Vợ Cả Nhàn Nhã

Chương 24: Chương 24: Vũ nhạc




Ngày thứ hai theo Tam công chúa tới, còn có một người khác.

Đỗ Oánh Nhiên thấy người này, thần sắc có chút hoảng hốt, thật không ngờ sư phụ nhạc sĩ của Tam công chúa dĩ nhiên là hắn.

Ước chừng hơn ba mươi tuổi, áo dài màu thiên thanh, bên hông treo một cái ngọc bội kết túi lưới màu lam tương nhũ đỏ bạc, dưới chân là giày ngắn màu đen, Đỗ Oánh Nhiên biết người trước mắt tuổi tác thực tế có hơn bốn mươi tuổi, thời gian cũng không có lưu lại nhiều dấu vết ở trên người hắn, một đôi mắt mày lạnh nhạt, bạc thần mân khởi, giống như không nhiễm khói lửa nhân gian. Nguyên nhân Đỗ Oánh Nhiên biết hắn cũng rất đơn giản, người này tục danh là Vương Hành Chi, là viện trưởng Vũ Nhạc viện, lúc ấy khảo hạch nhập Vũ Nhạc viện có hắn tham dự. Vốn là ‘Đỗ Oánh Nhiên’ khiêu vũ không tốt, Tề Chước Hoa lại thường xuyên giả bộ tỉnh tâm nhắc tới người này nghiêm khắc cùng trách móc nặng nề, làm cho trong lòng nguyên chủ vạn phần khẩn trương, trong lần khảo hạch đó ‘Đỗ Oánh Nhiên’ cuối cùng làm ra xấu hổ lớn, khiêu vũ nhưng lại phạm vào người mới học cũng sẽ không bản thủ bản cước sai lầm, còn bị tay chân của mình vướng víu, vạn phần chật vật. Thậm chí chọc cho những người khảo hạch khác cười khẽ ra tiếng, làm cho nguyên chủ chật vật đi ra, thậm chí không dám nhìn tới ánh mắt Vương Hành Chi.

Vương Hành Chi tiến vào đến trong viện, liền thấy Đỗ Oánh Nhiên nghênh ở cửa: “Đây là Đỗ tiểu muội tử.” Thanh âm Tam công chúa vui vẻ, đi lên phía trước vài bước cùng Đỗ Oánh Nhiên sóng vai mà đứng, nói: “Sư phụ, sân của Đỗ tiểu muội tử rất khác biệt có phải hay không.”

Vương Hành Chi vẫn là một bộ biểu tình người sống chớ đến gần, Đỗ Oánh Nhiên lại chú ý tới mặt Vương Hành Chi hơi hơi giãn ra: “Đỗ Oánh Nhiên, ta đã gặp qua ngươi.” Thanh âm của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo vận luật đặc biệt. Tính tình Tam công chúa thiên chân hơn nữa học tập nhạc khúc rất có thiên phú, xưa nay Vương Hành Chi nay đối đãi vị đệ tử chân truyền này coi trọng tướng đãi, Vương Hành Chi cũng biết Tam công chúa chỉ có một chút tiếc nuối đó là bởi vì bệnh tim không thể khiêu vũ, lần này ở Vạn Thọ tiết mừng thọ Thánh thượng, vốn là hai người tấu khúc mừng thọ Thánh thượng, ai biết hôm qua Tam công chúa kích động lại đây, nói cùng với Đỗ Oánh Nhiên cùng hợp vũ. Vương Hành Chi cẩn thận đánh giá, liền cảm thấy Đỗ Oánh Nhiên trước mắt hắn tựa hồ có chút ấn tượng, chính là sau một lúc lâu cũng không có nhớ tới đến tột cùng là gặp qua Đỗ Oánh Nhiên ở đâu.

Đỗ Oánh Nhiên cười nói: “Bị vương viện trưởng đã nhìn ra, ta tham gia quá Vũ Nhạc viện khảo hạch, viện trưởng đối ta ấn tượng khắc sâu cũng là bình thường, ngày đó ta nhưng là ra xấu hổ lớn đâu. Đầu tiên là bản thủ bản cước, sau đó cư nhiên bản thân đem bản thân sẫy.” Lúc Đỗ Oánh Nhiên nói lời này, cúi thấp đầu xuống, bộ dáng như là ngượng ngùng vạn phần.

Lới nói của Đỗ Oánh Nhiên cũng làm Vương Hành Chi nhớ lại, nghĩ tới trò hề lúc đó của Đỗ Oánh Nhiên, lại nhíu mày.

Tam công chúa thấy biểu tình của Vương Hành Chi, vội vàng nói: “Sư phó, có câu cửa miệng nói: Sĩ đừng ba ngày, làm nhìn với cặp mắt khác xưa. Ngươi xem Đỗ tiểu muội tử khiêu vũ như thế nào trước một chút a.” Tiếp theo lại chớp mắt với Đỗ Oánh Nhiên: “Ngươi còn có lúc như vậy, ta nghĩ nhất định buồn cười lắm.”

“Cũng không phải sao.” Đỗ Oánh Nhiên cười nói: “Lúc ấy còn có người cười lên tiếng, ta từ dưới đất đứng lên, cũng không xem biểu tình của người khác, liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài, lần khảo hạch đó cứ như vậy.”

“Ngươi còn có thời điểm như vậy, đáng tiếc không cho ta xem, nhất định rất buồn cười.” Tam công chúa cười nói.

“Điềm Nhiên.” Vương Hành Chi nhăn mày, gọi tục danh của Tam công chúa. Quốc họ là Trịnh, tục danh của Tam công chúa là Trịnh Điềm Nhiên.

Tam công chúa như là bị sợ hãi, khiếp sinh sinh nhìn Vương Hành Chi, cúi đầu nói: “Sư phụ, ta......” Nhìn sư phụ gật đầu với mình, Tam công chúa nói với Đỗ Oánh Nhiên: “Không phải ta cười ngươi, ta chỉ là......”

Đỗ Oánh Nhiên đè mu bàn tay Tam công chúa: “Ta a, bản thân hồi tưởng lúc trước đều cảm thấy thú vị, ngươi xem, vô luận lúc ấy như thế nào, hiện tại ta khiêu vũ không tệ.”

Tam công chúa gật đầu thật mạnh, nói với Vương Hành Chi: “Sư phụ, nàng múa rất khá.” Bất quá bởi vì vừa mới bị sư phụ gọi tên như vậy, nói chuyện khiếp sinh sinh, lo lắng không đủ.

Vương Hành Chi thấy Đỗ Oánh Nhiên tươi cười bằng phẳng, biết nàng là không chú ý, hòa nhã nói với Đỗ Oánh Nhiên: “Vũ giả khiêu vũ trên đài, không thể quá mức khẩn trương, cũng không thể không khẩn trương, ngươi lần trước đó là vì quá khẩn trương. Xuân Đào múa qua vũ đạo ngươi bố trí cho ta xem, có chút ý tứ, phải biết rằng Tam công chúa khiêu vũ tiết tấu không thể quá nhanh, nhưng nếu là chúc thọ vũ, múa quá chậm, cũng rất khó biểu hiện ra ý tứ vui mừng hàm xúc, ta nghĩ biết ngươi sắp xếp vũ đảo này như thế nào.”

Đỗ Oánh Nhiên nói: “Hai người hợp vũ, ta nghĩ tiết tấu là một nhanh một chậm, Vương viện trưởng có khúc mục đạn tấu dự bị mừng thọ không.”

Kiếm Lan lấy cầm, Đỗ Oánh Nhiên cũng thay vũ phục, cẩn thận lắng nghe vũ nhạc của Vương Hành Chi, đợi cho xong một khúc, tinh tế cân nhắc như thế nào xứng với nhạc khúc này, bởi vì vội vàng chỉ nghe một lần, chỉ lấy giai điệu mình ấn tượng sâu nhất mà cân nhắc.

Thời điểm Đỗ Oánh Nhiên đang cân nhắc, Tam công chúa đang cầm chén trà, trong chốc lát uống một hớp nước, hiển nhiên có chút khẩn trương, Vương Hành Chi cầm trà trản đồng dạng, nhìn tiên hạc tư thái khác nhau trong dược điền. Ước chừng sau thời gian một chén trà, Đỗ Oánh Nhiên cười nói: “Xin Vương viện trưởng hãy đạn tấu vũ khúc lại một lần, linh tinh vụn vặt nghĩ được vài cái động tác, người xem xem thích hợp hay không.”

Vương Hành Chi cũng không có trả lời, tiếng đàn trong tay lại bắt đầu. Đợi cho đến lúc bộ phận cao triều thay nhau nổi lên, Đỗ Oánh Nhiên cũng động mạnh, Tam công chúa khẩn trương nhìn động tác của Đỗ Oánh Nhiên, chỉ thấy trong tay tay áo nàng tung bay, hai chân luân phiên, bay nhanh chuyển vòng, mỗi một điểm dừng chân đều dẫm lúc tiếng đàn trào dâng, đột nhiên dừng lại động tác, theo tiếng đàn nhu hòa, động tác của Đỗ Oánh Nhiên cũng nhu tình như nước, mũi chân điểm nhẹ mặt đất giống như tơ liễu khinh phiêu phiêu phiêu lãng theo gió, Đỗ Oánh Nhiên nhất tĩnh vừa động đưa ra nhất thỉ, thời điểm động tác của Đỗ Oánh Nhiên nhanh lên thì cực nhanh, thời điểm tĩnh, lại là bày ra tư thế nổi bật. Động tác như thưa thớt không thành vũ đạo, Vương Hành Chi lại hơi hơi gật đầu, hiểu ra đây là múa hai người, Tam công chúa bởi vì thân mình không thể múa động tác quá phức tạp, cách múa của Đỗ Oánh Nhiên như vậy chính là cùng động tác của Tam công chúa hòa hợp. Hơn nữa trí nhớ của Đỗ Oánh Nhiên không tệ, có thể nhớ kỹ nhịp lúc cao triều, dụng tình vào trong tiếng đàn. Nhìn vũ đạo của Đỗ Oánh Nhiên, Vương Hành Chi nghĩ đến nếu lúc trước nàng có tiêu chuẩn như vậy, đã sớm vào Vũ Nhạc viện, nha đầu trước mắt cũng là có lòng kiên nhẫn, cho dù là không có tiến vào Vũ Nhạc viện, vẫn chuyên cần luyện tập không ngừng, Vương Hành Chi nhìn ra được tiêu chuẩn của Đỗ Oánh Nhiên thậm chí muốn so với không ít vũ giả đã ra Vũ Nhạc viện cao hơn, Vương Hành Chi còn biết Đỗ Oánh Nhiên cùng Tam công chúa quen biết, là vì Đỗ Oánh Nhiên còn có một tay y thuật tốt, hai hạng như thế, liền làm cho Vương Hành Chi thập phần thưởng thức Đỗ Oánh Nhiên trước mắt, thế nhân còn tranh luận thật sự làm tốt một việc, nếu là đem hai hạng hoàn toàn không thể làm chung lại rất khó làm tốt, thì càng khó khăn.

Vương Hành Chi dừng cầm lại.

Tam công chúa có chút khẩn trương hỏi: “Sư phụ, thế nào?”

“Có thể, trên Vạn Thọ tiết, ta bạn nhảy cho các ngươi.” Vương Hành Chi hơi hơi gật đầu, nói như thế.

Vương Hành Chi vừa dứt lời, làm Tam công chúa hoan hô một trận: “Thật tốt quá.”

Vương Hành Chi nhìn bộ dáng Tam công chúa, mỉm cười, nghĩ đến lần trước Tam công chúa mang theo Tề Chước Hoa năn nỉ mình bạn nhảy, tuy rằng nhìn ra được Tề Chước Hoa dùng tâm chuẩn bị, Vương Hành Chi vẫn là cảm thấy thường thường không thể xuất sắc. Vương Hành Chi làm viện trưởng Vũ Nhạc viện, cũng không phải mỗi năm trên Vạn Thọ tiết đều bạn nhảy cho người ta, chỉ có thời điểm có ca múa sắp xếp có ý xuất sắc, hắn mới có thể ra tay. Mà vũ đạo của Đỗ Oánh Nhiên nếu là nhất động nhất tĩnh hai người hợp vũ, coi như không tệ, khó được nhất là vũ đạo này là tâm ý của Tam công chúa, chỉ cần Đỗ Oánh Nhiên múa không phải quá kém, Vương Hành Chi liền chuẩn bị bạn nhảy cho hai người.

Đỗ Oánh Nhiên thấy biểu tình của Vương Hành Chi, ước chừng đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, Đỗ Oánh Nhiên có nghĩ rằng muốn biểu hiện trước mặt Vương Hành Chi, nghĩ đến nguyên chủ khảo hạch trước mặt Vương Hành Chi chật vật như vậy, lần này biểu hiện một phen, coi như là bồi thường giấc mộng cho nguyên chủ, liền nói với Tam công chúa: “Công chúa ngươi có biết vẽ tranh?”

“Biết.” Tam công chúa gật gật đầu: “Ta am hiểu sơn bọt thủy điểu, còn có cá tôm cũng không tệ, cung nữ là không am hiểu, mã họa cũng không tốt, lần trước sư phụ vẽ tranh còn nói ta.” Đếm ngóntay tinh tế nói xong.

Đỗ Oánh Nhiên nghe lý do của Tam công chúa, trên mặt mang cười, nhìn trên mặt Vương Hành Chi cũng mang cười không khác, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng xoay mặt, Đỗ Oánh Nhiên nghĩ cái Tề Chước Hoa gọi là Vương Hành Chi người này nghiêm khắc trách móc nặng nề ước chừng là bịa đặt, thái độ đối đãi Tam công chúa, có thể nhìn ra được, Vương Hành Chi cũng không phải một người trách móc nặng nề.

“Vậy liền tốt.” Đỗ Oánh Nhiên gật gật đầu, sau đó nói với Vương Hành Chi: “Viện trưởng, vũ đạo này nửa đoạn đầu là ta cùng Tam công chúa hợp vũ, rồi nửa đoạn sau, ta có chủ ý khác.”

Vương Hành Chi nâng mắt, nói: “Nhưng là để cho Tam công chúa vẽ tranh, ngươi ở bên cạnh khiêu vũ?” Chủ ý này cũng không tính cao minh, nhưng là người vẽ tranh là Tam công chúa, là đích nữ Thánh thượng thương yêu nhất, lập tức liền làm cho tiết mục này so với lúc trước càng thêm xuất sắc.

“Ta cùng Tam công chúa đều là vừa khiêu vũ vừa vẽ tranh.” Đỗ Oánh Nhiên nói.

Vương Hành Chi cũng có hứng thú, vốn cho là Tam công chúa lẳng lặng ở một bên vẽ tranh, Đỗ Oánh Nhiên khiêu vũ, hiện tại xem ra không phải như thế.

Liền ngay cả Tam công chúa cũng mở to hai mắt, nói: “Nhưng là thủy mặc vũ? Dùng tay áo thấm mực nước khiêu vũ? Cái này ta múa không được.”

Đỗ Oánh Nhiên lắc đầu: “Tự nhiên không phải.” Cái loại thủy mặc vũ này cần dùng tới xảo lực, đây đúng là Tam công chúa khiếm khuyết.

Cho người lấy một phiến bình phong phía trên dán giấy tuyên thành, hai người Kiếm Lan cùng Diên Vĩ chia làm bên trái phải, Kiếm Lan phải làm là đem bút chấm mực, cước bộ Đỗ Oánh Nhiên nhẹ nhàng khiêu vũ tiếp nhận bút Kiếm Lan đưa tới, họa vài nét bút thật mạnh trên giấy tuyên thành trên bình phong, liền đem bút đã dùng đưa cho Diên Vĩ, cước bộ vũ động đến bên cạnh trước tấm bình phong nhẹ nhàng khiêu vũ, sau lại chuyển tới bình phong, lại vẽ vài nét bút. “Là như vậy.” Đỗ Oánh Nhiên đơn giản vẽ xong quái thạch lởm chởm, đem bút giao cho Diên Vĩ.

“Biện pháp này của ngươi thú vị.” Tam công chúa vỗ tay cười nói.

“Quả thật không tệ.” Vương Hành Chi cũng tán thưởng nói, lại có vũ đạo, lại có thi họa cụ thể đưa cho Thánh Thượng, có thể nói là lưỡng toàn.

Đỗ Oánh Nhiên mỉm cười: “Được viện trưởng tán thưởng, ta cũng coi như đạt được tâm nguyện lúc trước, lúc ấy thời điểm đi Vũ Nhạc viện khảo hạch, có thể nói là vạn phần khẩn trương.”

“Nhìn vũ đạo của ngươi, coi như là hạ chút công phu.” Vương Hành Chi nói: “Thập phần khó được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.