Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 56: Chương 56: Pn2: Dung Tuyển




Dung Tuyển buông tay. Trang giấy nhẹ nhàng trôi xuống mặt bàn. Mặt trên số chữ viết rất ít.

Chỗ trang giấy rơi xuống trùng hợp có một con dấu màu đỏ thắm giống như máu.

Hắn bình tĩnh trên mặt không chút gợn sóng, cũng nhìn không ra vui buồn hay giận. Hắn chỉ là nhìn chằm chằm tờ giấy cùng con dấu.

Bên ngoài bước chân dồn dập, một nữ nhân thất sắc xông thẳng vào. Vì hấp tấp mà trang sức trên đầu lung lay sắp rơi, chứng tỏ chủ nhân cấp bách bất an.

“Sơ nhi thật sự…… Thật sự……”

Lời nói đến bên miệng lại không thốt ra được nữa, chờ đợi, nhìn cháu trai ngồi ở trên ghế, hy vọng hắn nói ra chút tin tức làm mình an tâm.

Dung Tuyển chậm rãi nâng mí mắt, ngữ khí đạm mạc.

“Hắn đã chết.”

Trưởng công chúa run lên, lảo đảo lui về phía sau vài bước, gần như té ngã trên mặt đất.

“Không có khả năng!”

“Vì sao không có khả năng?”

Dung Tuyển lạnh lùng cười, mỉa mai nhìn về phía hoàng cô của mình.

“Các người không phải nói hắn chín năm trước đã chết rồi sao? Sớm chết hay chết trễ có gì khác nhau?”

Trưởng công chúa như đông cứng lại, nhớ tới lúc trước khi đón Dung Tuyển tiến cung bọn họ dùng lý do thoái thác là Tần Sơ đã chết. Mặt tái nhợt, môi hấp hấp, Trưởng công chúa đã rơi lệ đầy mặt.

“Nó còn sống…… nó còn sống…… nó còn sống, không phải con đã sớm biết rồi sao! Con rõ ràng biết lúc trước chúng ta không có biện pháp…… hà tất nói những lời này!”

“Hắn còn sống hay đã chết có cái gì khác nhau? Không được thấy mặt trời còn chưa đủ sao!? Ta giúp hắn giải quyết thống khổ không tốt sao!? Hắn sống thống khổ, vậy để hắn chết sẽ thống khoái hơn!”

Trưởng công chúa không thể tin, mở to mắt, thân thể phát run lợi hại hơn. Tầm mắt rơi xuống tờ giấy trên bàn với mấy chữ ít ỏi. Rõ ràng đơn giản chỉ một câu, mà phải mất một lúc lâu mới đưa tiếp thu vào đáy mắt. Một chữ một chữ liền thành một câu, hiện thực thảm thiết tiến vào trong óc!

Thật sự đã chết!

Là thật sự đã chết!

Trong cổ họng phát ra một tiếng nghẹn ngào lại như gào rách cổ họng. Tầm nhìn mông lung, Trưởng công chúa thấy không rõ đứa cháu trước mặt! Ngực đau từng đợt như xuyên tim, đau đến nhịn không được phải dùng tay đè ngực.

“Nó là huynh đệ của ngươi!”

“Vì sao không thể? Con cùng hắn vốn dĩ chỉ có một được sống dưới ánh mặt trời không phải sao?”

Dung Tuyển nói thong thả, lại làm Trưởng công chúa không rét mà run, muốn ngất ngã xuống đất.

“Nếu hắn không chết, con phải làm cái bóng, không phải sao? Mấy năm nay trả giá cùng nỗ lực đều đáng buồn cười. Mặc kệ tu hú chiếm tổ hay là chim tước chiếm tổ, con đều phải nhượng nhịn.”

Thần sắc Dung Tuyển không đổi, lại cười, nụ cười có chút tàn nhẫn.

“Nhưng con không muốn làm vậy nữa, càng không muốn trở thành người bị vứt bỏ. Con đây không phải chỉ có cách giết hắn thôi sao?”

Trưởng công chúa hoảng sợ nhìn người trước mặt, như có chút không quen biết đứa nhỏ mình dạy dỗ từ nhỏ. Trưởng công chúa há mồm muốn phản bác, rồi lại phát hiện căn bản không biết mình đang nói cái gì, chỉ có thể lẩm bẩm lặp lại.

“Hắn là huynh đệ của ngươi…… huynh đệ của ngươi……”

“Huynh đệ thì sao!”

Dung Tuyển bỗng chốc đứng lên, vẻ mặt có chút dữ tợn hung ác.

“Vì thành nghiệp lớn tư tình không phải đều phải vứt bỏ sao?! Đây là hoàng cô dạy con! Hoàng cô chẳng lẽ đã quên sao!? Con vì vị trí này bỏ hết thảy, buông bỏ tự do, buông bỏ lương tri, buông bỏ tình cảm, buông bỏ Thanh Bình! Con buông bỏ nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục cô đơn!”

“Không!”

Trưởng công chúa hốt hoảng thét chói tai. Tiếng thét như là bị người bóp lấy cổ.

“Nó không có nghĩ như vậy! Nó chưa bao giờ muốn đoạt vị trí của con! Đứa bé kia không có nghĩ như vậy!”

“Hắn không nghĩ, nhưng các người nghĩ!”

Dung Tuyển phẫn nộ rít gào!

Trưởng công chúa trượt chân, chật vật ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngẩn nhìn đứa cháu trước mặt, hoảng sợ ngẩng đầu.

“Là hắn nói cho ngươi! Hắn vì sao muốn nói cho ngươi câu đó!”

Dung Tuyển ngẩn ra.

“Cái gì?”

“Ta thừa nhận ta có ý niệm này…… Nhưng ta chỉ nói cùng Sơ nhi lời đó. Hắn đã phản bác ý của ta! Người khác không biết!”

Trong đại điện đột nhiên yên tĩnh.

Dung Tuyển hơi lảo đảo, trước mắt hoa lên. Sau một lúc lâu hắn mới tìm lại giọng nói.

“Vậy sao Trương nội thị biết…… Hắn rõ ràng nói.... rõ ràng hoàng cô cùng phụ thân đều muốn như vậy. Đợi tìm được trấn quốc ngọc tỷ, hắn sẽ động thủ……”

Chính là vì vậy, hắn mới quyết định động thủ trước, mua chuộc Tưởng Kim cho Tần Sơ một chưởng trí mạng.

Đột nhiên im bặt.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, không hề nhìn người trước mắt lệ đã rơi đầy mặt, gần như ngất đi.

Đại điện trống trải có gió thổi đến, làm người ta không tự chủ được cảm thấy lạnh.

Dung Tuyển hít thật sâu một hơi, chỉ cảm thấy gió kia lạnh thấu xương. Hắn rùng mình, lại mở mắt ra, giờ cảm thấy trước mắt thê lương.

Giọng lạnh lẽo không chứa tình cảm, chậm rãi vang lên, ý mỉa mai càng đậm.

“Vì cái gì, rốt cuộc vì cái gì……”

Hắn chậm rãi cầm ngọc tỷ màu đỏ trên bàn.

“Bởi vì…… hắn muốn làm thánh nhân, mà ta chỉ có thể làm tội nhân. Ngươi hay lắm Tần Sơ! Ngươi độc ác lắm!!”

Hắn đột nhiên buông tay!

Ngọc tỷ giá trị liên thành rơi xuống, vỡ ra. Mặt đất đầy mảnh vụn đỏ như máu!

Một tháng sau.

Hoàng trưởng tôn kế vị, sửa niên hiệu là Khang Càn.

Ba tháng sau.

Hậu cung nghênh đón nữ chủ nhân đầu tiên, công chúa Đông Việt, phong hào Càng Phi. Đồng thời sắc phong thứ nữ của Trưởng Tôn tướng quân là Chiêu Nghi.

Tuy rằng không có Hoàng Hậu nhập hậu cung, nhưng vẫn là đại hôn của Hoàng. Cung điện từ trên xuống dưới giăng đèn kết hoa, nơi nơi đều lộ ra không khí vui mừng.

Lại không ai biết, người vốn dĩ nên hưởng thụ cầm sắt hài hòa đã từ trên long sàn đứng dậy. Không màng công chúa Đông Việt thiên kiều bá mị vội vàng bỏ lại một câu ‘ nàng nghỉ ngơi ’ rồi nhanh chóng rời đi.

Công chúa Đông Việt hiểu lầm Hoàng đế đi tìm Chiêu Nghi, gương mặt xinh đẹp xanh mét, trong mắt tất cả đều là phẫn nộ.

Hậu cung tranh chấp bởi vậy mà bắt đầu. Cho dù hậu cung chỉ có hai người chiến tranh cũng hừng hực khí thế, khắp nơi gà chó đều không yên.

Nến đỏ heo hút, trăng lạnh. Vị Hoàng đế trẻ tuổi lẳng lặng ngồi một mình trong điện Hoàng trưởng tôn. Hắn uống rượu ngắm trăng.

Rượu rót vào chung tạo thành một sợi nước trắng thật dài, ở dưới ánh nến mờ nhạt lóng lánh làm người ta loá mắt.

Chỉ có một mình thưởng thức.

Đêm tân hôn, hắn lại nguyện ý ngồi một mình ở nơi này. Hậu cung như thế nào, hắn vốn dĩ không nghĩ tới.

Ngôi cửu ngũ chí tôn là vị trí tối cao, cũng là vị trí cô độc đến tịch liêu, quả thực làm người ta không thể chịu đựng được. Hắn còn phải chịu đựng bao lâu?

Đây là cuộc sống hắn muốn sao? Trước điện cùng văn võ bá quan là tranh đấu, hậu cung cùng nữ nhân của mình đối địch. Thiên hạ to lớn, mà hắn chỉ đi có một mình.

Tần Sơ, ngươi thật sự tàn nhẫn. Có phải ngươi biết cái vị trí này thống khổ, nên mới nhẹ nhàng bỏ qua, để trẫm giúp ngươi được giải thoát khỏi liên hệ với huyết thống này?

Hắn cũng không biết mình uống bao lâu, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cái ý niệm như vậy. Hắn đột nhiên đứng lên, đem chung rượu quăng ra ngoài. Chung rượu lăn vòng trên mặt đất, phát ra tiếng leng keng giòn tan.

Lập tức có nội thị sợ hãi tiến vào, kinh sợ nhìn hắn, cả người phát run, trong miệng hô bệ hạ bớt giận! Bệ hạ bớt giận! Bệ hạ bớt giận!

Những người này trong miệng chẳng lẽ chỉ có câu đó thôi sao?

Trước mặt hô vạn tuế, hô bệ hạ, sau lưng lại là bằng mặt không bằng lòng!

Cái vị trí này rốt có gì tốt để mà tranh giành!

Hắn dùng một chân đá văng nội thị đang quỳ gối đằng trước.

“Cút!”

Nội thị bị đá một cái lảo đảo, lại không dám cản, vừa ngẩng đầu mới phát hiện Hoàng đế đã sải bước đi ra. Bọn họ quả thực sợ phát run.

“Bệ hạ!”

Hoàng đế bước đi khỏi nơi làm hắn hít thở không thông. Chờ hơi chút thanh tỉnh, hắn mới phát hiện mình đã ở phía ngoài hoàng cung. Phía sau xa xa có mấy thị vệ tận trung đi theo.

Hắn quay đầu nhìn cung điện cao ngất phía sau, lại nhịn không được rùng mình.

Hắn đỡ vách tường chậm rãi đi về phía trước. Con đường này hắn cảm thấy quen thuộc lạ thường, bước đi thong thả, cái bóng cũng có vẻ cô đơn.

Đã không còn người kia sánh vai.

Hắn gần như mỏi mệt gõ cửa. Âm thanh phát ra cộc cộc. Qua hồi lâu không thấy ai tới mở cửa. Hắn hoảng hốt nhớ tới năm đó, thời điểm vừa mới vào cung cũng không quen sự lạnh lẽo trong cung. Hắn luôn nghĩ biện pháp trốn ra ngoài, sau đó lén đi gõ cánh cửa này.

Khi tiếng cộc cộc vang lên, thì có giọng một đứa bé bướng bỉnh đáng yêu đáp lại. Ngay sau đó liền có tiếng bước chân. Thanh Bình thật cẩn thận mở cửa, thật cẩn thận đem hắn vào, còn ra dấu bảo hắn im lặng.

“Phụ thân ta còn ở thư phòng đọc sách, nhỏ tiếng một chút.”

Nhỏ tiếng một chút, thật là cẩn thận nhẹ nhàng. Nhưng ngẫu nhiên vẫn có tiếng cười nói, trẻ con không thể không ồn ào ra tiếng. Nhủ mẫu của Thanh Bình ở phòng bên cạnh lại chạy sang nói.

“Thời điểm không còn sớm, thiếu gia nghỉ ngơi đi.”

Thanh Bình ra vẻ trấn định, nghiêm trang đáp ứng, lại nhìn sang hắn giả cái mặt quỷ. Hai người đồng thời cười, lại có một trận ồn ào.

Có đôi khi Trưởng Tôn Yến cũng sẽ trộm bầu rượu tìm tới, xú tiểu tử cũng không để ý tới hắn. Hắn biết Trưởng Tôn Yến chán ghét hắn, hắn cũng chán ghét Trưởng Tôn Yến. Nhưng không có biện pháp, Thanh Bình thích chơi với hắn, cũng xem Trưởng Tôn Yến là huynh đệ. Cho nên dù bọn họ nhìn không thuận mắt đối phương, cũng phải cho đối phương một ít mặt mũi.

Vì thế ba người họ đem rượu quý của phủ Trưởng Tôn tướng quân uống không còn một giọt, sau đó say lảo đảo, dọa Viên Thái phó xanh cả mặt. Thanh Bình bị phạt chép sách. Trưởng Tôn Yến bị phạt quỳ. Cũng chỉ có hắn, Hoàng trưởng tôn cao quý là bị cung cung kính kính tiễn về trong cung, không ai trách cứ một tiếng.

Cả phụ thân Thái tử xa lạ kia cũng không đén nhìn một cái.

Hắn không cam lòng, sau đó lại tiếp tục đi chơi. Vì hắn biết bất quá cũng chỉ bị trách nhẹ nhàng, nhiều nhất là hoàng cô sẽ than một tiếng.

Hoàng đế gõ thật lâu cũng không ai tới mở cửa. Hắn dứt khoát ngồi dựa cửa, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn ánh trăng, có chút hoảng hốt.

Không ai mở cửa cho hắn.

Cả cái tên hay trộm rượu cũng không thấy bóng dáng.

Hắn thật là người cô đơn.

Trước kia còn có người dám trách hắn, hiện tại cả hoàng cô cũng không có thở dài trước mặt hắn. Bởi vì hắn là Hoàng đế.

Ngơ ngác ngồi một hồi lâu, hắn mờ mịt đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người, lung lay đi trở về theo đường cũ.

Hắn lại không biết, chờ hắn đi một lúc, cánh cửa kia đột nhiên bị mở ra. Một người mặc áo xanh vẻ mặt nghi hoặc.

“Ta hình như nghe được tiếng gõ cửa.”

Bách Uyên cười đáng khinh.

“Viên công tử, chủ tử nhà ta cũng không bao giờ gõ cửa. Nếu muốn đến sẽ trực tiếp xuất hiện ở trên giường.”

Viên Tri Mạch nhìn nhìn, rồi dùng sức đóng cửa lại.

Ba tháng sau, Càng Phi cùng Chiêu Nghi đồng thời có thai.

Mười tháng sau, Càng Phi sinh hạ công chúa. Chiêu Nghi sinh hạ hoàng tử. Đó cũng là hoàng tử duy nhất của Khang Càn Đế. Trưởng Tôn Chiêu Nghi được sắc phong Đức Phi. Hoàng tử trong tã lót liền được sắc phong Thái tử. Càng Phi ghen ghét mưu hại Thái tử bị biếm lãnh cung. Công chúa do Càng Phi sinh được Đức Phi nhận nuôi dưỡng.

Từ đó hậu cung chỉ còn duy nhất một nữ chủ nhân. Sách sử ghi lại Khang Càn Đế rất chung tình, lại không biết trên án thư vĩnh viễn để một khối đá khổng tước.

Khang Càn Đế lúc nào cũng nhìn nó nhớ về thời thơ ấu. Khi đó có người đã rất vui vẻ nhặt khối đá này, khi hắn vô tình làm rơi ra từ trong tay áo.

“Đây là tặng cho ta?”

Rõ ràng khối đá khổng tước đã giấu ở trong tay áo từ trước, lại không phải đồ vật của hắn.

Ngắn ngủn mấy năm quan trường Đại Ung xoay chuyển thay đổi. Từ đấu đá chuyển thành quan tâm dân sinh coi trọng phát triển, đồng thời lại không tiếc trang bị quân đội. Đại Ung nháy mắt đã đổi mới, giống như hùng sư một lần nữa hung mãnh toả sáng, đầy sinh khí. Khí thế mạnh mẽ làm các nước xung quanh không dám khinh thường.

Đại Ung Khang Càn thịnh thế bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.