Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3536: Chương 3536: Viện binh đã đến 2




Trác Thanh Phàm gật đầu nói:

Nhanh mở truyền tống trận, hai canh giờ trước đã truyền tống tới đảo Đại Luân.

Nam Khâu Vũ phái người tới khu vực truyền tống nghênh đón cường giả của Thiên Võ Minh.

Đám người Khúc Hồng Nhan vô cùng vui mừng, lúc này thở ra một hơi.

Phi Nghê nói:

Sẽ không biết là người nào tới.

Nàng nhìn Lý Vân Tiêu, thấy hắn đang ngồi nhập định ở đó, vẫn đang tiêu hóa lực lượng thần đan, cũng không bị bên ngoài quấy nhiễu quá nhiều.

Trác Thanh Phàm cười nói:

Nghe nói Lý Vân Tiêu gặp nạn, cả thành Viêm Vũ đều nổ tung, Huyền Ly đảo bốn vương, Yêu tộc, còn có một ít cường giả trong thành Viêm Vũ đều chạy tới. Giờ phút này nội thành chỉ có Linh Mục Địch đại nhân đang lưu lại tọa trấn mà thôi.

Phi Nghê đại hỉ nói:

Quá tốt! Đợi mọi người đều đến, chúng ta lập tức mở thiên cung ra, nghênh đón đám người Dận Vũ chạy tới!

Trong mắt nàng bắn ra sát khí, nghĩ đến hai ngày trước bị đuổi giết, trong nội tâm sinh ra tâm trả thù.

Không lâu sau, đám người Lý Mang Sơn đều tới, mọi người vui vẻ.

Lý Vân Tiêu cũng phục hồi tinh thần, đi chào hỏi mọi người.

Phi Nghê mang chuyện xảy ra nói kỹ càng với mọi người biết, kể cả chuyện trong lục đạo không gian. Dù sao Lý Vân Tiêu luyện chế Thùy Chủ Trầm Phù, người Thiên Võ Minh cũng biết, chỉ nghe dưới kiếm suýt nữa là mạng của hai Ma Tôn, tất cả vẫn chấn động.

Hơn nưa trong đó có Ma Tôn là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, khoảng cách Thánh Ma chỉ còn một bước ngắn.

Lý Mang Sơn trầm giọng nói:

Không thể ngờ khu vực chi chủ năm xưa còn sống, thật sự làm người ta thổn thức không thôi.

Bắc Quyến Nam nói:

Đáng tiếc Mục Địch đại nhân không có tới, nếu không hắn càng cảm khái chiến hữu mười vạn năm trước, người và vật không còn, nay thành địch nhân, thật sự làm người ta khó chịu.

Khúc Hồng Nhan nói:

Nếu Trọc Khôn đã nhập ma, bị Phi Dương giết chết cũng cũng không đáng tiếc. Đường là do mình chọn, ta hiện tại lo lắng duy nhất là nữ Ma Tôn kia, hấp thu Trọc Khôn xong, thực lực sẽ…

Nội tâm mọi người đều trầm xuống, giống như có tảng đá áp lên ngực.

Khúc Hồng Nhan nói còn chưa dứt lời, nhưng ai cũng biết kết quả của việc này, nữ ma kia sợ rằng đã bước vào Thánh Ma!

Dù sao Trọc Khôn còn cách Thánh Ma một bước ngắn, thực lực của Viện không tầm thường, hai người hợp nhất chắc chắn là Thánh Ma không nghi ngờ.

Nhưng mà không ai muốn nói ra, miễn làm hào khí tăng thêm vài phần áp lực.

Lý Vân Tiêu nói:

Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Địch nhân cường đại hơn chúng ta, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ hãi. Mặc dù là Thánh Ma cũng không có gì là đáng sợ.

Người ở đây gật đầu, trái tim rung động. Cùng lắm là chết mà thôi, nhưng mà bị tên tuổi Thánh Ma hù sợ một chút.

Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra hào quang, cười nói:

Thánh Ma trước mặc kệ, ngoài cửa có mấy tên long tộc cần chúng ta thu thập đấy. Long nguyên chính là đồ tốt.

Hắn thè lưỡi ra liếm môi, trong mắt bắn ra hào quang tàn nhẫn, nói:

Ta muốn long hồn của Dận Vũ, còn có long nguyên của ba người này, đây chính là vật đại bổ, đủ để bù vào tổn thất thần dịch lực của ta.

Mạch nói:

Long nguyên này ta cũng muốn một chút, ta chỉ lấy một ít, còn lại cho ngươi. Ngươi chỉ cần ở trong thiên cung quan sát là được rồi, chờ chúng ta lột da rút gân của chúng…

Lý Vân Tiêu cười nói:

Long nguyên đủ nhiều, ta không độc chiếm. Mọi người chia đều.

Những người còn lại mừng rỡ. Long nguyên là thứ ai cũng mơ ước, chỉ không tiện mở miệng, nếu Lý Vân Tiêu nói như vậy, lập tức làm mọi người tích cực.

Đặc biệt là người Thiên Tiệm Nhai cười không ngậm miệng được. Vốn với thực lực của bọn họ, đời này đừng mong có được long nguyên.

Còn có La Thanh Vân cũng ở trong đó, nội tâm của hắn nóng lên. Nếu như có thể đạt được chân long hoặc là long tử long nguyên chi lực, hắn có thể đột phá bình cảnh bước vào Hư Cực.

Nam Khâu Vũ vuốt vuốt chòm râu cười nói:

Mở cửa thiên cung ra, nghênh đón chân long đại nhân và hai long tử vào.

Lúc hắn dứt lời, cách đó không xa có tiếng nổ ầm ầm vang lên, giống như từ trong hư không sinh ra, đó là cửa thiên cung.

Trong tam sơn ngũ nhạc, hắc sơn sụp đổ, trận thế rất mạnh.

Sắc mặt Dận Vũ phát lạnh, lập tức đánh ra hơn trăm đạo kiếm quang, chém về phía ngọn núi màu đỏ kia.

Mất đi lực phòng hộ, ngọn núi màu đỏ kia xuất hiện rất nhiều vết rạn, hơn trăm đạo kiếm khí màu đỏ đánh xuống như mưa.

Oanh! Oanh! Oanh!

Trên trăm kiếm khí màu đỏ không ngừng sụp đổ, càng có sơn thể bị kiếm quang xuyên thấu.

Rất nhanh, trận pháp ảm đạm đi rất nhiều, cuối cùng biến mất. Nhưng lúc này kết giới năm màu phóng thẳng lên trời, lộ ra vẻ đơn bạc như tuổi xế chiều.

Ầm ầm!

Uyên và Thủy Long cũng ra tay, hai người là Tạo Hóa Cảnh cho nên lực công kích dễ dàng phá hủy kết giới.

Đến tận đây, cả tam sơn ngũ nhạc bị phá hủy, bụi bậm đầy trời, trời đất lờ mờ.

Chân Linh Vưu Tuyên hét lớn, cương phong màu xanh bắn ra bụi đất mờ mịt, con đường thông thiên rộng mấy trăm trượng nối thẳng trong mây.

Trên biển mây có kim quang mờ mịt, dường như có thể nhìn thấy kiến trúc ở trên đó.

Uyên đại hỉ, cuồng tiếu nói:

Ha ha, cuối cùng cũng đi ra! Là ai bố trí trận này, đi ra để ta xé xác cho hả giận.

Dận Vũ cũng mỉm cười, nhưng hắn không có lỗ mãng như thế, nói:

Tất cả cẩn thận một chút. Môn phái có thể bố trí đại trận như vậy, hơn phân nửa cũng có chút thực lực, cẩn thận có thể đi thuyền vạn năm.

Uyên nói:

Phụ vương quá mức cẩn thận. Nếu bọn chúng có biện pháp đối phó chúng ta, cũng không cần phải dùng trận pháp vây khốn chúng ta.

Dận Vũ nói:

Chỉ mong thế, cẩn thận vẫn không sai.

Nội tâm của hắn sinh ra áp lực khó hiểu, nhưng không thể nói là chuyện gì, nhưng Lý Vân Tiêu đang ở trong cung điện trước mặt, dù thế nào hắn cũng phải đạt được tọa độ chân long mới ra đời.

Đi thôi.

Dận Vũ nói một tiếng, liền hóa thành long quang bay thẳng lên trời.

Đột nhiên có năng lượng lăng lệ tới cực điểm xuất hiện, nó lớn như chong chống, nhanh chóng cắt bầu trời thành nhiều khối.

Xuy xuy!

Vài tiếng xé rách vang lên, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy toàn bộ đám Chân Linh bị chém thành mảnh vỡ.

Uyên và Thủy Long phản ứng khá nhanh, đầu tiên thi triển thân pháp né tránh, liền lùi lại mấy trăm trượng mới thoát khỏi lực xé rách kia.

Đột nhiên Dận Vũ hít khí lạnh, hàn ý bao phủ tâm thần, pháp thân hơi động, lập tức tránh né công kích.

Đám thủ hạ Chân Linh đều bị cắt thành thịt nát, máu tươi rơi xuống như mưa.

Trên bầu trời đầy máu tươi, rất nhiều người lạnh lòng khi nhìn cảnh tượng này.

Là ai?

Dận Vũ hoảng sợ kêu một tiếng, đột nhiên toàn thân run lên, nói:

Là ngươi!

Chỉ thấy trăm trượng trước mặt chẳng biết lúc nào xuất hiện một thân ảnh áo đen, chính là Viện.

Gương mặt bị áo đen che khuất, không thấy rõ gương mặt, nhưng khí tức âm lãnh tới mức làm người ta sợ hãi.

Thì ra là Viện đại nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.