Vạn Vực Chi Vương

Chương 2: Chương 2: Đại hội bóc thăm




Hôm sau.

Đại điện nghị sự Nhiếp gia, tiếng người huyên náo, phi thường náo nhiệt.

Già trẻ Nhiếp gia tập trung bên cạnh Liễu Nghiên của Lăng Vân tông, hỏi han ân cần, hy vọng có được thiện cảm của Liễu Nghiên, tranh thủ mở đường tạo thêm vài cơ hội cho con cháu của mình tương lai bước vào Lăng Vân tông.

Liễu Nghiên một thân áo tro, ngồi ở chủ vị, khóe miệng mang nét cười, câu được câu không trò chuyện với Nhiếp gia, trong mắt có chút không kiên nhẫn.

Từ đầu đến cuối, Liễu Nghiên cũng không đứng lên, đám người gia tộc Nhiếp thị ở bên cạnh hắn, đều là khom mình cúi người, thái độ khiêm tốn.

Cửa đại điện, tộc nhân Nhiếp gia, dẫn theo hài đồng một tuổi, lần lượt vào trong.

Từng người tiến vào, đều mang theo hài đồng bái kiến Liễu Nghiên trước, mặt mày hớn hở giới thiệu với Liễu Nghiên, sau đó mới thỉnh an chào hỏi Nhiếp gia tam lão cũng ngồi ngay ngắn bên cạnh Liễu Nghiên.

Nhiếp Đông Hải, cùng với nhị đệ Nhiếp Bắc Xuyên, tam đệ Nhiếp Nam Sơn, tự giữ thân phận, cũng không có xum xoe nịnh nọt Liễu Nghiên, nhưng mỗi lần đối mặt với Liễu Nghiên, cũng đều nở nụ cười sáng lạn.

Khác biệt với hôm qua, hôm nay khí sắc Nhiếp Đông Hải mặt mày hồng hào, tinh thần vô cùng phấn chấn, hoàn toàn không nhìn ra trong người có thương tích.

- Nhiếp Thiến? Muội mang Nhiếp Thiên tới đây làm gì?

Đột nhiên, âm thanh không thích hợp chợt vang lên, Nhiếp Lan vừa rồi mặt mày tươi cười giới thiệu con trai của mình với Liễu Nghiên, chau mày, sắc mặt không vui nhìn cửa điện.

Nhiếp Lan chính là con trai của nhị lão Nhiếp Bắc Xuyên, tuổi tác lớn nhất đời thứ hai Nhiếp gia, nhưng thiên phú tu luyện của hắn không tốt, đến nay cũng chỉ đến tầng chín Luyện Khí, vẫn luôn không bức phá được bình cảnh, tiến vào Hậu Thiên.

Cũng chính vì như vậy, hắn đã sớm từ bỏ việc tu luyện bản thân, dốc hết tất cả hi vọng ký thác vào người ba đứa con trai của hắn.

Đến nay, đại nhi tử của hắn mười một tuổi, đã đạt tới cảnh giới tầng thứ bảy Luyện Khí, chỉ cần trong bốn năm, bước vào cảnh giới tầng chín, có được ưu ái của Lăng Vân tông, trở thành đệ tử Lăng Vân tông, sau đó được Lăng Vân tông giúp đỡ, thuận lợi tiến vào Hậu Thiên, từ nay về sau lên như diều gặp gió.

Nhị nhi tử của hắn sáu tuổi, giờ đây đã tu luyện tới cảnh giới tầng thứ tư Luyện Khí, cũng thể hiện thiên phú tu luyện bất phàm, tương lai đáng để mong chờ.

Hôm nay mang theo ấu tử Nhiếp Hoằng mới sinh vừa tròn một tuổi.

Ba đứa con của hắn, đều được suy tính cẩn thận, vừa tròn một tuổi, đều đúng lúc đại hội bóc thăm năm năm một lần của Nhiếp gia, hơn nữa hai lần trước đều thu hoạch phi phàm.

Lần này tới lượt Nhiếp Hoằng.

Theo tiếng quát khẽ của Nhiếp Lan, ánh mắt của già trẻ Nhiếp gia trong điện, đồng loạt nhìn vào Nhiếp Thiến và trên người Nhiếp Thiên vừa mới vào cửa.

- Đại ca, muội mang Nhiếp Thiên tới tham gia đại hội bóc thăm.

Nhiếp Thiến cao giọng nói.

Nhiếp Thiên bên cạnh nàng, khoẻ mạnh kháu khỉnh, cũng cùng là một tuổi, Nhiếp Thiên chẳng những cao hơn bảy đứa trẻ khác tham gia đại hội bóc thăm lần này, mà còn khỏe mạnh hơn nhiều.

Dưới ánh mắt của mọi người, Nhiếp Thiến mặc dù cao giọng, nhưng vẻ mặt vẫn phần nào bất an.

Nhiếp Thiên thì ngược lại, há mồm cười ha ha không ngừng, hoàn toàn không biết từng ánh mắt bắn tới mình, đa số là bất thiện, giống như hưởng thụ cảm giác người người chăm chú vào mình, nó lại không hề luống cuống.

- Nhiếp Thiên?

Nhiếp Lan hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt âm trầm:

- Nó tuy rằng cũng là họ Nhiếp, nhưng đều là vì chúng ta không biết sinh phụ nó là ai, chỉ có thể cho nó mang họ Nhiếp. Thực tế, nó không coi là người của Nhiếp gia chúng ta, dựa theo tộc quy, ngoại tôn Nhiếp gia không đủ tư cách tham gia đại hội bóc thăm, muội đừng có gây thêm chuyện, mau chóng mang Nhiếp Thiên đi đi, đừng lãng phí thời gian của Liễu tiên sinh và mọi người.

- Phụ thân!

Nhiếp Thiến nhìn Nhiếp Đông Hải.

- Bất kể con rể kia của ta là ai, Cẩn Nhi trước khi mất, từng nói phụ thân của Nhiếp Thiên tự nguyện ở rể Nhiếp gia ta, cho nên Nhiếp Thiên xem như con của Nhiếp gia ta.

Nhiếp Đông Hải không giận sinh uy nói.

- Đại ca, theo ta được biết, huynh hận không thể ăn tươi nuốt sống tên tiểu tử không rõ danh tánh kia mà. Mấy ngày qua, huynh luôn nhắc tới muốn tìm ra hắn, bằng mọi giá phải giết hắn.

Nhiếp gia lão tam Nhiếp Nam Sơn cười hắc hắc bảo:

- Tại sao đột nhiên lại thay đổi thái độ như vậy, thừa nhận thân phận con rể của hắn rồi? Hơn nữa, ở rể cũng phải dựa theo quy củ chứ? Đệ nhớ rằng, người kia phải lập lời thề trước từ đường tổ tiên Nhiếp gia.

- Đúng vậy đúng vậy, không thề trước từ đường, không hoàn tất nghi thức, tuyệt đối chưa được xem là ở rể Nhiếp gia.

- Gia chủ, huynh không thể vì để cho Nhiếp Thiên tham gia đại hội bóc thăm, tùy tiện chấp nhận một kẻ thù sâu tựa biển là con rể được. Huynh phải biết rằng, hắn đã hại Nhiếp Cẩn!

- Cho dù huynh là gia chủ, cũng không thể không màn tới tộc quy, cố tình làm bậy?

- ...

Trong điện, những tộc nhân trực hệ hoặc chi thứ mang theo hài đồng tới, đều bất mãn xôn xao, chỉ trích Nhiếp Đông Hải xằng bậy.

Có thêm một đứa trẻ tham gia đại hội bóc thăm, tức là con của bọn họ, có thể sẽ bớt đi một phần cơ hội, bọn họ tất nhiên không cam tâm tình nguyện.

Nếu đổi lại trước kia, Nhiếp Đông Hải không bị thương nặng, uy danh vẫn còn, bọn họ có lẽ không dám như thế này.

Nhưng hôm nay bọn họ đều biết tình huống của Nhiếp Đông Hải, cũng hiểu rõ không cần quá lâu, Nhiếp Đông Hải có thể bởi vì cảnh giới không ngừng thụt lùi, bị ép phải nhường lại vị trí gia chủ, tất nhiên sẽ không tiếp tục nể mặt hắn.

Lão nhị Nhiếp gia Nhiếp Bắc Xuyên, ngồi im trên ghế không có hành động gì, nghe âm thanh xôn xao ồn ào trong điện, nhưng cũng không có ý định ngăn cản.

Khi tiếng ồn ào càng lúc càng nghiêm trọng, Liễu Nghiên đến từ Lăng Vân tông, đột nhiên ho nhẹ một tiếng.

Mọi âm thanh ầm ĩ lập tức im bặt.

Ngay cả lão tam Nhiếp Nam Sơn muốn chất vấn thêm lần nữa, cũng mau chóng ngậm miệng, sắc mặt ngượng ngùng nhìn Liễu Nghiên.

Liễu Nghiên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, sắc mặt khẽ động, chăm chú nhìn về phía Nhiếp Thiên bên cạnh Nhiếp Thiến:

- Nó là... con của tiểu sư muội?

Lúc nói, trong mắt Liễu Nghiên, hiện lên tia đau đớn không dễ dàng phát hiện.

Lời vừa nói ra, mọi người Nhiếp gia mới đột nhiên nhớ tới, Nhiếp Cẩn có thiên phú hơn người của thế hệ thứ hai Nhiếp gia, từ lúc mười tuổi đã tu luyện tới tầng thứ chín Luyện Khí, bởi vậy được Lăng Vân tông dẫn dắt vào Lăng Vân tông sớm hơn, trở thành đệ tử của Lăng Vân tông.

Còn Liễu Nghiên, chính là đại sư huynh của Nhiếp Cẩn.

- Bẩm tiên sinh, Nhiếp Thiên chính là ấu tử đáng thương muội muội để lại.

Nhiếp Thiến buồn bã nói.

Liễu Nghiên khẽ gật đầu, sắc mặt phức tạp nhìn sâu vào Nhiếp Thiên, giọng nói ấm áp:

- Lần này, ta vốn cầm theo năm món đồ chơi tới đây, nhưng ta và tiểu sư muội từng có giao hảo, vì Nhiếp Thiên, ta tự mình làm chủ, lấy ra thêm hai món linh khí khác mà ta cất giữ, các người thấy thế nào?

Hắn quay đầu nhìn Nhiếp Bắc Xuyên và Nhiếp Nam Sơn bên cạnh.

- Liễu tiên sinh nếu đã mở miệng, chúng ta tất nhiên nghe lệnh.

Nhiếp Bắc Xuyên vội nói.

Nhiếp Nam Sơn cũng mặt mày tươi cười vội gật đầu, luôn miệng nói:

- Đều Liễu tiên sinh.

Mọi người khác cũng không dám dị nghị.

- Một khi đã như vậy, đại hội bóc thăm lần này của Nhiếp gia, bây giờ bắt đầu.

Liễu Nghiên cũng không nhiều lời, đại hội bắt đầu, trong ống tay áo tay trái, bỗng bay ra bảy đạo bảo quang.

Bảy đạo bảo quang, màu sắc khác nhau, trong chốc lát đại điện Nhiếp gia chói lòa ánh sáng rạng rỡ.

Bảo quang lần lượt rơi xuống nền đá cẩm thạch, hóa thành bảy món đồ lấp lánh linh quang, chia làm kiếm, đao, quạt, bao tay, gậy gỗ, hạt châu, xương thú.

Tất cả già trẻ Nhiếp gia, trong chớp mắt bảy linh khí rơi xuống đất, đều chủ động nhường không gian trong đại điện, mọi người lập tức đứng thành vòng tròn vây quanh bảy món đồ kia.

Ánh mắt mọi người trong nháy mắt tập trung vào bảy món linh khí đẹp đẽ, không còn để ý đến Nhiếp Thiên nữa.

Ngay cả ba huynh đệ Nhiếp Đông Hải, cũng đều vô thức nhỏm dậy, trong cơ thể đều phát ra làn sóng linh lực, cảm nhận thuộc tính và phẩm cấp củ bảy món linh khí này.

Phần đông người gia tộc Nhiếp thị, cũng đều hai mắt tỏa sáng, đang dùng linh lực cơ thể phán đoán.

Tím xanh hồng lam, bảo khí linh quang ánh sáng khác nhau, dưới cảm giác sức mạnh của các Luyện Khí Sĩ Nhiếp gia, lần lượt thoáng hiện lên trong bảy linh khí.

- Ngũ phẩm cấp thấp!

Nhiếp Lan trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm hạt châu màu xanh Liễu Nghiên lấy ra sau cùng, hô hấp có chút dồn dập.

- Trời ơi, thật sự là ngũ phẩm?

- Dựa theo lệ cũ, tất cả linh khí, không phải đều là tam phẩm sao? Linh khí ngũ phẩm, cho dù là cấp thấp, cũng có giá trị phi phàm, chính là Lăng Vân tông ban cho đệ tử chính thức, lần này...

- Liễu tiên sinh nóng lòng rồi!

Hạt châu màu xanh, trong cảm quan linh lực của mọi người, bên trong dường như có Lôi Điên mỏng manh phóng ra, càng lộ vẻ bất phàm, cũng làm cho người gia tộc Nhiếp thị đỏ mắt.

Lão nhị Nhiếp gia Nhiếp Bắc Xuyên, nhìn chòng chòng hạt châu kia, trong mắt hiện lên quang mang kỳ lạ.

Nhiếp Lan là con trai hắn, Nhiếp Hoằng, dĩ nhiên là cháu nội của hắn, từ lúc Nhiếp Hoằng sinh ra không lâu, hắn dùng bí thuật, âm thầm cảm giác thiên phú của Nhiếp Hoằng.

Bởi vì cảnh giới hắn không đủ, vẫn phải vận dụng thêm đan dược bất phàm, mới có bảy thành xác định chắc chắn trong cơ thể Nhiếp Hoằng ẩn chứa thuộc tính Lôi Điện.

Hạt châu màu xanh ngũ phẩm cấp thấp kia, rõ ràng ẩn chưa Lôi Điện, linh khí hoàn toàn phù hợp với thuộc tính tu luyện của Nhiếp Hoằng.

Nhiếp Bắc Xuyên tâm tình khẽ động, đưa mắt nhìn Liễu Nghiên, xoay người cảm ơn:

- Đa tạ Liễu tiên sinh ưu ái.

Mọi người phục hồi tinh thần lại, theo sau Nhiếp Bắc Xuyên, đều rốt rít chắp tay cảm ơn Liễu Nghiên.

Liễu Nghiên xưa tay, ý bảo mọi người đừng lên tiếng vội, sau đó nói:

- Bắt đầu từ giờ phút này, mọi người không được sử dụng cảm giác linh lực trong cơ thể, không được làm loạn khí trường đò vật. Bây giờ, mọi chuyện đều giao cho tám đứa bé kia, xem thử tạo hóa của chúng nó.

- Để tám đứa trẻ vào trong!

Nhiếp Đông Hải trầm giọng nói.

- Đi thôi!

Nhiếp Thiến âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc buông Nhiếp Thiên ra.

Trong khoảnh khắc bảy món linh khí rơi xuống đất, Nhiếp Thiên bên cạnh nàng đã tỏa sáng hai mắt, không thể chờ đợi được muốn lao vào bên trong, nếu không có nàng giữ chặt cánh tay Nhiếp Thiên, e rằng nó không chờ được mọi người nói xong, đã sớm xông vào.

Giờ đây, nàng vừa buông tay, Nhiếp Thiên quả nhiên thoát khỏi lồng ngực, dùng tư thế ôm trọn trời đất “bịch bịch” chạy vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.