Vạn Giới Pháp Thần

Chương 9: Chương 9: Bí mật




Baemyn đang vội vàng xuống phòng khách, ông thấy Andrews đã ngồi nhâm nhi tách trà rồi, ông nói:

“Bạn của tôi, trong khi ông ngồi đây thỏa mái uống trà thì tôi lại khốn khổ với cậu chủ.”

Andrews nghe thấy Baemyn tới, ông đứng gậy, hai người bắt tay, Andrews hỏi:

“Cậu bé có chuyện gì à, mà khiến ông trông chật vật vậy.”

“Không có gì cậu chủ vẫn ổn, vừa rồi tôi suýt lỡ lời nói ra sự việc đêm đó, may là ông tới đúng lúc, tôi có cớ đi ra ngoài, cậu chủ thông minh quá, cậu bắt đầu nghi ngờ về vụ tai nạn rồi…. haizzzz..” Baemyn thở dài nói.

“Giấy không gói được lửa, sau này ông nên tìm dịp phù hợp nói sự thật với cậu bé. Tôi tới xem cậu bé, tôi có mang theo thuốc đặc trị đây.” Vừa nói, Andrews vừa chỉ vào túi xách bên cạnh.

“Tôi cũng biết vậy, nhưng mọi chuyện để cậu bé lớn hơn một chút đã. Nhắc tới thuốc, ông có biết tôi tìm được gì đâu?”

“Ồ, ông bạn già của tôi lại tìm ra thứ gì thú vị hả? Cái kiểu úp mở của ông tôi chơi chán rồi, ông nói ngay đi.” Andrews không đổi mặt nói.

“Ông sẽ không tin được đâu, tôi tìm ra một phương thuốc mà ngài Patrick để lại, nó là thuốc chữa thương và miêu tả vết thương giống hệt tổn thương của cậu chủ, ông xem thế nào?” Baemyn đưa cuộn giấy cho Andrews. Chuyện này Ambrose đã bảo ông giữ bí mật nên ông chỉ phải nói như vậy.

Andrews cận thận tiếp cuốn giấy, ông chăm chú đọc. Mặt ông nghiêm trọng lên, ánh mắt ông biến đổi sau thời gian một tuần trà, Andrews dời mắt khỏi cuộn giấy, ông thở dài nói:

“Thật là một trí tuệ vĩ đại, phương thuốc này có thể thay đổi toàn bộ phương thuốc chữa thương đang hiện hành, có điều một số dược liệu rất khó tìm và giá nó cũng rất đắt.”

“Nhưng nó có thật trị hết cho cậu chủ không?” Baemyn vội vàng hỏi.

“Bằng vào kiến thức của tôi, thì khả năng trị hết rất lớn. Ông có thể yên chí. Tôi sẽ mang nó cho bọn họ xem, tôi tin không lâu chúng tôi sẽ tìm cách điều chế tốt thuốc. Hơn nữa, nếu có thể thay đổi một vài vị thuốc hiếm, tuy công dụng giảm đi nhưng vẫn hơn nhiều loại thuốc trên thị trường.”

“Nếu vậy tôi yên tâm, mong mấy người các ông nhanh chóng làm xong. Đây là giọt máu cuối cùng của ngài Patrick.”

Baemyn và Andrews đang nói về những người học trò của Patrick, hồi còn sống Patrick không giấu giếm tri thức của mình mà cởi mở chỉ dạy mọi người.

Andrews là một trong những người học trò của ông, ngoài ra còn một số người khác, bọn họ đều là những ma dược sư, lương y tài giỏi trong giới phù thủy.

“Tôi biết rồi, bây giờ để tôi lên thăm cậu bé.” Andrews nghiêm túc nói.

Baemyn dẫn ông lên phòng Ambrose, Andrews chào cậu và bắt đầu kiểm tra cơ thể cậu. Ông dặn dò Ambrose nên đi dạo khiến cho tâm lý thỏa mái, ông nói:

“Thân thể cậu không có dấu hiệu chuyển biến xấu, hồi phục nhanh, đây là tín hiệu đáng mừng. Tôi đã nhận được phương thuốc của ông nội cậu, mấy hôm sau, tôi sẽ lại mang thuốc tới. Nhưng bây giờ cậu phải uống thuốc này, một ngày một lọ, trước khi đi ngủ. Bây giờ cậu uống một lọ.” Andrews lấy một lọ thuốc, nhỏ khoảng một ngón tay.

“Vâng, cảm ơn bác.”

Ambrose nhận lấy lọ thuốc, cậu mở lắp, và đổ nó vào trong miệng. Một cảm giác ấm áp chảy từ cổ họng cậu, xuống bụng, rồi cả người cậu cảm thấy ấm áp, thỏa mãi. Những con đau bình thường luôn dày vò Ambrose biến mất.

“Cậu cảm thấy thế nào?” Andrews hỏi.

“Cháu cảm giác rất tốt, thật thỏa mái.”

“Vậy là tốt, tôi sẽ để chỗ thuốc này tại Baemyn, ông sẽ cho cậu uống thuốc. Bây giờ tôi về luôn, phương thuốc của ông nội cậu tôi sẽ mang đi nghiên cứu ngay.”

“Cháu biết rồi.” Ambrose gật đầu.

“Để tôi tiễn ông, cậu chủ, tôi tiễn Lương y Andrews về.”

Andrews nhanh chóng xuống lầu, chờ Baemyn tới, ông nói vội:

“Xin lỗi bạn của tôi, tôi không thể chờ được thí nghiệm phương thuốc, nó có thể là một cuộc cánh mạng trong ma dược học chữa bệnh.”

“Tôi hiểu.” Baemyn cũng mong phương thuốc chế thành công, main còn nhờ nó để hồi phục.

========================

Baemyn cùng Andrews ra khỏi phòng. Sau mười phút sau, Baemyn quay lại. Ông nói:

“Lương y Andrews đã trở về. Cậu chủ, cậu đã nghe ông ta dặn dò, mong cậu giữ gìn mình.”

“Cháu nhớ rồi, mà phương thuốc đó thật quan trọng, đến mức ông ta về ngay.”

“Cậu chủ còn nhỏ không biết tầm quan trọng của nó, theo Andrews nó sẽ mang tới một cuộc cách mạng về mặt thuốc trị bệnh hiện nay. Ngài Patrick thật là một người vĩ đại.”

Ambrose phải đánh giá một lần nữa mức độ nguy hiểm của ba cuộn giấy, chỉ mỗi phương thuốc chữa cho mình đã ghê gớm như vậy. Hai thứ còn lại chắc chắn sẽ làm thay đổi thế giới mất.

Thật ra thì Ambrose đã nghĩ đúng, một loại thuốc bổ sung ma lực có thể tạo một đạo quân đội phù thủy chiến đấu liên tục tới khi hết thuốc, nhưng tên phù thủy dã tâm như Voldemort rất yêu thích.

Một phương pháp tăng cường ma lực chỉ qua hít thở, tại nơi mà người ta ma lực tăng lên theo số tuổi. Chúng thật làm rung chuyển toàn bộ thế giới.

Ambrose hít một hơi thật sâu, khiến cậu bình tĩnh lại, khuôn mặt cậu trầm trọng hẳn lên. Cậu nghiêm túc nói:

“Baemyn, cháu có thể tin vào sự trung thành của bác với gia đình Karling không?”

Baemyn hơi ngạc nhiên khi thấy Ambrose nghiêm túc như thế, nhưng khi nghe cậu nói, ông kiên định nói ngay:

“Cậu chủ, tôi đã thề phục vụ gia đình Karling cho tới chết, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.”

Baemyn cúi người, dáng ông sắp gập thành một góc 90 độ. Ambrose thật sâu nhìn Baemyn, sau một phút, cậu mới nói:

“Cháu tin bác, bác xim mời đứng thẳng lên. Xin lỗi bác vì câu hỏi vừa rồi, cháu không nghi ngờ lòng trung thành của bác, nhưng điều cháu sắp nói đây, thứ bác sắp nhìn thấy ở đây là bí mật tối cao của gia đình Karling.”

Nói xong, Ambrose lấy hai cuộn giấy công lại ra cho Baemyn xem, cậu nói:

“Đây là bí mật, thứ quý giá nhất của nhà Karling.

Baemyn hai tay trân trọng nhận lấy hai cuộn giấy, ông nhận ra đây là thứ lúc trước Ambrose đưa cho ông xem, nhưng ông chưa kịp xem thì đã gặp Andrews. Ông nghe Ambrose nói:

“Lúc trước cháu không nghĩ mấy cuộn giấy này lại giá trị như vậy, chỉ một phương thuốc thôi mà Lương y Andrews nói nó thay đổi toàn bộ cách chế thuốc chữa thương, bác xem hai thứ này mà bị công bố thì sẽ xảy ra chuyện gì.”

Baemyn chăm chú đọc từng chữ, đọc hết một cuốn, da mặt ông run run, trong lòng ông như núi lở, bão nổi. Ông cố đè xuống cảm xúc kinh hãi đó, ông đọc cuộn giấy thứ hai về phép mình tưởng. Tới đây, ông khổng thể không há miệng kinh ngạc, cả người ông cứng đờ, ông run giọng hỏi Ambrose:

“Cậu chủ, hai thứ này là thật hả.”

“Thật một trăm phần trăm.” Ambrose ngắn gọn nói.

Baemyn nghe Ambrose nói không kìm chấn động, ông lùi lại hai bước, sau đó một lúc ông suy nghĩ kĩ lại chúng, một cơn lạnh người khiến ông run rẩy, ông thử nghĩ nếu hai cuộn giấy này bị tiết lộ, thế giới không biết biến đổi thế nào nhưng ông chắc chắn Ambrose sẽ bị giết chết, nhà Karling bị hủy diệt hoàn toàn.

“Những thứ này không có người thứ ba biết, bác hiểu ý cháu chứ.”

“Tôi hiểu, thưa cậu chủ, tôi biết hậu quả nếu những thứ này tiết lộ.” Baemyn trịnh trọng nói.

“Cháu biết bác sẽ giữ bí mật, cháu cho bác xem những thứ này là muốn bác học phép minh tưởng, và điều chế thuốc cho cháu.”

“Tôi có thể học…. nó…” Baemyn khó tin vào tai mình, đây là một cơ hội để mình mạnh lên, hai mắt ông lại đầy nước, ông xúc động trước sự tin tưởng của Ambrose.

Trong tâm trí ông luôn tự trách về cái chết của bố mẹ Ambrose, lúc đó ông đi giải quyết công việc nhà Karling, ông bị ba kể áo đen tập kích, ông bị quấn lấy hơn hai tiếng, nếu ông về kịp thì bố mẹ Ambrose dẽ không chết, nếu ông mạnh hơn thì mọi thứ đã khác.

Lúc này, ông có cơ hội bảo vệ Ambrose tốt hơn, ông nghẹn ngào nói:

“Cảm ơn cậu chủ, tôi chắc chỉ lấy cái mạng già này mới đền ơn được cậu.”

“Chúng ta là người nhà mà, bác mạnh lên sẽ bảo vệ cháu tốt hơn, ít nhất trong mười năm tới.” Ambrose thật lòng nói.

“Vâng, tôi sẽ cố giắng hết sức mạnh lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.