Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 126: Chương 126: Trịnh gia




- Tự tìm đường chết!

Lão già áo xám giận dữ, hai tay xé mở sương mù, phóng ra hai cổ kình khí kinh khủng.

Rào!

Sương trắng tách ra, nhưng đâu còn bóng người của Lý Phù Trần nữa.

- Tiểu súc sinh đáng ghét, chờ ta bắt được ngươi, nhất định sẽ cho ngươi nếm hết cực hình của thế gian.

Thân hình của lão già áo xám loé lên, phóng vào rừng cây nhỏ.

Nơi này ngoại trừ rừng cây nhỏ, căn bản không có chỗ nào ẩn núp, lão già áo xám nhận định rằng Lý Phù Trần sẽ tiến vào đó.

Một lát sau.

Hai cổ thi thể chồng lên nhau bị đẩy ra, Lý Phù Trần đứng lên.

- Tiểu tử thật thông minh.

Trên bầu trời, Nhạc Hoa nhìn tất cả mọi việc trong mắt.

Vừa rồi, thiếu chút nữa hắn cũng bị lừa, nếu không phải từ trên cao nhìn xuống, nắm rõ tình hình bốn phương tám hướng, thì có thể hắn cũng giống như lão già áo xám vậy, cho là Lý Phù Trần chạy vào rừng cây nhỏ.

Lý Phù Trần không dám chậm trễ, cưỡi Yêu Huyết Mã Nhị cấp chạy như bay rời đi.

“Nếu không phải ta có thiên phú linh hồn che giấu khí tức, muốn thoát khỏi tên Võ giả Địa Sát cảnh này cũng không phải chuyện dễ dàng.”

Trên lưng ngựa, Lý Phù Trần thầm nghĩ.

Võ giả Địa Sát cảnh mạnh bao nhiêu, Lý Phù Trần còn chưa đích thân nghiệm chứng.

Dĩ nhiên, hắn cũng không muốn làm như vậy.

Mặc dù Liêu Thiên Quân có thể làm được Chân khí ngoại phóng, giống như Võ giả Địa Sát cảnh nhất trọng, nhưng bất kể là tốc độ phản ứng thần kinh hay chân khí hùng hậu vẫn kém xa Võ giả Địa Sát cảnh.

Chém giết với một tên Võ giả Địa Sát cảnh, tuyệt đối là cửu tử nhất sinh, thậm chí thập tử vô sinh.

Yêu Huyết Mã Nhị cấp tốc độ như bay, chỉ trong chốc lát liền biến mất trên đường.

Xoẹt!

Một thân ảnh từ rừng cây nhỏ chạy ra, chính là lão già áo xám.

Hắn quét nhìn xung quanh, thấy thiếu mất một con Yêu Huyết Mã.

- Đáng chết.

Làm sao lão già áo xám không biết, mình đã bị đùa bỡn.

Hắn đang muốn truy đuổi, đột nhiên dừng bước, mồ hôi chảy đầm đìa.

Trên bầu trời, một bóng người uy nghiêm chậm rãi hạ xuống.

- Nhạc trưởng lão.

Lão già áo xám kinh hãi.

- Là ai sai khiến ngươi đuổi giết một đệ tử Nội Tông?

Nhạc trưởng lão thả ra khí thế, áp bách lão già áo xám không cách nào nhúc nhích.

Lão già áo xám van xin:- Nhạc trưởng lão, thật oan uổng a, ta chỉ muốn bắt hắn về, đâu có giết hắn.

- Nói như vậy, ngươi thừa nhận.

Khí thế của Nhạc Hoa càng ngày càng tăng, tựa như một ngọn núi đè lên người lão già áo xám.

Lão liền biết, Nhạc Hoa muốn giết lão.

Lão không khỏi ngoan độc nói:- Nhạc Hoa, tốt nhất ngươi nên rời đi, nếu không Liêu gia sẽ không tha cho ngươi,...

Phốc!

Lời kế tiếp, lão không thể nói ra được, bởi vì lão đã biến thành một đống bùn máu.

Võ giả Thiên Cương cảnh quá mạnh mẽ, chỉ là khí thế có thể làm một Võ giả Địa Sát cảnh tan xương nát thịt. Dĩ nhiên, cũng bởi vì tâm linh ý chí của lão già áo xám không đủ mạnh.

Một khi tâm linh ý chí tan vỡ, thân thể sẽ rất yếu đuối.

- Tiểu tử, cố gắng lên, hy vọng có một ngày, ngươi có thể chân chính nắm trong tay số mệnh của mình.

Nhạc Hoa nhìn theo phương hướng Lý Phù Trần rời đi, rồi lắc mình phóng lên cao, biến mất không thấy.

. . .

Mấy ngày liên tiếp, Lý Phù Trần không dám khinh thường, tuỳ thời giấu trong tay hai viên Bạch Chướng Đạn.

Sau ngày thứ ba, Lý Phù Trần mới thoáng buông lỏng một chút.

Nếu bây giờ còn không đuổi theo, như vậy không có khả năng đuổi kịp.

Thương Lan Tông nằm ở tây bắc Thương Lan Vực, mà Lâm Sát Thành cũng ở tây bắc, khoảng cách giữa hai nơi không dài như Lý Phù Trần tưởng tượng, không tới nửa tháng, Lý Phù Trần rốt cuộc chạy tới Lâm Sát Thành.

Lâm Sát Thành chỉ là một thành nhỏ, dân cư không quá 20 vạn.

Nơi này tốt xấu hỗn tạp, không chỉ có Võ giả của Thương Lan Vực mà còn có Võ giả của Thiên Sát Vực.

Thành chủ Hứa Bình tuy là Võ giả Địa Sát cảnh cửu trọng, thực lực so với phần lớn Thành chỉ còn mạnh hơn, nhưng ngồi ở vị trí này cũng nom nớp lo sợ, rất sợ có một cường giả nào đó từ Thiên Sát Vực chạy tới đem mình tiêu diệt.

Việc ba huynh đệ họ Vương ăn trộm ngọc phật của Trịnh gia, hắn căn bản không quan tâm, trực tiếp phát ra một cái nhiệm vụ đưa tới Thương Lan Tông, chờ những người khác để ý.

Trịnh gia là một tiểu gia tộc, người mạnh nhất trong tộc chỉ là Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng.

Ngày hôm đó, Lý Phù Trần ra ngoài thành đi tới Trịnh gia.

Gia chủ Trịnh gia tự mình ra nghênh tiếp.

Nhưng khi thấy Lý Phù Trần chỉ là một Quy Nguyên cảnh lục trọng, vẻ mặt không khỏi có chút khó coi.

Một tên Võ giả Quy Nguyên cảnh lục trọng thì làm được chuyện gì, hắn còn tưởng rằng Thương Lan Tông sẽ phái ra một thiên tài có tu vi Quy Nguyên cảnh cửu trọng tới chứ.

- Thương Lan Tông, đệ tử Nội Tông Lý Phù Trần ra mắt Trịnh gia chủ.

Lý Phù Trần ôm quyền.

- Lý thiếu hiệp lễ độ.Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng Trịnh gia chủ cũng không dám thờ ơ Lý Phù Trần, mời Lý Phù Trần vào Trịnh gia.

Đại sảnh Trịnh gia, cao tầng của Trịnh gia đều ở đây.

- Làm sao chỉ có tu vi Quy Nguyên cảnh lục trọng?

- Chẳng lẽ tiền thưởng quá ít, không có đệ tử Nội Tông lợi hại của Thương Lan Tông nguyện ý tiếp nhận?

Cao tầng của Trịnh gia bàn tán sôi nổi.

Nhiệm vụ này không phải Thành chủ Hứa Bình ban bố, mà là Trịnh gia nhờ vả Hứa Bình phát ra, cho nên tiền thưởng nhiệm vụ là 3 vạn kim tệ, đối với Trịnh gia cũng không phải số nhỏ.

Một năm thu vào của Trịnh gia chỉ có mấy vạn kim tệ mà thôi.

Trịnh gia chủ hắng giọng một cái, nói với Lý Phù Trần:- Lý thiếu hiệp, nhiệm vụ lần này không phải dễ dàng, chỉ có một mình ngươi tới thôi sao?

Lý Phù Trần tự nhiên biết Trịnh gia chủ có ý gì, nói:- Trịnh gia chủ, chỉ có một mình ta.

Trịnh gia chủ thở dài một cái, nói:

- Đã như vậy, ta sẽ an bài một số người cùng ngươi đoạt ngọc phật trở về!

Cho dù Lý Phù Trần có lợi hại hơn đi nữa, nhiều nhất chỉ có thể chống lại một người trong ba huynh đệ họ Vương, còn lại hai tên, Lý Phù Trần không cách nào đối phó được.

Lý Phù Trần lắc đầu nói:- Một mình ta là đủ rồi.

- Lý thiếu hiệp, ba huynh đệ họ Vương đều là Quy Nguyên cảnh cửu trọng, hơn nữa tu luyện công pháp Hoàng cấp Đỉnh giai Huyết Khí Đại Pháp, bằng vào một mình ngươi, sợ rằng không đối phó được.Một lão giả của Trịnh gia đứng lên.

Lý Phù Trần cười nhạt, hỏi:

- Trong các ngươi, ai mạnh nhất?

- Bất tài, chính là lão phu.

Lão giả vừa nói chuyện nhàn nhạt nói.

- Nếu ngươi có thể tiếp ta một chưởng, ta không nói hai lời, trực tiếp rời đi, nếu không thể tiếp ta một chưởng, mọi chuyện liền theo ta nói.Lý Phù Trần nói.

Nghe vậy, lão giả Trịnh gia hơi giận, hắn đã đột phá tới Quy Nguyên cảnh cửu trọng nhiều năm, chân khí hùng hậu, nếu không phải cấp bậc công pháp quá thấp, nói không chừng đã đột phá Địa Sát cảnh, lúc nào đến lượt bị một tiểu tử không thèm nhìn.

- Nếu Lý thiếu hiệp tự tin như vậy, lão phu đắc tội.

Lão giả Trịnh gia đi tới đối diện Lý Phù Trần, vận chuyển công pháp, một cổ kình khí hùng hồn phát ra.

Hắc!

Lão giả Trịnh gia khẽ quát một tiếng, vỗ một chưởng tới Lý Phù Trần, lòng bàn tay có quang hoa loé lên, ẩn chứa lực lượng kinh người.

- Trở về.

Lý Phù Trần nhẹ nhàng đáp lại một chưởng tới lão giả Trịnh gia.

Khí tức nóng bỏng từ trên người Lý Phù Trần chợt lóe lên rồi biến mất, hư không trong đại sảnh vặn vẹo.

Lập tức, lão giả Trịnh gia bay ra ngoài, đặt mông ngồi trên ghế, vẻ mặt hoảng sợ.

Quá mạnh mẽ, mạnh đến không hợp lý.

Đây chính là đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông sao?

Không đúng, đệ tử Nội Tông Thương Lan Tông tầm thường tuyệt đối không mạnh như vậy, đối phương nhất định là đệ tử thiên tài không xuất thế của Thương Lan Tông.

- Võ công của Lý thiếu hiệp cao cường, lão phu bội phục.

Lão giả Trịnh gia biến sắc mấy lần, cuối cùng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Nhìn biểu tình kinh sợ của đám người, Lý Phù Trần cười nhạt:- Lời khách sáo không cần nói nhiều, nói về chuyện của ba huynh đệ họ Vương đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.