Vạn Vực Chi Vương

Chương 17: Chương 17: Một giọt máu tươi




Theo lý mà nói, Nhiếp Thiến không chịu nổi nhiệt độ nóng bỏng của xương thú, Nhiếp Thiên phải càng không thể nào chịu nổi được.

Hơn nữa, Nhiếp Thiên lúc trước đã nói, hắn với mảnh xương thú này cũng không có cảm ứng linh lực. Khi xương thú dần dần ấm lên, Nhiếp Thiên quả thực cũng chủ động buông tay, chứng tỏ Nhiếp Thiên không có phương pháp có thể chịu được nhiệt độ cao.

Nhưng bây giờ, mảnh xương thú sau khi hấp thu phần lớn sức mạnh Hỏa Diễm của Hỏa Vân Thạch, nhiệt độ dâng lên tới đỉnh cao, ngay cả nàng cũng không thể chịu nổi, Nhiếp Thiên cũng dám đưa tay xem thử.

Chuyện này đã khiến nàng kinh ngạc vô cùng.

Nhưng càng khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là, lúc này ngón tay Nhiếp Thiên đặt trên mảnh xương thú đỏ bừng kia, lại không hề hấn gì.

Nhiếp Thiến lần đầu tiên cảm giác thấy, mình có phần không nhìn thấu đứa cháu trai này.

Phừng phực!

Nhiếp Thiến chăm chú quan sát, phát hiện điểm tiếp xúc của Nhiếp Thiên và xương thú hiện giờ, còn có tia lửa bắn ra.

Còn Nhiếp Thiên, lại suy nghĩ xuất thần, trong mắt dần dần phát ra thần thái khác thường.

- Chẳng lẽ nó phát hiện được gì?

Nhiếp Thiến thấp giọng thì thào một câu, lại nhanh chóng im lặng, sợ đã quấy rầy Nhiếp Thiên.

Ánh lửa nhỏ vụn, như từng ngôi sao nhỏ bé màu đỏ, trong cảm giác Nhiếp Thiên, di chuyển trong xương thú.

Hắn dường như nhìn thấy, những ánh lửa kia chủ động tập trung lại một điểm ở trong xương thú.

Chấm sáng màu đỏ tươi, càng tụ càng lớn, dị quang chồng chéo lóe sáng bên trong, trở nên càng ngày càng thần bí.

Hắn tập trung tất cả linh thức tinh thần, thăm dò huyền bí bên trong.

Ầm!

Trong đầu đột nhiên chấn động, hắn đột nhiên phát hiện, hắn dường như tiến vào một vùng trời kỳ dị màu sắc sặc sỡ.

Không gian chưa biết đỏ chói, vô số tinh mang ánh lửa lập lòe, từng tia sáng màu đỏ, kết hợp đan cài vào nhau, giống như linh xà nhẹ nhàng uốn lượn, mỗi một giây đều biến ảo ra hình ảnh chi chít khác biệt.

Những tinh mang ánh lửa kia, trong ánh sáng màu đỏ uốn lượn biến ảo, giống như ẩn chứa khởi nguồn nào đó của sức mạnh Hỏa Diễm.

Ý thức tinh thần của hắn, như dạo chơi trong biển cả lửa đỏ thần bí, trong thế giới thần bí của lửa, cảm giác tỉnh ngộ chí lý và huyền bí của sức mạnh Hỏa Diễm.

Hắn toàn tâm đắm chìm vao trong đó.

Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác mình dường như biến thành tinh lunh Hỏa Diễm, bay lượn tự do trong trời đất rực lửa không biết tên kia.

Xương thú đỏ rực giống như bàn ủi, dần dần, lại bắt đầu trở nên ảm đạm vô quang.

Bùm!

Thiên địa rực lửa tràn đầy thần bí, bỗng chốc sụp đổ, không gian nứt toát, vô số ánh lửa và tơ hồng vung vẩy khắp nơi.

Linh thức tinh thần của Nhiếp Thiên, như bị kéo mạnh trở về, thoát khỏi vùng đất kỳ dị kia, trở lại xương thú.

Hắn thấy, một giọt màu tươi đỏ thẳm, tách ra vỡ vụn trong mảnh xương thú, lại trở thành phần lớn đốm lửa, rơi xuống các góc mảnh thú rời rạc.

Chợt, ánh lửa cũng lần lượt dập tắt, xương thú khôi phục lại vẻ ban đầu.

Linh thức của hắn, cũng chậm rãi thu hồi, lại lần nữa cảm giác thô ráp nơi đầu ngón tay và xương thú.

- Phù!

Thở phào một hơi, đầu ngón tay tách ra khỏi xương thú, không chớp mắt lấy một lần chăm chăm nhìn xương thú, nói:

- Một giọt máu tươi...

- Cái gì?

Nhiếp Thiến nín nhịn hồi lâu lập tức truy hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì? Con có thể chịu được xương thú nóng đến vậy sao?

Giống như bắn đạn liên thanh, nàng liên tiếp đặt câu hỏi.

- Con cũng không rõ.

Nhiếp Thiên phục hồi tinh thần lại, nói:

- Cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi con chỉ cảm thấy, con nên sờ vào xương thú kia. Lúc con sờ thử, không có cảm thấy nhiệt độ nóng kinh người nào, ngược lại... cảm thấy mình tới một nơi rất kỳ lạ.

- Mau nói cho dì cả nghe thử xem!

Nhiếp Thiến dạt dào hứng thú.

- Mảnh xương thú này, có thể hấp thu đủ nhiều sức mạnh Hỏa Diễm, bên trong tập trung rất nhiều ngọn lửa, giống như đang ngưng tụ thành một giọt máu tươi. Giọt máu tươi kia, dường như bên trong nó tự tạo thành một thế giới Hỏa Diễm thần bí, trong lúc con hốt hoảng, hình như đã đi vào được thế giới Hỏa Diễm kỳ lạ kia, du lịch một phen bên trong.

- Nhưng mà, giọt máu tươi kia, dường như chưa hình thành còn chưa.

- Qua một hồi, xương thú khôi phục trạng thái bình thường, một giọt máu tươi ngưng tụ bởi quang điểm ánh lửa, không ngờ lại tách ra thành từng ngọn lửa, tan biến trong xương thú.

- Con có cảm giác, xương thú... vẫn còn chưa hấp thụ đủ sức mạnh Hỏa Diễm, không đủ để khiến giọt máu tươi nho nhỏ kia chính thức ngưng kết thành công.

- Một giọt máu tươi?

Nhiếp Thiến nghi hoặc không thôi:

- Trong xương thú tại sao có thể có giọt máu tươi? Máu tươi kia, lại còn là trạng thái chưa ngưng kết hoàn chỉnh, thật kỳ quái.

- Con cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Nhiếp Thiên xòe tay nói.

Nhiếp Thiến suy nghĩ một lát, nói:

- Trong tay ta không còn Hỏa Vân Thạch nữa, có điều bên phía ngoại công, có lẽ vẫn còn. Con ở đây chờ ta, ta đi qua đó tìm ngoại công của con!

Nói xong, Nhiếp Thiến trực tiếp rời khỏi.

Một lát sau, Nhiếp Đông Hải cùng Nhiếp Thiến một đường đi vào, hắn tiện tay mang theo một túi lớn đựng đầy Hỏa Vân Thạch, đưa cho Nhiếp Thiên, nói:

- Hỏa Vân Thạch trong tay ta đều ở chỗ này.

Hỏa Vân Thạch là linh tài cấp thấp, Nhiếp gia nhiều năm khai thác, đương nhiên có không ít hàng tồn.

Chỉ là, bởi vì chỉ có thuộc tính Hỏa Diễm ẩn chứa trong cơ thể, mới có thể nhờ vào Hỏa Vân Thạch tu luyện, Nhiếp Đông Hải và Nhiếp Thiến hoàn toàn không có thuộc tính Hỏa Diễm, tất cả những gì bọn họ cất giấu đều có hạn.

- Con thử lần nữa xem.

Ánh mắt Nhiếp Thiến ngời sáng nói.

- Vâng!

Nhiếp Thiên gật đầu.

Sau đó, ở trước mặt Nhiếp Đông Hải và Nhiếp Thiến, lại lần nữa đem sức mạnh Hỏa Diễm trong từng khối Hỏa Vân Thạch, dẫn dắt vào trong mảnh xương thú.

Xương thú nhanh chóng biến thành đỏ ửng, từng điểm hỏa quang bên trong, giờ đây mắt thường đều có thể thấy được.

- Để ta xem nào!

Xương thú hấp thu linh lực Hỏa Diễm trong mấy khối Hỏa Vân Thạch, lúc ánh lửa rực nóng, Nhiếp Đông Hải vươn tay, cũng bắt đầu thử xem.

Phực!

Một ngọn lửa, bắn phực ra từ trong xương thú, Nhiếp Đông Hải đau đớn than một tiếng, sắc mặt khó coi thu tay lại.

Cho dù là hắn, không ngờ cũng không cách nào chịu đựng được sức nóng đến từ xương thú, không thể không từ bỏ được.

- Con vừa mới nói, Nhiếp Thiên có thể chạm vào?

Hắn kinh dị không thôi nói.

Nhiếp Thiến gật đầu:

- Đúng vậy.

- Nhiếp Thiên, con cẩn thận một chút, thử cho ta xem.

Nhiếp Đông Hải nghiêm túc nói.

- Chờ một chút.

Nhiếp Thiên khẽ lắc đầu, nói:

- dường như, còn cần đợi một lúc nữa, chờ những ánh lửa trong xương thú, bắt đầu tập trung vào nhau, con mới có thể chạm vào xương thú.

- Tiếp tục để nó hấp thu sức mạnh Hỏa Diễm trong Hỏa Vân Thạch!

Nhiếp Đông Hải căn dặn.

- Vâng.

Nhiếp Thiên từ trong túi, lấy ra vài khối Hỏa Vân Thạch, đặt ở trên xương thú, sức mạnh Hỏa Diễm trong Hỏa Vân Thạch, lần lượt truyền vào xương thú.

Răng rắc!

Từng khối Hỏa Vân Thạch, sau khi bị hút trọn sức mạnh Hỏa Diễm, lần lượt vỡ vụn, hóa thành tảng đá màu trắng bình thường.

Nhiếp Đông Hải sắc mặt quái lạ, chăm chú nhìn vào mảnh xương thú, lại thỉnh thoáng quan sát Nhiếp Thiên, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong.

Hắn vẫn luôn muốn làm rõ, trong cơ thể Nhiếp Thiên có ẩn chứa thuộc tính tu luyện đặc thù nào hay không, hắn cũng âm thầm hy vọng xa vời, Nhiếp Thiên có một ngày có thể thể hiện ra thiên phú tu luyện khác người của hắn.

Xem ra, mảnh xương thú kia, có lẽ chính là một đột phá.

- Có thể rồi!

Vào lúc này, Nhiếp Thiên chú ý tới, từng đốm lửa rải rác trong xương thú, lại lần nữa tập trung vào một điểm.

Hắn dứt khoát đưa tay, dùng đầu ngón tay, đặt lên trên xương thú.

Một chốc, linh thức tinh thần của hắn, giống như bị hút vào trong xương thú.

Phần lớn ánh lửa, lóe lên khi hắn cảm giác, nhanh chóng tập trung, giống như mấy trăm ngôi sao đỏ rực tập trung vào một chỗ.

Dường như chỉ trong nháy mắt, giọt máu tươi biến mất lúc trước, lại lần nữa ngưng tụ thành công, ý thức linh hồn của hắn, trong khoảnh khắc tiến vào không gian rực lửa không biết tên kia.

Sắc mặt hắn bỗng chốc trở nên ngẩn ngơ mê hoặc, còn ánh mắt, lại bắt đầu dần dần lóe sáng.

- Lúc trước chính là như vậy!

Nhiếp Thiến nói nhỏ.

Nhiếp Đông Hải âm thầm động dung, ngay cả hít thở cũng trở nên dồn dập, giống như đang đè nén tâm trạng hưng phấn của mình.

Linh thức tinh thần của Nhiếp Thiên, tinh tế cảm giác biến ảo trong trời đất giữa ánh sáng của đốm lửa vệt đỏ hồng uốn lượn.

Lần này, hắn cảm giác thiên địa kỳ dị này, dường như càng thêm rộng lớn hơn lúc trước, những đốm lửa lay động, những vệt đỏ hồng uốn lượn kia, cũng trở nên càng thêm rõ ràng, càng thêm dễ dàng bị nắm bắt.

Giống như, không gian thần bí không biết này, sau khi hấp thu đủ lượng Hỏa Diễm, đang dần dần đầy đủ.

Loáng thoáng, hắn giống như từ trong đốm lửa và vệt sáng vẫn luôn hoạt động kia, lĩnh ngộ được pháp quyết Hỏa Diễm thần bí, chân lý huyền ảo sức mạnh của lửa.

Chỉ là, cho dù hấp thu được sức mạnh Hỏa Diễm đến từ Hỏa Vân Thạch, thiên địa thần bí kia vẫn còn chưa hình thành triệt để.

Cũng là như thế, lúc hắn lĩnh ngộ sự ảo diệu trong đó, có thể cảm giác được dường như vẫn còn thiếu sót rất nhiều.

Qua một hồi, thiên địa rực lửa thần bí đó, lại lần nữa nứt toát, linh thức tinh thần của hắn, lại trong nháy mắt trở về.

Hắn lại thấy giọt máu ngưng kết, lần nữa tách ra, biến thành từng ngọn lửa trong xương thú lặng lẽ, xương thú cũng chầm chậm khôi phục trạng thái bình thường.

- Như thế nào?

Nhiếp Đông Hải ngữ khí đông cứng hỏi.

Nhiếp Thiên thu hồi tâm thần, cân nhắc một chút, nói:

- Giọt máu kia, cần nhiều Hỏa Diễm hơn nữa để ngưng kết. Con cảm thấy, trong giọt máu kia, dường như ẩn chứa linh quyết Hỏa Diễm thần bí nào đó, hoặc là một loại sức mạnh Hỏa Diễm bí mật.

- Tốt lắm!

Sắc mặt Nhiếp Đông Hải kích động

- Ta sẽ giúp con tìm ra nhiều Hỏa Vân Thạch hơn! Trong khoảng thời gian này, con chú ý thêm đến biến hóa của xương thú, ghi nhớ từng chi tiết khác thường nào!

- Con hiểu rồi.

Nhiếp Thiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.