Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu

Chương 15: Chương 15




Ninh Vũ Phi gần đây có chút khó chịu, tâm tình cũng có chút mất mác.

Anh cậu đã trốn mình rất nhiều ngày, gọi di động luôn ở trạng thái bận, mật khẩu cửa biệt thự cũng đổi, gọi điện thoại qua công ty cũng luôn nói bề bộn nhiều việc.

Chuyên lần đó vẫn đâm một cây gai vào lòng anh, Ninh Vũ Phi cảm thấy rất oan ức.

Tuy rằng mẹ luôn bảo cậu gần gũi người anh trai khác mẹ này, sau đó tìm cơ hội thương tổn anh, nhưng mình lần đó thật sự không phải cố ý. Anh luôn tốt với mình hiện tại lại không tin mình, khiến Ninh Vũ Phi rất khó chịu.

“Cậu nhỏ, phu nhân để tôi tới nói cho ngài cậu Lạc qua đây đưa cậu đến trường, bảo ngài mau dậy.” Người hầu gõ gõ cửa phòng ngủ Ninh Vũ Phi nhẹ giọng nói.

“Biết, nói với mẹ tôi liền đến.” Ninh Vũ Phi lên tiếng, trên giường lại nằm trong chốc lát mới mở cửa chuẩn bị xuống lầu.

Cửa phòng ngủ vừa mở ra, Ninh Vũ Phi liền bị Lạc Diệp chờ ngoài cửa hoảng sợ.

“Chào buổi sáng, Tiểu Phi, anh có phải dọa em rồi hay không.” Lạc Diệp có chút xin lỗi ôn nhu cười nói.

“Chào buổi sáng, A Diệp.” Ninh Vũ Phi nhẹ nhàng cười với Lạc Diệp thay đổi mất mác trong phòng, nhẹ nhàng nện nện ngực Lạc Diệp “Sao có thể nhát gan vậy chứ, dọa được em thì chờ kiếp sau đi.”

Lạc Diệp nhân cơ hội nắm tay Ninh Vũ Phi, đặt tới bên miệng ôn nhu nói: “Như vậy càng tốt, kiếp sau anh cũng có thể gặp được em.”

Ninh Vũ Phi đỏ mặt một chút, bỏ tay Lạc Diệp ra, loạt xoạt liền đi xuống lầu, xuống một nửa lại chạy lên “A Diệp có muốn ăn sáng cùng không?” Tuy rằng là đang hỏi Lạc Diệp, mắt Ninh Vũ Phi lại xoay loạn lên, ngượng ngùng nhìn Lạc Diệp.

Khóe miệng Lạc Diệp gợi lên một độ cong không rõ, rất nhanh lại biến thành nụ cười ôn nhu quen thuộc, hắn đi qua song song với Ninh Vũ Phi “Vậy liền cám ơn em Tiểu Phi.”

Hai người cùng nhau xuống lầu, dưới lầu cha Sở và Ninh Thấm đang dùng cơm. Chào hỏi, dùng xong bữa sáng, Ninh Thấm tiễn hai người ra ngoài. Trước khi lên xe Ninh Thấm lặng lẽ cho Ninh Vũ Phi một ánh mắt, Ninh Vũ Phi hiểu ý gật gật đầu.

______________________

Sở Gian sáng hôm nay tỉnh lại, có chút bất đắc dĩ nhìn bé cá lam trong bể cá.

Có thể là tối hôm qua dọa phải bé cá nhát gan này, tối hôm qua hắn thế nhưng không xuất hiện. Sở Gian có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không biết làm sao.

Trong đầu tưởng tượng dáng vẻ muốn ra lại không dám ra của thiếu niên, chỉ cảm thấy vật nhỏ này thật đáng yêu.

Yêu thương chọt chọt bể cá, Sở Gian xoay người chuẩn bị thay quần áo đi công ty.

Tay vừa đặt lên quần áo, Sở Gian trong đầu vừa động, bỗng nhiên có tâm tư đùa giỡn. Hắn cầm quần áo đi đến trước bể cá… mặc trước giường, sau đó ở trước mặt bé cá lam bắt đầu thay quần áo.

“Chậc chậc, đúng là biến thái.” Cố Khanh phun bong bóng, phối hợp thân cá cứng ngắc, sau đó thấy được Sở Gian vừa lòng cười.

Tự nhận là thành công ‘đùa giỡn’ thiếu niên Sở Gian rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn lái xe đi công ty, đổi nơi tiếp tục nhìn.

Rình coi? Không, giám thị nhà mình không gọi là rình coi, Sở Gian nhếch môi cười cười nghĩ.

Không phải không nghĩ tới mang người cá đi công ty, nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện liền bị Sở Gian áp chế. Con cá nhát gan này sẽ không biến thành hình người khi mình tỉnh, bị mình mang theo trên người có lẽ cả đời đều sẽ lấy trạng thái của một con cá để đối mặt với mình.

Chi bằng để hắn ở biệt thự, hoàn toàn quen thuộc biệt thự, quen thuộc mình, lại tìm cơ hội để hai người chính thức quen biết.

Sở Gian nghĩ rất tốt, tiến hành cũng rất thuận lợi.

Ban ngày, cả biệt thự đều thuộc về thiếu niên ấy, thiếu niên liền qua lại tự tại trong biệt thự. Đến buổi tối, Sở Gian cũng sẽ vào lúc nửa mơ mà thả ra ý tốt của mình với thiếu niên rốt cuộc cũng xuất hiện, dần dần kéo vào khoảng cách giữa hai người.

Sở Gian trả giá không phải không có hồi báo, thiếu niên càng ngày càng thả lỏng. Sẽ không giống như trước đợi mình rời đi hơn một tiếng mới biến thành hình người, mà là khi xe mình vừa lái đi liền đi ra. Buổi tối cũng sẽ không đợi khi mình ngủ mới hiện thân, thường thường là mình vừa buồn ngủ liền sẽ đi ra.

Loại cảm giác này tựa như thiếu niên đã biết mình biết hắn tồn tại, nhưng còn đang duy trì cái loại cảm giác không tồn tại này, phảng phất như vậy có thể cho hắn cảm giác an toàn.

Nhưng Sở Gian biết, chỉ cần tiếp tục như vậy, thiếu niên sớm muộn gì cũng sẽ rộng mở toàn bộ cửa lòng với hắn.

Nhân viên trong công ty Sở thị mấy ngày nay trải qua đặc biệt thoải mái. Mấy ngày nay trên khuôn mặt than của ông chủ luôn có thể nhìn thấy ý cười không giấu được. Đó gọi là là núi băng hóa nước, thép cứng thành mềm. Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng nguyên nhân thì liên quan gì đến họ.

Ông chủ tâm tình tốt, cấp dưới họ đây qua mới tốt. Chỉ cần biết rằng điều này là đủ rồi.

Lúc này, Sở Gian núi băng hóa nước đang vui vẻ ngồi ở trong văn phòng vừa xử lý văn kiện, vừa nhìn thiếu niên trong máy theo dõi đang thám hiểm chơi đùa trong biệt thự.

Có thể là gần đây thay quần áo nhiều ở trước mặt thiếu niên, thiếu niên sau khi mở tủ quần áo của Sở Gian ra thì đầu tiên là do dự một lát, sau đó vui vẻ nhìn quần áo trong ngăn tủ, ghét bỏ nhìn áo dài trên người mình.

Hắn học Sở Gian từ trong tủ quần áo cầm ra vài bộ, sau đó ném quần áo lên giường trong phòng ngủ, sau đó nghiêng người với giường, tay đặt tới dây đeo áo dài.

Hắn đây là muốn?

Trong lòng Sở Gian loáng thoáng có đáp án, hắn muốn lễ phép xoay đầu, ánh mắt lại không thể khống chế mà bay về phía máy theo dõi.

Bàn tay khớp ngón tay thon dài mà trắng nõn của thiếu niên chậm rãi hướng tới dây đeo, sau đó kéo ra.

Toàn bộ áo dài chỉ do một dây đeo cố định ở trên người, núi thắt rơi xuống, áo dài chậm rãi trượt xuống, lộ ra cái lưng trắng nõn gần như trong suốt dưới ánh mặt trời.

Áo dài xẹt qua lưng, nháy mắt tạm dừng ở ngay hông, sau đó tiếp tục trượt xuống.

Thiếu niên chậm rãi trực diện máy theo dõi, lộ ra xương hồ điệp duyên dáng.

Đầu kia máy theo dõi Sở Gian bị chấn động ngay mặt chỉ cảm thấy máu mũi dâng lên, không khỏi hít sâu một hơi, ngăn chặn * nổi lên. Tầm mắt lại quay qua, chậm rãi từ trước ngực chuyển xuống tuyến V-line dưới thân, cùng với cái mông cong nẩy.

Cởi xong áo dài, thiếu niên cầm lấy áo sơmi ném trên giường, lung tung khoác ở trên người, áo sơmi quá lớn che khuất □□ hơn phân nửa.

Thiếu niên có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy cúc áo, hắn cau mày nghĩ nghĩ, sau đó chính là làm rối, toàn bộ quần áo nhất thời hỗn loạn treo ở trên người.

Nản lòng lăn trên giường, thiếu niên ngồi ở đầu giường, dưới áo sơmi hỗn loạn hai điểm hồng anh như ẩn như hiện. Loại tư thái dục cự còn vui phối với khuôn mặt thiếu niên bởi vì động tác kia mà ửng đỏ lên, khiến cho Sở Gian ở đầu kia sinh ra xao động không thể khống chế.

May mà thiếu niên rất nhanh liền bởi vì thật sự làm không chừng cái này phổ thông áo sơmi mà buông tay, một lần nữa thay trường bào. Bằng không Sở thị hôm nay liền sẽ truyền lưu ra lời đồn boss bởi vì xx mà xx.

Nhìn về phía người cá phúc hắc cứ như vô sự nào đó, Sở Gian bất đắc dĩ nhìn thân dưới cứng rắn của mình tiếp tục tiến vào công việc.



Thời gian cứ như vậy mà qua.

Hôm đó, Sở Gian giống như thường chào bé cá lam dần dần gần gũi với hắn trong bể cá chuẩn bị đi công ty, hơn nữa còn được bé cá lam đáp lại bằng cái đuôi.

Mở cửa ra liền nhìn thấy một thanh âm bổ nhào vào trong lòng mình, cùng với mùi rượu, cùng tiếng nức nở như có như không.

“Tiểu Phi?” Kéo bóng người từ trong lòng ra, Sở Gian nhíu nhíu mi, thanh âm mang theo chút nghi vấn. Chờ khi đánh giá Ninh Vũ Phi từ đầu tới đuôi, mày Sở Gian nhăn càng sâu

“Tiểu Phi em sao lại thành như vậy?” Ninh Vũ Phi quần áo hỗn loạn đứng ở trước mặt Sở Gian, ánh mắt đỏ bừng còn đeo nước mắt, mái tóc vốn mềm mại một từng cọng từng cọng dán ở trên đầu, trên cổ còn có thứ như dấu hôn.

Nghe thấy Sở Gian hỏi, Ninh Vũ vốn đè nén nỗi đau trong lòng nhất thời dâng trào, nằm trong lòng Sở Gian khóc lên.

Sở Gian không hỏi gì nhiều, đưa Ninh Vũ Phi vào phòng khách ngồi. Trong lúc đó Ninh Vũ Phi vẫn luôn kéo tay Sở Gian không cho Sở Gian đi.

Sở Gian tuy nói có vài phần chán ghét đứa em này, nhưng thấy cái dạng này của cậu ta cũng khó mà nói gì, chỉ tùy ý cậu ta lôi kéo.

Bỗng nhiên, di động Sở Gian vang vài cái, Sở Gian nhận di động lông mi nhất thời nhăn lại.

Nhìn nhìn Ninh Vũ Phi bởi vì tiếng điện thoại mà có chút cảnh giác, Sở Gian có chút xin lỗi rút tay mình lại.”Xin lỗi Tiểu Phi, trong công ty có chuyện khẩn cấp anh có thể phải đến công ty một chuyến.”

“Anh!” Ninh Vũ Phi giọng điệu có chút yếu ớt nhìn về phía Sở Gian.

Sở Gian xoa đầu cậu nhẹ giọng nói “Tiểu Phi em ngủ một giấc, anh rất nhanh sẽ về.”

Ninh Vũ Phi nhỏ giọng ừ, Sở Gian lập tức đi ra ngoài, đến gara.

“Bé cá lam?” Chạy đến một nửa, Sở Gian nhướn mày, lại rất nhanh buông lỏng.

Chỉ rời đi một lát hẳn là không có việc gì, huống hồ còn có máy theo dõi.

Nhưng cảm giác không yên trong lòng này là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.