Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 130: Chương 130: Mồ hôi đầm đìa




“Nữ nhân này quá mạnh, mặc dù tuổi tác có hạn, không lĩnh ngộ đao ý, nhưng ta chống lại nàng, phần thắng không được năm thành.”

Vừa rồi thiếu nữ bùng nổ chân khí, làm Lý Phù Trần biết, công pháp Huyền cấp Trung giai của đối phương chỉ sợ đã đạt tới tầng thứ mười ba, hơn nữa, tu vi cao hơn hắn hai trọng, cho nên mới chấn động một cái đã làm hắn bị nội thương không nhẹ.

Lý Phù Trần không cách nào tưởng tượng được, cho đối phương thêm một thời gian, thì nàng sẽ đạt tới mức độ nào.

Dĩ nhiên, nếu hắn có thêm thời gian, thì hắn cũng không biết tới mức nào.

Một năm trôi qua, linh hồn của hắn đã có tám thành chuyển thành màu lam nhạt, một khi linh hồn của hắn biến thành màu lam nhạt hoàn toàn, thì ngộ tính sẽ xuất hiện biến chất lần nữa.

Tâm niêm loé lên, Lý Phù Trần nhanh chóng mặc quần áo.

Mặc xong quần áo, Lý Phù Trần thu lại ngọc phật cùng bí tịch, theo đường cũ trở về.

- Muốn đi hả?

Yến Khinh Vũ mặc quần áo so với Lý Phù Trần còn nhanh hơn, Lý Phù Trần mới vừa đi tới lối thoát, Yến Khinh Vũ đã từ dưới nước nhảy ra, đuổi theo Lý Phù Trần.

Hai người một chạy một đuổi, không tới nữa giờ, đã tới động đá vôi nơi ba huynh đệ họ Vương ẩn núp.

- Ngươi trốn không thoát.

Thành tựu khinh công của Yến Khinh Vũ mặc dù không bằng Lý Phù Trần, nhưng tu vi cao hơn hắn hai trọng, cho nên khoảng cách giữa hai người, từ đầu đến cuối không có kéo ra.

- Nếu ngươi muốn đánh thì ta phụng bồi.

Lý Phù Trần không chạy trốn nữa.

Hắn muốn chạy trốn, hoàn toàn có thể chạy mất, Phong Ảnh Quyết phối hợp với Vô Ảnh Thối, đủ để hắn kéo dài khoảng cách.

Nhưng bị một thiếu nữ nhỏ hơn truy đuổi làm hắn khó chịu trong lòng.

Thu lại Phong Ảnh Quyết, vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công, ánh mắt của Lý Phù Trần sắc bén, phong tỏa thân hình của Yến Khinh Vũ.

Vẻ mặt của Yến Khinh Vũ cũng nghiêm túc, nàng từ trên người Lý Phù Trần cảm nhận được một khí thế bén nhọn.

- Hắc Nguyệt Chiếu Thế!

Yến Khinh Vũ ra đao, loan đao màu đen trên tay nàng, giống như một tia chớp đen, giơ lên cao rạch một cái. Hư không trước mắt Lý Phù Trần có hồ quang màu đen hiện lên, giống như một vầng trăng khuyết đen thẫm.

Keng!

Lý Phù Trần đâm ra một kiếm, kiếm quang như thiên ngoại lưu tinh, ngang trời xuất thế, trong nháy mắt bộc phát tốc độ cùng ánh sáng kinh người, khiến người khác tê dại da đầu, xương tuỷ phát lạnh.

Hoả tinh tung toé, hai người tách ra.

“Kiếm ý?”

Yến Khinh Vũ nhíu mày.

Võ đạo chân ý, là tồn tại nàng chưa chạm tới được, không phải ngộ tính của nàng không đủ, mà là nội tình không đủ.

Vốn lần này trở về, nàng định tìm hiểu đao pháp trăm nhà, tăng cao nội tình, nhất cử lĩnh ngộ Hắc Nguyệt đao ý.

Một khi ngộ ra Hắc Nguyệt đao ý, thực lực của nàng sẽ tăng lên gấp đôi trong nháy mắt, dưới Địa Sát cảnh không ai có thể chống đỡ nàng một đao, coi như Võ giả Địa Sát cảnh nhất trọng cũng bị nàng chém giết.

“Quả nhiên.”

Thực lực của thiếu nữ cực mạnh, nếu như tay không, hắn không phải đối thủ của nàng.

Nhưng có kiếm trong tay, thực lực của hắn tăng lên mấy lần.

Chính vì Lưu Tinh kiếm ý khiến Lưu Tinh Kiếm Pháp của hắn nhanh như lưu tinh, uy lực lại lớn, đao pháp nhanh hơn nữa, hắn cũng có thể chống đỡ.

- Ngươi là đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông?

Yến Khinh Vũ hỏi.

Lý Phù Trần không trả lời, hỏi ngược lại:- Ngươi là đệ tử Nội Tông của Thiên Sát Môn?

Thiên Sát Môn, một tông môn cường đại nhất xung quanh trăm ngàn dặm này, thực lực tổng hợp hơi mạnh hơn Thương Lan Tông một bậc, tông môn này, vừa chính vừa tà, duy ngã độc tôn, đệ tử đều bá đạo.

Hắn vô tình nhìn thấy thân thể của đối phương, không biết đối phương hận mình đến cỡ nào đây.

- Bây giờ tự phế hai mắt, ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Yến Khinh Vũ lạnh lùng nói.

Lý Phù Trần cười nhạt:- Chính ngươi cởi hết cho ta nhìn, quan hệ gì đến ta, hơn nữa, dựa vào cái gì mà muốn tha ta một mạng.

- Đáng chết, ngươi cho là ta không làm gì được ngươi sao? Đi chết đi.

Yến Khinh Vũ nổi giận, loan đao màu đen trong tay, tung hoành ngang dọc, tốc độ của đao cực nhanh, đao pháp vô cùng chính xác, mỗi một đao đem tốc độ cùng lực lượng phát huy đến cực hạn, giống như từng đạo cầu vồng màu đen xuyên tới Lý Phù Trần.

Keng keng keng keng keng. . .

Trong hư không, hỏa tinh tung tóe.

Bất kể là thân pháp, kiếm pháp hay đao pháp của hai người, đều sắp đến đỉnh phong, Võ giả Quy Nguyên cảnh Cao giai tầm thường đi tới nơi này, chỉ sợ đường đao và đường kiếm của hai người cũng không thấy rõ, chỉ có đao kiếm va chạm trong nháy mắt mới dừng lại một chút.

Trận chiến này kéo dài một giờ, hai bên vẫn bất phân thắng bại.

Yến Khinh Vũ thắng ở thắng ở lực lượng thân thể mạnh, chân khí hùng hậu.

Lý Phù Trần thắng ở Lưu Tinh kiếm ý siêu phàm nhập thánh.

- Chết đi!

Đột nhiên, Yến Khinh Vũ hai tay cầm đao, chém xéo ra một đao.

Vù!

Trong hư không, phảng phất như có thiểm điện màu đen tán loạn.

Đó là đao khí, đao khí màu đen.

Tu luyện công pháp Huyền cấp Trung giai Địa Sát Công tới tầng thứ mười ba, hơn nữa tu vi đạt tới Quy Nguyên cảnh bát trọng, Yến Khinh Vũ đã sớm làm được chân khí ngoại phóng, chỉ là nàng kiêu ngạo, muốn lấy đao pháp đánh bại Lý Phù Trần, mới không dùng tới.

“Đao khí thật nhanh.”

Đồng dạng là chân khí ngoại phóng, nhưng có khác biệt, kiếm khí của Liêu Thiên Quân so với đao khí của thiếu nữ đâu chỉ kém gấp đôi.

Vô Ảnh Thối.

Vô ảnh vô tung.

Trong nháy mắt, thân thể của Lý Phù Trần trong suốt, đao khí chém qua, tan rã thành hư vô.

“Thối pháp thật cao minh?”

Mặc dù Yến Khinh Vũ hận Lý Phù Trần vô cùng, nhưng cũng phải thừa nhận, Lý Phù Trần so với phần lớn nam tử mà nàng gặp qua ưu tú hơn.

Nàng tu luyện khinh công Vân Gian Du, hơn nữa đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, nhưng cũng không tu luyện thối pháp hay bộ pháp, mà khinh công và thối pháp của Lý Phù Trần rõ ràng cũng đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực.

Đối mặt với đao khí của Yến Khinh Vũ, Lý Phù Trần tránh được thì tránh, nếu không thể tránh thì dùng kiếm chém đao khí tán loạn.

Chân khí ngoại phóng cũng không phải vô địch, Lưu Tinh kiếm ý của hắn đủ để phòng ngự bất kỳ công kích nào.

Trừ khi lực công kích của đối phương quá lớn, hắn không ngăn được.

“Đáng ghét, nếu như Hắc Nguyệt Đao Pháp của ta là đao pháp quần công thì tốt biết mấy.”

Yến Khinh Vũ cau mày.

Đao pháp quần công, một đao chém ra, có thể phát ra nhiều đao khí, mà Hắc Nguyệt Đao Pháp, chú trọng lực đạo, đao khí không nhiều.

Hai giờ trôi qua.

Ba giờ trôi qua.

Hai người đã mồ hôi đầm đìa.

Có Hồi Khí Đan hồi phục chân khí, chân khí của hai người không tiêu hao hết.

Nhưng kịch liệt chiến đấu như thế này đối với sức chịu đựng của bọn họ là một sự khiêu chiến.

Cao thủ tỷ thí, tiêu hao gấp trăm lần chiến đấu bình thường cũng không phải chuyện giả, hai người chiến đấu mấy giờ, tương đương với chiến đấu bình thường một hai ngày, nếu không phải hai người đều là Võ giả Luyện Thể, thì đã kiệt lực ngã xuống.

- Nếu ngươi có thể chống đỡ một đao này, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng.

Yến Khinh Vũ cả người đầy mồ hôi, tóc dài màu đen dán trên trán, nhiều thêm mấy phần quyến rũ, nếu không phải tuổi nhỏ, phong tình không phát huy được, thì bây giờ đủ để điên đảo chúng sinh.

- Phóng ngựa tới đây.

Lý Phù Trần bày trận chờ đợi.

Oanh!

Khí thế trên người Yến Khinh Vũ đột nhiên tăng lên, từng cổ chân khí hội tụ đến tay, sau đó chảy vào loan đao màu đen, không ngừng áp súc.

“Đây là bí pháp?”

Con ngươi của Lý Phù Trần co rúc một cái.

Đồ vật có thể tăng phúc thực lực, không phải đan dược, thì chính là bí pháp, đối phương không dùng đan dược, nên hiển nhiên là bí pháp.

Nhưng không biết là bí pháp mấy tinh?

- Hắc Nguyệt Chiếu Thế.

Đao chiêu giống như trước, nhưng uy lực lúc này, so với trước đó lớn hơn mấy thành, một đao chém ra, hắc quang chói mắt bao phủ mười thước, ác liệt, bá đạo không cách nào tưởng tượng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.