Vật Ngã Lão Công

Chương 9: Chương 9




Cơm trưa qua đi, Dư Xảo Xảo ở trước bồn rửa tay trong toilet thống khổ ói ra, Trương Tiểu Bình lo lắng bồi ở một bên, giúp nàng chụp lưng thuận khí.

“Xảo Xảo, cậu có khỏe không? Sẽ không phải là cơm trưa có vấn đề?”

“Mình không, không có việc gì......” Đột nhiên, lại là một trận bốc lên, Dư Xảo Xảo phun ngay cả nước mắt đều đi ra, “Hẳn không phải là vấn đề cơm, là mình có chút cảm mạo, mấy ngày nay đều cảm thấy dạ dày không thoải mái.”

“Cậu cũng chưa đi bác sĩ sao? Mình xem cậu vẫn là lập tức xin phép về nhà nghỉ ngơi đi!”

“Không cần, mình uống ít thuốc dạ dày, ngồi một chút sẽ không sao.”

“Nhưng là sắc mặt cậu rất khó coi a.”

Nhận thức Dư Xảo Xảo nhiều năm như vậy, nàng thân thể cường tráng không phản nói, vườn trẻ vĩnh viễn là nàng cười đến lớn nhất, chơi đùa điên cuồng nhất, ăn được miệng lớn nhất, không nghĩ tới nàng cũng có thời điểm ốm yếu, nhưng lại trạng huống không nhẹ, thật sự là làm cho người ta lo lắng.

“Vừa sinh bệnh hơn nữa mất ngủ, sắc mặt đương nhiên khó coi, có ai bị bệnh còn khí sắc hồng nhuận sao?” Dư Xảo Xảo suy yếu cười nói.

“Bằng không, gọi điện thoại cho lão công cậu đi, bảo hắn mang cậu đi bác sĩ, được không?” Trương Tiểu Bình khuyên bảo.

“Không cần!” Dư Xảo Xảo đột nhiên bén nhọn phủ quyết.

Trương Tiểu Bình sửng sốt, “Xảo Xảo. Cậu làm sao vậy, cùng lão công cãi nhau?”

Không nghĩ bị người khác nhìn trộm đến miệng vết thương chính mình, Dư Xảo Xảo thu thập cảm xúc, giả bộ tự nhiên, “Không phải, cậu nghĩ đến đâu vậy? Chính là anh ấy công tác bề bộn nhiều việc, dưới lại có nhiều công nhân cần nhờ hắn ăn mặc, thân là lão bản làm sao có thể tùy tiện liền chạy đi, chỉ vì đưa mình đi khám. Nói sau, mình là người trưởng thành rồi, không thoải mái sẽ tự lo được, thật sự không cần lao sư động chúng như vậy.

“Có quan hệ gì? Cậu bị bệnh, hắn bớt chút thời gian chiếu cố cậu hẳn là nên a! Cậu nha, chính là sủng lão công như vậy. Quên đi, chính cậu quyết định đi, đợi thật sự lại không thoải mái, mình tự kéo cậu đi gặp bác sĩ.” Trương Tiểu Bình đe dọa.

“Vâng, lão sư Tiểu Bình đáng yêu.” Dư Xảo Xảo lấy lòng lôi kéo cánh tay Trương Tiểu Bình .

Dưới tươi cười, chỉ có chính nàng biết, tư vị dấu ở trong lòng có bao nhiêu khổ.

Thật vất vả ở vườn trẻ chịu đựng qua một ngày này, Dư Xảo Xảo không nghĩ quay về nhà nàng cùng Bạch Chấn Hạo, cũng không thể quay về nhà mình, nghĩ trước nghĩ sau, cũng chỉ có võ đạo quán có thể cho nàng tạm thời dung thân.

Cùng với về nhà đối với chính mình tiều tụy nghĩ lại xót cho thân, còn không bằng đi võ quán, xem mọi người đánh quyền nói giỡn vẫn vui vẻ chút.

Dư Xảo Xảo một mình ngồi ở một bên, nhìn mỗi người uy vũ sinh phong luyện tập, nàng thật sự là hâm mộ.

“Sư tỷ, tỷ hôm nay như thế nào không đến luyện tập?” Một đại nam hài tiến nhanh tới hỏi.

Dư Xảo Xảo giả bộ đáng thương, “Ta bị bệnh a, hữu khí vô lực, kết cục hiện tại, chẳng phải vừa vặn cho ngươi nhân cơ hội lên mặt?”

Nguyên bản đại nam hài xoa tay không phải không có tiếc nuối, “Thật đáng tiếc, mệt ta chờ đã lâu, sẽ chờ một ngày này nói, sư tỷ thực gian trá.”

“Xú tiểu tử, nghĩ thiết kế ta, không có cửa đâu, chờ ta hết bệnh rồi, cam đoan đá cho ngươi không chỗ trốn.” Dư Xảo Xảo ngay thẳng đe dọa.

Đại nam hài vội vàng lui một bước dài, lộ ra biểu tình run run, trêu chọc nói: “Đúng là, thật không biết lão công tỷ làm sao có thể thiện lương như vậy, nguyện ý hy sinh cái tôi, giải cứu chúng sinh, hắn sẽ không phải là hội viên công đức đi?”

Thối nam sinh, mồm không ngăn cản, mới mở miệng liền nhắm đúng chỗ đau Dư Xảo Xảo, hại nàng thiếu chút nữa lòng chua xót lệ bôn.

“Xú tiểu tử, luyện quyền của cậu đi, mỗi lần lên sân khấu đều thua, còn như vậy đi xuống, đi ra ngoài không cần nói cậu là người võ quán chúng ta a!”

Quả nhiên đại nam hài mặt suy sụp đương trường, “Ô ô, sư tỷ cười nhạo ta, từ giờ trở đi, ta cũng muốn cố gắng luyện tập, sang năm ta cũng phải đi tham gia trận đấu trường đại học, lấy hai giải quán quân đến rửa nhục.” Đáng thương trốn được đồng bạn bên người đi khóc nức nở.

Nghe vậy, Dư Xảo Xảo rốt cục nở nụ cười.

Đây là một chút tươi cười đã lâu của nàng trong mấy ngày sóng gió, cười đến hai mắt nàng ướt át.

Ở võ quán nhiều thời gian một chút, đã đủ lâu để cho người tâm khả nghi, Dư Xảo Xảo biết không thể lại trốn tránh xuống, đành phải sờ sờ cái mũi, nhận mệnh đứng dậy về nhà.

Mới vừa ra võ quán, Ông Kiện Dân đi tới.

“Di, Xảo Xảo, em thế nào còn ở chỗ này, lão công không phải đi công tác đã trở lại sao?”

Nói võ cao thấp cũng biết, lão công nàng ở Đài Loan thì Dư Xảo Xảo không ở võ quán lưu lại nhiều một giây, luyện tập xong tuyệt đối là lập tức chạy lấy người.

Hôm nay sẽ ở phía sau gặp được nàng, Ông Kiện Dân cảm thấy thực buồn bực, thuận miệng hỏi.

Không hỏi thì tốt, vừa hỏi liền thảm.

Thấy sư huynh tin cậy, Dư Xảo Xảo vốn định cười mà qua, nhưng là, câu thuận miệng ân cần thăm hỏi kia nhưng lại làm nước mắt nàng ẩn nhẫn lâu ngày không nghe sai sử tràn mi mà ra.

“Sư huynh......” Nàng che mặt khóc rống.

“Xảo Xảo!” Ông Kiện Dân quá sợ hãi.

Cho tới nay, Dư Xảo Xảo đều là quả vui vẻ của mọi người, mỗi lần gặp lại nàng, nàng luôn há miệng la đến chân trời đi, tiếng cười vĩnh viễn thật lớn, cho dù thật sự tâm tình không tốt, chỉ cần lên sân khấu đánh hai hiệp, vẻ lo lắng của nàng cũng là lập tức toàn bộ tiêu.

Nhưng là, nàng hiện tại thế nhưng khóc......”Mau nói cho sư huynh, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Em vì sao đột nhiên khóc?” Ông Kiện Dân đối với loại trường hợp này phi thường không biết làm sao, chân tay luống cuống lòng lại nóng như lửa đốt.

Dư Xảo Xảo khóc như lê hoa đái vũ, Ông Kiện Dân tâm đau vỗ vỗ bả vai của nàng, nàng đơn giản cả người ghé vào trên người hắn gào khóc lên.

Nàng rất khổ sở, cõi lòng tan nát sắp chết, lão công nàng đã không hề thích nàng, cố tình Trầm Tiểu Thiến lại đắc ý làm nàng tự ti, làm nàng ủy khuất cũng nói không nên lời, chỉ có thể tìm một bả vai quen thuộc, hoàn toàn khóc lớn một hồi.

Phương xa, một con xe hơi màu đen chạy nhanh tới, nam trong đó thấy hết thảy. Kiên cường trên mặt đột nhiên buộc chặt, một hồi buổi sáng ở trong đầu một lần nữa kéo lý trí căng như dây đàn chợt đứt, hai tay trên tay lái, bởi vì dùng sức quá độ mà run run.

Giây tiếp theo, Bạch Chấn Hạo mở cửa xe, khó nén tức giận thẳng tắp đi tới chỗ hai người. Gương mặt bình tĩnh, ánh mắt tối tăm, khắp nơi đều lộ ra bầu không khí mưa gió sắp đến.

Khóc lớn xong Dư Xảo Xảo đã thoáng bình tĩnh trở lại, nàng lau nước mắt, “Thực xin lỗi, sư huynh, em dọa đến anh.”

“Ngu ngốc, cái gì dọa hay không dọa đến, em còn chưa nói em vì sao khóc?” Ông Kiện Dân giống như huynh trưởng hỏi.

“Em không sao! Chính là vừa mới đột nhiên rất muốn khóc một chút.” Hốc mắt hồng hồng, vẫn không quên đùa giỡn chớp chớp.

Cái gì gọi là rất muốn khóc một chút? Ông Kiện Dân thật sự không hiểu tâm tư nữ hài tử vì sao kỳ quái như vậy.”Công tác xảy ra vấn đề?”

Dư Xảo Xảo lắc đầu.

“Thì phải là cùng lão công cãi nhau?” Ông Kiện Dân làm ra kết luận.

Dư Xảo Xảo còn không kịp thừa nhận hoặc phủ nhận, Bạch Chấn Hạo đứng ở phía sau đã muốn giành trước mở miệng, “Xảo Xảo!”

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, lưng Dư Xảo Xảo nhất thời cứng đờ.

Làm nàng không thể tin xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy thân mình cao lớn của Bạch Chấn Hạo, đứng ở phía sau nàng khoảng cách không đến năm bước, Trên gương mặt dương cương lộ ra bình tĩnh quỷ dị.

Hắn, hắn làm sao có thể biết nàng ở đây?

Nếu nàng nhớ không lầm, nàng xin phép Bạch Chấn Hạo mỗi tuần hai lần vũ đạo khóa, nhưng cũng không có đề cập qua địa điểm minh xác, hắn làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?

Xong rồi, hắn nhất định sẽ chú ý tới tấm bảng viết không phải vũ đạo quán, mà là võ đạo quán.

Bạch Chấn Hạo chú ý tới nàng trộm ngắm tấm bảng, thuận thế vừa thấy, đối với lo lắng trong mắt nàng, lập tức hiểu rõ.

Hắn sớm biết rằng nàng nói dối, nhưng trông nom hắn nhìn là vũ đạo quán hay là võ đạo quán, hiện tại đối với Bạch Chấn Hạo mà nói, một chút cũng không trọng yếu, bởi vì bọn họ trong lúc đó, đang có cái vấn đề mới cần giải quyết.

“Anh, anh tại sao lại ở chỗ này?” Nàng chột dạ khí nhược hỏi, cặp mắt đã khóc sáng ngời lại lộ ra bất an.

“Anh tới đón em, mẹ bảo chúng ta hôm nay trở về ăn cơm.”

Dư Xảo Xảo nhất thời nói không ra lời.

“Xảo Xảo, em có khỏe không?” Ông Kiện Dân phát hiện dị trạng giữa phu thê bọn họ, nhịn không được ân cần hỏi.

Nam nhân này tốt nhất lập tức cho hắn câm miệng! Bạch Chấn Hạo ở trong lòng nghĩ.

Ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn đối phương một cái, hắn tiến lên dắt tay Dư Xảo Xảo, mang nàng đi về xe.

“Tay em lạnh quá.” Hắn bỗng nhiên ôn nhu nói, ngón tay gắt gao nắm chặt tay nàng.

Dư Xảo Xảo theo dõi bộ dáng hắn, trái tim cơ hồ muốn ngừng lại, nàng không khỏi sợ hãi hắn thình lình ôn nhu.

Đi vài bước, cước bộ Bạch Chấn Hạo đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Ông Kiện Dân vẫn đứng ở tại chỗ, ánh mắt lẫm lẫm, miệng lạnh như băng, ” Hôn nhân của tôi cùng cô ấy thực hạnh phúc, không nhọc anh lo lắng.”

Dứt lời, hắn lôi kéo Dư Xảo Xảo, bước nhanh trở lại trên xe.

Hắn đối với nàng tức giận sao, vì phát hiện nàng đã nói dối sao? Hơn nữa, nàng vừa mới còn dựa vào sư huynh khóc lớn...... Nhưng là, tuy rằng lừa hắn là mình không đúng, nhưng hắn còn không phải lừa nàng, cùng Trầm Tiểu Thiến ở bên ngoài xằng bậy, hắn phản bội hôn nhân của bọn họ, hắn dựa vào cái gì thối mặt? Hắn có tư cách gì đối với nàng như vậy?

“Anh vì sao sẽ đối với sư huynh nói chuyện như vậy?” Dư Xảo Xảo mặt băng bó chất vấn.

Ngô, nguyên lai là sư huynh!

Nhíu mi, Bạch Chấn Hạo chưa trả lời, hắn sợ chính mình mới mở miệng sẽ nhịn không được mãnh liệt ghen tỵ nói ra lời nói thương tổn lẫn nhau, hắn quyết định về nhà lại cùng nàng hảo hảo nói chuyện. Hắn nhấn động cơ, không nói một câu đi tới biệt thự.

************

Trở lại nhà cha mẹ, bọn họ không thể không lại sắm vai một đôi vợ chồng ân ái.

Nhiều lần, Dư Xảo Xảo đều cảm giác chính mình sắp tinh thần phân liệt, nàng không có biện pháp đối với Bạch Chấn Hạo mỉm cười như không có việc gì, đành phải mượn cớ hỗ trợ, trốn vào phòng bếp.

“Xảo Xảo, thế nào cảm thấy con có vẻ gầy?” Bạch mẫu chỉ huy, quan tâm đầy đủ hỏi nàng.

“Mẹ, không có, làm sao có thể gầy, con mỗi ngày ăn được ngủ ngon, thể trọng đều tăng lên.” Nàng tươi cười, tận lực biểu hiện sức sống.

“Phải không?” Bạch mẫu vẫn là có chút hoài nghi, kéo nàng đang đi tới bàn ăn phong phú .

“Ta nói mẹ đứa nhỏ, bà vẫn lôi kéo tay con dâu không buông, bảo nàng ăn cơm thế nào?” Bạch phụ nói giải vây.

“A, phải nha, mau ăn, mau ăn, đi làm một ngày, mệt chết đi?”

“Không sao.” Nàng cúi đầu, cái miệng nhỏ ăn đồ ăn bà bà gắp.

Ít nhiều vừa mới trước nuốt mấy viên thuốc dạ dày, dạ dày không tiếp tục cùng nàng cáu kỉnh, bằng không, nếu là thật ngay tại lúc này phát tác, coi như thảm.

“Ăn nhiều một chút!”

“Cám ơn mẹ.”

Đột nhiên, Bạch Chấn Hạo gắp đến một gắp bò xào thập cẩm vào trong bát Dư Xảo Xảo, đương trường làm nàng có chút không biết làm sao, chỉ có thể yên lặng đem đồ ăn này cùng chua sót trong lòng, một ngụm một ngụm liều mạng nuốt vào.

Tuy rằng bữa cơm này, hai vợ chồng ăn tâm sự nặng nề, nhưng bọn họ rất ăn ý ở trước mặt cha mẹ sắm vai ân ái hài hòa, thật vất vả xong bữa tối, diễn cuối cùng cũng muốn kết thúc.

Mang theo lễ vật bà bà đưa, Dư Xảo Xảo tâm tình trầm trọng đầy cõi lòng ngồi trên xe.

Kế tiếp, là lúc bọn họ nên đối mặt vấn đề.

“Chúng ta......”

“Về nhà nói sau.” Bạch Chấn Hạo cự tuyệt hiện tại đối thoại, đem xe ra gara nhà mình.

Trở lại nhà trọ, đã mười giờ. Dư Xảo Xảo nghĩ, có lẽ, chờ ngày mai mở lại đề tài này có vẻ thích hợp. Không ngờ ——”Nam nhân kia là xảy ra chuyện gì?” Bạch Chấn Hạo đi thẳng vào vấn đề hỏi.

“Nam nhân nào?”

” Nam nhân chạng vạng hôm nay em tựa vào trên vai hắn khóc rống lên.” Hắn quay đầu lại, đối với Dư Xảo Xảo tức giận chất vấn.

Thời điểm vợ hắn khóc, không phải tìm hắn tìm kiếm an ủi, mà là hướng một nam nhân khác dựa vào, mặt tranh này có thể hay không có điểm quá buồn cười?

“Đó là ta sư huynh võ quán, em đã quen hơn mười năm.”

“Sau đó thì sao? Các ngươi tình cảm thâm hậu, ái mộ nhau? Là tôi Trình Giảo Kim này chen giữa các người?”

Dư Xảo Xảo nhăn mi, “Anh nói bậy bạ gì đó? Bọn em giống như là huynh muội, mới không phải ái mộ nhau hư anh nói.” Đây là cái lên án vớ vẩn gì!

“Nhưng là, hắn hắn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn em.”

“Anh lại biết cái gì? Căn bản là anh vô lý bịa đặt.”

“Anh đương nhiên biết! Bởi vì anh là đàn ông, anh biết đối mặt một cô gái mình thích thì ánh mắt đàn ông sẽ có bao sâu khắc, mà hắn chính là nhìn em như vậy.” Tựa như cách mà anh nhìn em. Bạch Chấn Hạo nói không nên lời.

Quả thực là cố tình gây sự!

Nàng không hiểu, hắn có tư cách gì lên án nàng như vậy?

Người ruồng bỏ trung thành với hôn nhân trước là hắn, là hắn suốt ngày cùng Trầm Tiểu Thiến quấn quýt, dựa vào cái gì trái lại chỉ trích nàng, hoài nghi nàng?

Hơn nữa, tình nghĩa nàng cùng sư huynh trong lúc đó là trong sạch thiên địa chứng giám.

Bạch Chấn Hạo thật sự là làm nàng đau thấu tim, mệt nàng còn nghĩ hắn coi là nhân sinh duy nhất, hứa hẹn trong hôn nhân có bao nhiêu, kết quả là chính nàng nhất sương tình nguyện.

“Bạch Chấn Hạo, em muốn ly hôn.” Dư Xảo Xảo không thể nhịn được nữa nói.

Hắn như bị sét đánh, một phen nắm chặt vai nàng, “Em nói cái gì?”

“Ly hôn.” Nàng thở dốc thật mạnh, kiên định nhìn hắn, “Em muốn ly hôn.”

Bạch Chấn Hạo nghĩ tới khả năng sẽ có tranh chấp, nhưng là, hắn vạn lần không ngờ hôn nhân bọn họ sẽ có một ngày gặp phải quẫn cảnh ly hôn.

Hơn nữa mấy chữ này là từ trong miệng Xảo Xảo thốt ra thì hắn quả thực muốn điên rồi...... Hắn yêu nàng, nàng làm sao có thể nói muốn cùng hắn ly hôn?

Gương mặt từ trước đến nay tuấn khốc xuất hiện vết rách, “Anh không cho phép.” Hắn không khống chế được rống to, “Anh không đáp ứng ly hôn, tuyệt đối không đáp ứng!”

“Vì sao?”

Vì sao?! Còn cần hỏi vì sao sao? Đương nhiên là vì hắn yêu nàng!

Có thể không luận trong lòng Bạch Chấn Hạo kịch liệt rít gào thế nào, hắn đúng là nói không ra lời, chỉ có thể sống chết bắt lấy cái chìa khóa trong tay, để ổn định chính mình lâm vào tình cảnh không khống chế được lý trí.

Hắn không nói gì xem ở trong mắt Dư Xảo Xảo, là đau lòng, cũng là thất vọng.

Hắn không cho nàng đi, lại nói không nên lời lý do nàng nên lưu lại, này đến tột cùng là mâu thuẫn thế nào? Chẳng lẽ là bởi vì lòng tự trọng quấy phá?

Dư Xảo Xảo nhất thời nản lòng thoái chí, hoàn toàn thất vọng rồi.

“Nếu bởi vì câu này là em nói trước, làm cho tự tôn vĩ đại của anh bị thương tổn, em giải thích với anh.

Nhưng là, trò chơi ba người, em thật sự không chịu nổi, cho nên, mời anh tha cho em được không?” Nàng mất hết can đảm nói.

“Cái gì trò chơi ba người? Đoạn hôn nhân này từ đầu đến cuối chính là em theo anh hai người mà thôi.” Hắn bắt lấy bả vai Dư Xảo Xảo nói.

“Trầm Tiểu Thiến!” Nàng nói ra cái tên mấu chốt, thuận thế thoát khỏi khống chế của hắn.

Nghe nàng nhắc tới Trầm Tiểu Thiến, sự phẫn nộ của hắn chậm lại một ít, nói thật nhỏ: “Anh cùng Tiểu Thiến không phải như em nghĩ.”

Hắn vẫn biết Xảo Xảo vẫn để ý hắn, chính là lúc trước giấu quá sâu, không chịu ở trước mặt hắn biểu hiện ra cảm xúc chân thật cùng ý tưởng, hiện tại nàng nói ra, bọn họ trong lúc đó hẳn là không hề có bí mật chứ?

“Em nghĩ thế nào? Vấn đề không ở chỗ em nghĩ thế nào, mà là, sự thật chính là như thế. Trong lòng em rất rõ ràng, từ khi cô ta xuất hiện đã bắt đầu, cuộc sống hôn nhân của chúng ta bắt đầu không thích hợp, anh bắt đầu mượn cớ không về nhà, không nhìn thấy vợ anh thương tâm chờ đợi, mỗi ngày đều cùng Trầm Tiểu Thiến cùng một chỗ.”

“Anh nói rồi, bọn anh thật là bằng hữu tốt.

“Chính là tốt sao? Tốt đến cô ta muốn mua phòng ở, anh đi theo nhìn; tốt đến bằng hữu của cô ta đến đây, anh lấy làm chủ mời khách; tốt đến nửa đêm, đem cô ta mang đến nhà chúng ta nhìn cái trang hoàng quỷ gì; thậm chí còn tốt đến —— mời cô ta hôn anh?”

Theo lời nói nói ra, nước mắt Dư Xảo Xảo nhẫn nại lâu ngày bắt đầu đổ xuống.

Phải, nàng chính là bị cái hôn kia đánh bại! Nếu bọn họ cũng có thể ở trên đường cái hôn môi, còn có chuyện gì là làm không được?

“Không phải như em nghĩ, đó là bởi vì ——”

“Không cần giải thích với em, bởi vì, em đã muốn buông tha. Em có thể thành toàn hai người.”

Dư Xảo Xảo ngóng nhìn hắn một lát, tiếp theo thu hồi ánh mắt quyến luyến , thẳng thân mình lướt qua hắn, nàng quyết định lập tức rời đi nơi này.

Thật xin lỗi, nàng mệt mỏi, giả trang cô vợ ngọt ngào này, nàng năng lực hữu hạn, buổi tối này, nàng không có cách nào lại tiếp tục cùng nam nhân này nằm trên cùng cái giường.

“Xảo Xảo!” Hắn ý đồ ngăn cản nàng rời đi, “Anh tuyệt đối không ly hôn.”

“Buông!” Nàng trừng cặp mắt kia ngăn trở tay hắn.

“Không ly hôn, cũng không buông tay. Về Tiểu Thiến, cô ấy có vấn đề riêng tư không muốn bị ngoại nhân biết đến, mà anh phải thay cô ấy bảo vệ bí mật kia, nhưng là, anh có thể cam đoan, bọn anh thật sự không phải loại quan hệ em nghĩ, làm nàng xuất hiện dày đặc trong cuộc sống chúng ta, đó là bởi vì......”

Bạch Chấn Hạo thật sự là hối hận chết chính mình lúc trước ra chủ ý ngu xuẩn, làm hại hắn hiện tại hết đường chối cãi, khóc không ra nước mắt, hắn một bên ở trong lòng mắng chính mình, một bên vội vã giải thích với Xảo Xảo.

Nàng thét chói tai, “Đủ! Bạch Chấn Hạo, dũng cảm buông tay thật sự khó như vậy sao? Em không muốn nghe giải thích của anh, bởi vì kia đã là dư thừa.”

“Sự tình không nên chấm dứt như thế này, hôn nhân của chúng ta không nên chỉ dùng để ly hôn cho xong việc, chúng ta rõ ràng đã hứa hẹn thần thánh.”

“Phải, nhưng là anh đã hủy nó trước.”

“Xảo Xảo ——”

Bọn họ đã xảy ra khúc mắc, tranh chấp càng không thể vãn hồi.

Nhưng mà hết thảy kế tiếp, cũng không ở trong kế hoạch Dư Xảo Xảo, chờ nàng ý thức được thì nàng đã xuất thủ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.