thế gia, vốn là kẻ anh tuấn tiêu sái, kiếm thuật nhất lưu, nhưng hôm nay lại giống như một phế nhân nằm bệnh trên giường, ngay cả nha hoàn hầu hạ cho hắn cũng đều là những thứ người khác không thèm tới, làm sao hắn có thể cam tâm.

“…” Lăng Tây Nhi chớp chớp mắt, hai mắt to tròn nhấp nháy nhấp nháy, không biết nên trả lời như thế nào.

Nàng không ngu ngốc, chỉ không quen cuộc sống sinh hoạt ở cổ đại mà thôi, nhưng nàng đúng là tiểu nha đầu bị người ta tin rằng cực kì ngu ngốc sai đi hầu hạ hắn!

“Không trả lời? Thật to gan!” Nam tử đứng dậy, bộ dáng càng lộ vẻ tiều tụy gầy yếu, ngũ quan hõm sâu, khuôn mặt lại hơi tái nhợt, hai vành mắt thâm quầng, đôi mắt nửa khép nửa mở, tóc tai rối loạn, hơn nữa toàn thân vận một cái áo dài màu trắng đã cũ kĩ, tất cả đều cho thấy nam nhân trước mặt gần như một người chết, tuy nhiên từ trong những đường nét kiên nghị kia mơ hồ thấy được bóng dáng tiêu sái tuấn mỹ trước đây.

Ốm đau trên giường triền miên, không chỉ làm hao mòn thân thể mà còn tới cả tâm trí của hắn!

“Tốt nhất ngươi không nên nổi giận, thân thể không khỏe thì đi nghỉ ngơi nha!” Lăng Tây Nhi đột nhiên cảm giác thương hại người nam nhân này, đường đường Đại thiếu gia của Lâm gia lại biến thành phế nhân để người khác phải thăm hỏi, người nào bị như thế tính tình chẳng trở nên khó chịu!

“Ngươi đang giáo huấn ta hả ?” Lâm Kiếm Hồng nheo mắt lại giận dữ, không muốn Lăng Tây Nhi xem thường, cố gắng kiềm chế một ngụm máu tươi đang cuồn cuộn dâng lên trong ngực xuống.

“Không dám, chỉ thấy thân thể của ngươi thật sự rất yếu, là từ nhỏ đã như vậy sao?” Lăng Tây Nhi nhớ lại lời đồn đại, vừa hỏi vừa tiến lên nhặt nhạnh những thứ bị đổ vỡ.

“Không cần ngươi lo!” nam nhân còn đang giận dỗi, hắn lạnh lùng quay mặt đi, ngồi trở lại ghế mềm.

“Được, ta không hỏi, thế thuốc ngày hôm nay uống thế nào?” Lăng Tây Nhi cam phận đem những mảnh nhỏ dọn qua một bên, sau đó tự tìm một gian phòng sạch sẽ trong Tây viện, tự mình dọn dẹp chỗ để ở lại.

Lâm Kiếm Hồng nửa nằm ở trên ghế mềm, thấy Lăng Tây Nhi không bị mình dọa đuổi đi, hơn nữa lại giống như chủ nhân, bắt đầu thu thập phòng, sửa sang lại quần áo, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, hai mắt nhắm nghiền.

“Thuốc ở đâu? Ta đi sắc!” Mặc dù không biết thuốc kia sắc thế nào, nhưng nàng tin giống như luộc củ cải là cùng! ?

Nam nhân không nói gì, tiếp tục hừ lạnh một tiếng, quay tấm lưng gầy yếu về phía Tây Nhi.

“Được rồi, ngươi đã không muốn uống thuốc, ta không ép, thanh nhàn vui vẻ, chờ ngươi chết, ta có thể thoát ly khổ ải, không cần suốt ngày phải nhìn cái bộ dáng khinh khỉnh của ngươi!” Lăng Tây Nhi cố ý thở dài một hơi, một gói thuốc đã bay tới ngay lập tức, may mà tránh nhanh, gói thuốc rơi bộp xuống đất, bên trong một đống đen đen vỡ tung ra.

“Ngươi muốn ta chết sao, không dễ dàng như vậy đâu !” Lâm Kiếm Hồng vừa thở hổn hển vừa nói, cơ thể không chịu nổi bắt đầu ho khan, máu tươi ộc ra đầy hai tay khiến người khác nhìn thấy phải giật mình.

“Ai nha, ngươi hộc máu a!” Lăng Tây Nhi lúc đó cũng không dám giữ cái bộ dáng lạnh lùng nữa, nhẹ nhàng tiến lại đấm lưng giúp hắn thuận khí, sau đó rót một chén trà nóng đem đến trước mặt của hắn.

“Thân thể ngươi vốn yếu đuối, không nên giận dữ như vậy, hơn nữa cũng không phải ta cố ý chọc giận ngươi!” Lăng Tây Nhi bắt đầu lảm nhảm lảm nhảm, lải nhải không ngừng, thuận tiện giúp hắn chậm rãi thuận khí.

Bực mình tới mức mắt trợn ngược trắng dã, Lâm Kiếm Hồng chụp mạnh lấy bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không phải trông trông ngóng ngóng ta chết sớm sao?”

“Cho nên ngươi càng phải sống lâu, không để cho gian kế của ta thực hiện được a! Ngươi chẳng nhẽ lại phối hợp cùng ta, lập tức lăn ra chết sao ?” Lăng Tây Nhi đột nhiên cười rộ vui vẻ lên, con mắt vừa to vừa tròn híp lại thành một hình trăng khuyết, khóe miệng cong lên thành một nụ cười hoàn mỹ, giống như một người con gái rượu thanh tú đáng yêu.

Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng quay người, hai tròng mắt đang nửa khép nửa mở đột nhiên mở ra, trán thoáng nhăn lại, đôi mắt ngăm đen thâm thúy, dường như có suy nghĩ gì đó.

“Tốt lắm, ta đi sắc thuốc cho ngươi nha, ngoan ngoãn chờ ta quay lại!” Giống như dặn dò một đứa nhỏ không hiểu biết, Lăng Tây Nhi nhặt gói thuốc dưới đất lên, tung tăng vui vẻ đi tìm phòng bếp.

Nhìn bóng lưng đầy phấn chấn mạnh mẽ kia, Lâm Kiếm Hồng đột nhiên cảm thấy cô đơn, hắn chậm rãi đứng dậy đi tới phòng khách, bên trên treo một thanh thượng cổ danh kiếm, có điều trên vỏ kiếm đã bắt đầu phủ bụi.

Hắn cũng đã từng tràn trề sức sống, có sức mạnh áp chế võ lâm các phái, chỉ cách võ lâm minh chủ một bước ngắn, nhưng giờ đây thì sao, sớm đã là một phế nhân!

“Ta yêu chạy bộ, ta yêu cỡi ngựa, ta yêu cầu thăng bằng… Cố gắng lên cố gắng lên!” Phòng bếp truyền ra tiếng hát ầm ĩ của Tây Nhi, khiến cho thân thể Lâm Kiếm Hồng một lần nữa phải chết sững, thật là một tiểu nữ nhân kỳ quái, nha hoàn đến chỗ hắn đều mang vẻ mặt cầu xin, mặt mày nhăn nhó, chỉ có nàng là hát hò, mặc dù tiếng hát chói tai kinh khủng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.