Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 16: Chương 16: Nhìn thấy tư tình (3)




“Không cần như vậy.”

Nam tửdời đi đôi môi của nữ tữ, thanh âm nhu tình như nước, cái âm thanh thâm tình nhưng bên trong lại ẩn chứa một chút bất đắc dĩ, vừa nói vừa vì người trong lòng lau đi nước mắt trên mặt.

Nữ tử tựa đầu tựa vào bờ vai rộng lớn của Hắn, cúi nghiêm mặt, Hắn đang mặc một trang phục dài Nguyệt Hoa màu trắng, một đôi bàn tay trắng nõn chậm rãi đưa tay vào vạt áo sờ ngực của nam tử, sau đó từng chút từng chút một đem áo trắng kia cỡi ra. Gió đêm thổi tới, tóc dài tung bay, màu sắc trắng hay đen đều giống như một bức tranh hài hòa. Cánh tay nam tử hơi hơi run run bắt lấy cánh tay mềm mại kia, dùng một chút lực gắt gao đem nữ tữ ôm vào trong ngực. Nữ tử cũng quấn quýt si mêôm lại Hắn, hận không thể hòa nhập thân thể của chính mình vào thân thể Hắn.

“Ta biết Ngươi e ngại thân phận, chúng ta sau này sẽ không thể ở cùng một chỗ. Nhưng Ta chưa từng có hối hận qua. Lần này Phụ thân bắt Đại ca đưa Ta đi kinh thành, Ta đã được gặp qua những người trong phủ Tể tướng. Mới vừa rồi Phụ thân nói cho Ta biết, vào đầu tháng sau, sẽ là ngày Ta cùng với con trai củaTể tướng sẽ kết hôn. Đến lúc đó, Ta và Ngươi tuy rằng sẽ cùng sống tại kinh thành, nhưng khả năng gặp mặt còn khó hơn cả lên trời. Hết thảy tất cả đều là Ta sai. Lúc trước là, Tối nay cũng…Có thể van cầu Ngươi đừng cự tuyệt Ta được không? Có lẽ những năm tháng dài sau này Ta phải nhờ vào thời điểm ngày hôm nay để sống sót......”

Dưới ánh trăng, nữ tử chậm rãi tới gần, đầu ngón tay mềm mạinhẹ nhàngxẹt qua long mày của nam tử, xuống mũi, cuối cùng dừng lại ở trên môi của hắn.

Gió đêm thổi tới, một mảnh mây trôi nhạt nhẽo che mất ánh trăng trên bầu trời đen, trong lúc đó nhất thời trời đất một mảng tối sầm.

Yên tĩnh trong nháy mắt, nam tử thở dài một tiếng, cúi đầu đem đôi môi của nữ tử ngậm lấy, cố gắng mút vào, càng hôn càng sâu. Nữ tử lại đưa bàn tay hướng vào vạt áo của Hắn, lần này Hắn không có cự tuyệt, một đôi tay cũng đồng thời thăm dò trên thân thể nềm mại của nữ tử.

“Phương nhi.........”

Một tiếng khẽ gọi, cướp đi hồn phách của Nàng.

Nàng cảm giác môi của mình bị hắn nhẹ nhàng tách ra, đầu lưỡi của Hắn tiến sâu vào trong miệng Nàng thăm dò, dây dưa, thân thể Nàng không tự chủ được run rẩy, khóe mắt chảy xuống hai hàng lệ.

Đến cuối cùng, miếng đồ lót còn lại trên người Nàng được gỡ xuống, toàn bộ thân thể Nàng lộ rõ dưới ánh trăng. Mà Hắn cũng trút bỏ lớp áo cuối cùng của mình, cùng Nàng chặt chẽkhông có một tia khe hỡ.

Tiếng động hai người cùng nhau thở dốc rên rỉ bên đó, vọng đến bên tai Vân Dungđang ở bên này. Vì xấu hổ nên quênthoát đi.

Đơn giản là khi nam tử kia kêu lên một tiếng Phương nhi, như một loại ma pháp đem nàng đứng ở đó không thể cử động được. Vẫn không thể nhìn đến khuôn mặt của hai người. Nhưng này cái tên Phương nhi trừ bỏ Đại tiểu thư Chu giaChu Vân Phương ra thì sẽ không còn ai khác. Mà trong khu vực Phương viên này ngoài Bạch Hi Thần ra thì không còn nam tử bận áo trắng thứ hai nào nữa.

Chuyện này vốn không có quan hệ gì đến Vân Dung, Nàng chỉ là một người được xem là được tá túc tại Chu gia mà thôi. Nhưng lúc này, Nàng lại cảm thấy có một cảm giác không biết ở trong lòng. Một đôi chân không thể khống chế cứ chạy đi về phía Nhã Viên. Có lẽ sự tình cũng không phải như Nàng tưởng tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.