Viễn Sinh Truyền Kỳ

Chương 8: Chương 8: Thời gian tươi đẹp




Sở Tử Ngôn mơ màng từ trong hôn mê tỉnh dậy, nàng cảm thấy toàn thân đau nhức, ê ẩm không chịu nổi, định nhúc nhích đứng dậy lại không thể động lại phát hiện trên eo có thêm một bàn tay to lớn hữu lực, nàng trố mắt nhìn mình đang nằm trong vòng tay Ngân Phách, xúc động muốn đánh người chớp nhoáng xuất hiện trong tư tưởng của nàng, dám thừa lúc nàng hôn mê ăn đậu hũ, A Ngân ngươi chính là một đại sắc lang. Cả người Sở Tử Ngôn căng cứng mất tự nhiên, suốt đêm qua hắn, A Ngân hắn ôm nàng ngủ sao? Bảo sao cả đêm qua ngủ rất ngon, không hề nằm mộng chính là nhờ vị đại nhân này làm đệm gối đây.

Sở Tử Ngôn luống cuống tay chân không biết như thế nào cho phải, trốn không được ở không xong khẽ động thân thể thì sợ Ngân Phách tỉnh giấc, nàng biết hôm qua chịu khổ không chỉ mình nàng, làm người thật khổ ah, lúc này một hơi thở nam tính ấm nóng phả vào tai nàng, giọng hắn khàn khàn:

-“Ngủ nhiều một chút”. Sở Tử Ngôn liếc mắt từ chối cho ý kiến hạ quyết định nên trốn thoát khỏi ma trảo của Ngân Phách mới là cách tốt nhất. Ngân Phách nhướng mày, tăng lực đạo trong tay ôm chặt lấy nàng, bất chấp mọi phản kháng từ người nào đó. -“A Ngân, ngươi phi lễ”. Sở Tử Ngôn tức giận, trừng Ngân Phách.

-“Cũng không phải lần đầu”. Ngân Phách nhún vai cười cực kỳ tà mị, câu nói này khiến Sở Tử Ngôn hồi tưởng lại nụ hôn bất ngờ giữa hai người sau đó nàng vội lắc đầu, không đó chỉ là ngoài ý muốn, không phải nàng cố ý hôn hắn, cũng không đúng là chính hắn phi lễ với nàng, aaaaa, đấu tranh tư tưởng một hồi nàng càng nghĩ càng loạn. Khuôn mặt trái xoan ửng hồng dị thường khiến Ngân Phách có chút đắc y liền cảm thấy vẻ mặt này của nàng đặc biệt khả ái.

Vốn định trêu ghẹo tiếp, Sở Tử Ngôn bỗng phát ra tiếng rên rỉ, câu trêu chọc treo trên cửa miệng Ngân Phách liền quên mất, tâm tình vui sướng cũng biến mất không thấy dấu vết, hôm qua dù thống khổ bao nhiêu nha đầu này vẫn quật cường không phát ra bất cứ thanh âm nào khiến người khác thật đau lòng không thôi, cớ sao đột nhiên lại như vậy.

-“Tiểu Ngôn, ngươi cảm thấy như thế nào?” Ngân Phách phi thường sốt ruột cùng lo lắng.

-“Đau, cả người đều đau, chỗ này chỗ này còn có chỗ này nữa”. Ngân Phách nghiêm túc sờ đông sờ tây trên người Sở Tử Ngôn kiểm tra tỉ mỉ, lại không phát hiện ánh mắt người trong lòng đầy đắc ý cùng giảo hoạt tiếp tục nâng cao âm thanh kêu đau làm hắn lúng túng một phen. Cho đến khi thấy được cơ hội đến, Sở Tử Ngôn cao hứng môi anh đào khẽ vẽ lên một đường cong vui vẻ nhưng Ngân Phách lại không may bỏ sót qua chi tiết này, hắn thả lỏng lực đạo trong tay để nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhân cơ hội này còn không chạy chính là lười dùng tốc độ nhanh nhất có thể nàng lách mình chạy trốn.

-“Thật là giảo hoạt như tiểu hồ ly vậy!”. Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn trước mắt rồi lại nhìn cánh tay trống không của mình, Ngân Phách bất giác cười to sảng khoái.

Ở đằng xa, Sở Tử Ngôn nghe rõ mồn một tiếng cười thanh thúy, sảng khoái như tiếng suối chảy của Ngân Phách, đôi môi nhỏ nhắn khả ái của nàng giương lên một đường cong rực rỡ. Nếu Ngân Phách chứng kiến được khoảnh khắc này có lẽ tình cảm hai người sẽ tiến triển nhanh hơn một bậc nữa. Nhưng dù như thế nào duyên phận của họ đã được định sẵn rồi. Khung cảnh ấm áp này tuyệt mỹ như bức tranh nhân sinh hạnh phúc làm người khác phải đỏ mắt ghen tỵ. Lúc này đây, trong tâm khảm Ngân Phách cùng Sở Tử Ngôn đều đồng nhất một mong muốn, giá như những ngày tháng này có thể kéo dài mãi mãi thì thật tốt, nhưng cuộc sống luôn không như mong đợi, cái gì nên đến sẽ đến có tránh cũng không được, chỉ có thể đối mặt. Là yêu hay là hận, phải dùng tâm cảm nhận, hi vọng đến cuối cùng sẽ không ai hối hận.

Sau khi chạy thoát, Sở Tử Ngôn tìm tùy tiện một địa phương có thể ngủ, trực tiếp đánh một giấc đến xế chiều, sau khi ngủ đủ nàng tinh thần phấn chấn bước ra ngoài liền đụng phải Ngân Phách. Sở Tử Ngôn sớm đem chuyện ban sáng cho ra sau đầu, cái gì cũng chẳng thèm để ý nào còn dáng vẻ ngượng ngùng của một thiếu nữ.

-“A Ngân, lâu như vậy người ta vẫn chưa được tham quan nơi đây, ta thật buồn chết rồi”. Sở Tử Ngôn cười rạng rỡ, ánh mắt dụ hoặc, giọng điệu cũng mềm hẳn. Ngân Phách gật đầu, hắn cũng định tìm nàng vì ý định này, nàng sẽ rất thích cảnh đẹp nơi đây, nghĩ tới nét mặt hưng phấn của nàng hắn đã cảm thấy thập phần thư sướng, vui vẻ. Không nói hai lời, Ngân Phách nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Sở Tử Ngôn bay nhanh ra khỏi hang động, nàng lần đầu tiên cảm nhận cảm giác làm chủ không trung, tự do hòa mình cùng đất trời, thích thú đến không nói nên lời, đến nơi này được dịp thỏa thích tác oai tác quái, trong cái đầu linh hoạt chuyển biến, ngó đông ngó tây, thu hết mọi cảnh vật vào mắt. Ngân Phách cảm nhận được cảm xúc người ngọc trong lòng, nụ cười sủng nịnh giương lên, tăng nhanh tốc độ đưa nàng đến địa phương kia, hắn rất chờ mong phản ứng của nàng ahh.

-“A Ngân, chậm thôi, ta còn chưa nhìn đủ”. Bộ dáng Ngân Phách tuyệt đối không thể hiện ý muốn phục tùng, tốc độ vẫn duy trì như cũ, Sở Tử Ngôn lười so đo với hắn tiếp tục nhìn cảnh đẹp ý vui xung quanh cứ coi hắn như không khí là được. Nếu Ngân Phách biết được ý nghĩ này của Sở Tử Ngôn có lẽ hắn thật sự vứt chết nàng, nha đầu không có lương tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.