Uy Chấn Cương Tộc

Chương 11: Chương 11: Phong thúc.




Lần nửa tỉnh dậy, ánh sáng đã qua khe thông gió chiếu vào. Hơi nheo mắt, Đại Thiên nặng nề mở mắt ra, cái không khí lành lạnh vào buổi sáng sớm này khiến hắn không thể ngủ được, việc này đã trở thành một thói quen, dù mệt mỏi đến mấy cũng tỉnh lại.

Theo thói quen bật người dậy, ngay lập tức Đại Thiên liền cảm thấy thân thể đau đớn, người lại ngã xuống giường. Mất máu quá nhiều khiến Đại Thiên mơ mơ màng màng, chuyện đêm qua cùng ngày hôm qua thoáng một chốc không nhớ ra được, trí nhớ của hắn lúc này vẫn còn đang bồi hồi ở vương cung.

Từ bên ngoài, Triệu Cẩm Nghi nghe động tĩnh, liền nhanh chân bước vào, thấy Đại Thiên tỉnh lại vội chạy đến hỏi thăm

“Ngươi thế nào rồi ?”

Nhìn cô bé bên cạnh, Đại Thiên có chút ít ngây ngốc, nhưng có kinh nghiệm đêm qua cũng ngốc không bao lâu liền chuyển thành nghi hoặc nói

“Ngươi là,... ?”

“Mới ngủ một chút liền quên ta là ai sao.”

Triệu Cẩm Nghi thấy đối phương nghi hoặc, trong lòng hụt hẫng, có chút khó chịu nói. Đại Thiên nghi hoặc lục lọi lại trí nhớ, rất nhanh liền nhớ đến chuyện ngày hôm qua, trong lòng vẫn có chút không có chút nắm chắc, nghi hoặc nói

“Ngươi là Triệu Cẩm Nghi ?”

Triệu Cẩm Nghi vội vàng mừng rỡ gật đầu, đến lúc này Đại Thiên mới xác định được mọi chuyện xảy ra là thật, nhớ đến đêm qua, trong lòng liền bất giác trở nên hân hoan, cười bồi nói

Xin lỗi, vừa ngủ dậy, đầu có chút mơ hồ.”

“Không sao, trước nói tình hình thân thể của ngươi.”

Triệu Cẩm Nghi nơi nào sẽ thật sự để ý việc này, thấy đối phương đã tỉnh táo liền vội vàng hỏi. Đại Thiên gật gù tỏ vẻ hiểu, sau đó liền vội vàng điều khiển đấu khí xem xét cơ thể.

Không xem thì thôi, vừa xem liền giật mình. Thân thể căn bản là gần như nát bét, những vết thương lớn không kể đến, chỉ tính vết thương nhỏ cũng đã chi chít trên thân. Tay phải hôm qua cầm vũ khí liên tục đỡ cường chiêu, nhìn bề ngoài thì không sao, nhưng bên trong thì tàn tạ, chỉ có thể chậm rãi điều trị. Mà không biết có phải do thuốc của vị bác sĩ kia tốt hay không, đau đớn tuy vẫn nhiều nhưng không còn như đêm qua, vết thương cũng đang chậm rãi khôi phục.

Quan trọng nhất là đấu khí xem như hoàn toàn khô kiệt, nếu hôm qua hắn liều mạng thêm chút nữa liền đủ để đem đấu khí căn nguyên phá nát rồi. Nhưng trong cái khổ cũng có cái may, dưới sức ép khổng lồ của ngày hôm qua, căn nguyên bị cưỡng ép tăng mạnh lên, tin chắc chỉ cần mạnh mẽ trùng kích liền có thể đột phá.

Đã lâu không thể đột phá, hiện tại lại gần ngay trước mắt khiến Đại Thiên không thể kìm lòng lại được, muốn ngay lập tức tu luyện. Nói đến, tu luyện cũng không bắt buộc phải ngồi, ngồi là cách tốt nhất để tránh phân tâm như mỏi, mệt hoặc tệ hơn là ngủ thiếp đi ảnh hưởng đến việc tu luyện, căn bản ngồi là để tăng độ tỉnh táo. Còn việc tu luyện thật sự thì đi đứng chạy, nằm gì vẫn được, nhưng bắt buộc phải đủ tỉnh táo cùng độ khống chế đấu khí cao, nếu sơ suất liền bị đấu khi cuồng bạo bên ngoài cắn trả ngược lại.

Chưa kịp tu luyện, Đại Thiên liền bị cơ thể phản đối. Nhìn cô bé ngồi bên cạnh, Đại Thiên có chút ngượng ngùng, cuối cùng vẫn là kìm không được khó khăn nôn ra hai chữ

“Ta đói.”

Việc này thật sự cũng không trách Đại Thiên được. Hôm qua vừa sáng sớm đã đi tập hợp lại, sau đó lại đi thẳng đến trưa, tưởng được nghỉ ngơi ai ngờ lại đâm vào chiến đấu, đánh căng thẳng kịch liệt hơn vài giờ, tiếp theo thân thể bị thương nặng cũng cần

khăn nôn ra hai chữ

“Ta đói.”

Việc này thật sự cũng không trách Đại Thiên được. Hôm qua vừa sáng sớm đã đi tập hợp lại, sau đó lại đi thẳng đến trưa, tưởng được nghỉ ngơi ai ngờ lại đâm vào chiến đấu, đánh căng thẳng kịch liệt hơn vài giờ, tiếp theo thân thể bị thương nặng cũng cần năng lượng bổ sung, một đống yếu tố cộng lại thành cơn đói khủng khiếp đem Đại Thiên đánh cho đại bại liên tục rồi.

Triệu Cẩm Nghi ngược lại cũng ngượng ngùng, thầm mắng mình thất trách, chăm sóc không chu toàn. Nhẹ nói hai tiếng “xin lỗi”, Triệu tiểu thư vội vàng chạy đi lấy thức ăn.

Nằm chờ đợi khó chịu, thân thể lại không động đậy được, trong lòng có chút không quen hơn nữa còn bị cơn đói hành hạ, khó chịu vô cùng. Cuối cùng, Đại Thiên đành chuyển chú ý vào việc tu luyện, nhưng tu luyện cũng không xong, thân thể như một cái động không đáy, hấp thu đấu khí vào chạy chưa được một vòng cơ thể đã bị hấp thu mất, đợi đến đan điền liền chỉ còn không khí.

Hụt hẫng khó chịu nằm yên trên giường, một chốc liền nhớ đến người thân. Cũng không lâu lắm, Triệu Cẩm Nghi lại quay trở về, hai tay ôm một thùng gỗ lớn. Đợi đến bên cạnh Đại Thiên, Triệu Cẩm Nghi liền đặt thùng gỗ lên giường, sau đó mở nắp thùng để chỗ khác.

Từ trong thùng bay ra hương thơm ngào ngạt, toàn bộ bên trong ngoài thịt thì vẫn là thịt. Cương nhân vóc người to lớn, hơn nữa lại thời gian dài huấn luyện, đây được xem như thực phẩm bắt buộc cho mỗi người nên cũng không có gì ngạc nhiên.

“Còn đợi gì nữa ? Mau ăn đi.”

Nhìn Đại Thiên nhìn thùng gỗ, xong lại nhìn mình, rồi lại lặp lại hành động đó vài lần, Triệu Cẩm Nghi có chút mất kiên nhẫn thúc giục. Đại Thiên vẫn không nhúc nhích, khổ sở nhìn thùng gỗ. Cuối cùng, dưới ánh mắt dần chuyển sang lạnh lùng của cô bé, Đại Thiên khó khăn nói

“Tay ta... Không dùng được.”

Triệu Cẩm Nghi giật mình bừng tỉnh, lại tiếp tục thầm mắng mình vô dụng. Xin lỗi một tiếng, hai tay nhanh chóng xé nhỏ thịt đưa vào miệng đối phương. Đại Thiên vô cùng ngoan ngoãn, thức ăn đưa đến miệng liền nhai, thậm chí dưới cơn đói trực tiếp nuốt trọng xuống.

Bữa ăn xem như không có vấn đề gì, ngoài vài lần bị nghẹn khiến Triệu Cẩm Nghi phải chạy ra ngoài lấy nước.

Ăn được một lúc lâu, thịt trong thùng cũng sắp hết, cơn đói xem như tạm thời được đẩy lùi. Tỉnh táo hơn một chút, Đại Thiên mới chú ý đến đối phương một mực giúp mình ăn, căn bản là không thử ăn qua. Trước không chú ý liền không có gì, giờ chú ý rồi liền không lờ được, Đại Thiên có chút ngập ngừng hỏi

“Ngươi không ăn sao ?”

Triệu Cẩm Nghi nhẹ lắc đầu, đáp

“Ta còn chưa đói.”

Lời tuy nói vậy nhưng mình ăn người khác nhìn Đại Thiên làm không được, nghe đối phương nói vậy cũng mặc kệ nói tiếp

“Ngươi cũng ăn một chút đi.”

Triệu Cẩm Nghi lại cười cười lắc đầu. Lúc này Đại Thiên có chút quýnh lên không biết làm thế nào, cuối cùng linh cơ chợt lóe, nhớ đến lúc trước muốn xin mẹ điều gì luôn dùng một chiêu liền hiệu nghiệm.

“Ngươi không ăn ta cũng không ăn.”

Đại Thiên giở trò vô lại, nói lên một tiếng liền ngậm chặt miệng lại, vẻ mặt kiên quyết, hai mắt trừng trừng nhìn đối phương, một bộ quyết không bỏ qua. Triệu Cẩm Nghi nhét nhét thịt vào miệng hắn không được, có chút không biết làm sao, cuối cùng dưới ánh mắt áp bức của Đại Thiên có chút bất đắc dĩ lấy một miếng thịt khác đưa vào miệng.

Nhìn thấy đối phương phối hợp, Đại Thiên cui vẻ cười, nhưng ngay lập tức bị Triệu Cẩm Nghi tức giận nhét một miếng thịt vào miệng. Tiếp theo hai người ta một miếng ngươi một miếng ăn. Hai người cùng ăn nhưng bộ dạng lại cách nhau quá xa, Đại Thiên miệng rộng từng khối thịt lớn nuốt xuống, còn Triệu Cẩm Nghi chỉ xé từng miếng nhỏ từ từ ăn.

Vừa ăn vừa nhìn cô bé trước mắt, Đại Thiên cảm giác mình tựa hồ càng ngày càng thích người trước mắt. Bất chợt, hắn cảm thấy có chút không đúng, Triệu Cẩm Nghi nét mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, hai mắt tơ máu đỏ lên có vẻ thiếu ngủ. Ngập ngừng một lát, cuối cùng Đại Thiên vẫn không nhịn được hỏi

“Đêm qua ngươi không nghỉ ngơi à ?”

Triệu Cẩm Nghi hơi khựng lại, lắc đầu đáp

“Nữ tính trong làng mỗi khi kết thúc chiến tranh đều dốc hết sức hỗ trợ cứu trị cho mọi người, đêm qua ngoài ngươi ra ta còn hỗ trợ vài người nữa, vài hôm nữa sẽ nghỉ bù vậy.”

Đại Thiên gật gật đầu không nói nữa, không khí thoáng có chút trầm mặc. Đợi đến khi ăn xong, Triệu Cẩm Nghi thu dọn mọi thứ, còn Đại Thiên nằm trên giường thấy khó chịu vô cùng, mấy năm nay sáng nào cũng luyện tập, hiện tại nằm một chỗ cảm giác có chút không đúng. Nhìn Triệu Cẩm Nghi sắp đi, Đại Thiên mới không chịu được gọi lại

“Ngươi giúp ta ra ngoài một chút được không ?”

Triệu Cẩm Nghi có chút ngạc nhiên, nghĩ ngợi một lát liền lắc đầu từ chối. Đại Thiên lập tức quýnh lên nói gấp

“Chỉ ra ngoài cửa hóng gió cũng được. Nằm trong này ta có chút không quen.”

Triệu Cẩm Nghi vẫn từ chối, Đại Thiên liều mạng năn nỉ một hồi cuối cùng cũng làm xiêu lòng cô bé.

“Chỉ ra ngoài cửa ngồi một chút thôi đó.”

Triệu Cẩm Nghi nhượng bộ nói một câu, sau đó đến bên giường đỡ Đại Thiên dậy. Đại Thiên cười bồi, hắn một chân không bị thương vẫn còn dùng tốt, dưới sự nâng đỡ của cô bé miễn cưỡng có thể đứng dậy.

Đại Thiên tuy nhỏ tuổi hơn, nhưng thân thể còn cao lớn hơn cô bé, sức nặng dồn hết vào thân thể bé nhỏ của đối phương. Bị đè nặng, Triệu Cẩm Nghi lộ vẻ có chút quá sức, hơi khó chịu mắng một câu

“Còn nhỏ tuổi, liều mạng chém giết ra một thân như vậy làm gì.”

Đại Thiên không dám nói gì cười trừ bồi tội, Triệu Cẩm Nghi chỉ nói qua loa, không có ý trách móc thật sự. Dưới sự nâng đỡ của cô bé, Đại Thiên cuối cùng cũng vất vả ra khỏi nhà. Trực tiếp ngồi bệt xuống trước cửa nhà, lưng dựa vào tường, mũi nhẹ hít thở không khí buổi sáng, hai mắt mệt mỏi quan sát xung quanh.

Đại Thiên ngồi trước một căn nhà đá, đối diện cũng có một căn nhà đá, hai bên cũng vài căn nhà đá, đây gần như là kiến trúc bắt buộc của Cương tộc rồi. Tất cả đều là nhà đá, chỉ khác nhau mỗi kích thước lớn nhỏ, mà căn nhà hắn ở cũng xem như là khá rộng, một gian ngoài cùng bốn gian phòng ngủ.

Khung cảnh bên ngoài cũng nhộn nhịp hơn so với bên trong nhiều lắm. Mọi người tất bật chạy tới chạy lui, người cầm thuốc, người cầm thức ăn, người cầm thùng nước, có lẽ là dùng để chăm sóc thương binh. Đại Thiên ngồi lặng lẽ quan sát, Triệu Cẩm Nghi cũng bất đắc dĩ phải ngồi quỳ bên cạnh coi chừng hắn.

Lúc này, vị bác sĩ đại hán kia cũng đang đi trên đường, thấy Đại Thiên ngồi chỗ kia nhìn ngó xung quanh vội chạy lại hỏi thăm

“Sao rồi, nhóc con, thương thế đỡ nhiều chưa ?”

Đại Thiên nghi hoặc nhìn người trước mắt, hắn thật sự không nhận ra người này, tối qua tỉnh lại còn rất mụ mị, chưa nhận thức rõ xung quanh, hơn nữa trời lại tối, tuy biết có một tên to con “hành hạ” mình nhưng không nhớ rõ mặt. Nhìn hai người trừng mắt nhìn nhau, Triệu Cẩm Nghi lúng túng nói nhỏ với Đại Thiên

“Đây là Phong thúc, là bác sĩ đã trị thương cho ngươi.”

Đại Thiên lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nhưng mà vốn dĩ tưởng chừng cảm giác sẽ không thích người này, không ngờ Đại Thiên lại nổi lên lòng cảm kích với đối phương. Đêm qua trò chuyện, hắn biết người trước mắt tuy có hơi thô bạo, nhưng trị thương quả thật là có bản lãnh, nếu không phải người này tận tình cứu trị thì hiện tại thân thể nhỏ bé của Đại Thiên thiếu bớt cánh tay cẳng chân gì là bình thường.

Đại Thiên cố sức đứng dậy định hành lễ, nhưng thân thể quá nát rối, loạng choạng thế nào lại ngã xuống đất. Triệu Cẩm Nghi kinh hãi đỡ lại hắn, lo lắng nói

“Ngươi làm cái gì vậy ?”

Đại Thiên ấp úng không nói ra lời, bên kia vị bác sĩ Phong thúc dù sao sống cũng đủ lâu, kinh nghiệm cũng nhiều nên nhìn ra được ý nghĩ của Đại Thiên, tùy ý cười to ngăn lại

“Không cần lễ phép gì, Cương nhân chúng ta ghét nhất là lễ nghi phiền toái.”

Đại Thiên hơi có chút xấu hổ, nghe Phong thúc hào sảng cười to cũng không biết nói gì, cuối cùng đến bên miệng liền trở thành

“Cảm ơn ngài.... Phong thúc.”

Phong thúc nghe hắn nói chỉ cười to một chút, sau đó tiếp tục nói

“Thật ra thì ta cũng chẳng làm gì, chỉ đơn giản giúp ngươi tẩy rửa vết thương một chút. Còn chuyện ngươi bình phục được là do thân thể ngươi tự phục hồi, không liên quan đến ta.”

“Nói đến, ngươi cũng là ân nhân của làng. Hôm qua ngươi chiến đấu căn bản là liều mạng. Có qua có lại việc này Cương nhân đều hiểu rõ, ngươi không cần để trong lòng.”

Tuy là nói vậy, nhưng Đại Thiên vẫn vô cùng cảm kích trong mắt Đại Thiên vị Phong thúc này hình tượng lại tăng thêm một bậc. Hàn huyên vài câu, Phong thúc liền cáo biệt đi xem thương binh khác. Phong thúc vừa đi, Triệu Cẩm Nghi liền hướng Đại Thiên gắt

“Hiện tại trở vào được chưa ?”

Đại Thiên lắc đầu, hắn thật sự không muốn nhốt mình trong căn phòng đá kia chút nào.

“Ngươi nếu bận thì cứ việc đi trước, ta ngồi nghỉ ngơi một lát.”

Triệu Cẩm Nghi nghe Đại Thiên nói có chút hậm hực, cố ép vài lần vẫn không được đành bất lực ngồi tựa vào tường bên cạnh Đại Thiên, nhìn ngắm dòng người qua lại. Theo thời gian, Triệu Cẩm Nghi vậy mà dựa vào Đại Thiên thiếp đi. Đại Thiên kinh ngạc nhìn người bên cạnh, cũng may đối phương dựa vào bên không bị thương, nếu không hắn liền không chịu nổi.

Cười cười một cái, Đại Thiên cũng mặc kệ đối phương, dù sao Triệu Cẩm Nghi cũng mệt mỏi cả đêm rồi. Ngồi thêm một lát, trước mắt Đại Thiên hiện ra một thân ảnh quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.