Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 2: Chương 2: Siêu Phàm




Khóe miệng nàng có một tia mỉm cười, nàng không chút hối hận sự lựa chọn năm đó, nếu năm đó thuận theo gia tộc với nàng mà nói đó mới là tai nạn, nàng chạy khỏi gia tộc mạo hiểm khắp nơi, cuối cùng lại cùng cùng một chỗ với người yêu, thậm chí có hai đứa con đáng yêu, nàng đã rất thỏa mãn rồi.

“Đông Bá, chàng có hối hận không?” Thê tử thấp giọng nói, “Một khi bị bắt, bọn họ cũng sẽ không tha cho chàng.”

“Nàng với ta đồng sinh cộng tử bao lần rồi, còn hỏi cái này?” Đông Bá Liệt cười nói.

“Ừm.”

...

Đêm đã khuya, thành bảo cũng rất yên tĩnh.

Trừ binh sĩ còn đang trực, hầu như đều đã ngủ say.

“Oành ~~~” một con chim to như đám mây đen bay tốc độ cao tới, tiếng xé gió ầm ầm kia khiến một số cửa sổ thủy tinh của thành bảo đều chấn động.

Con chim to dừng trên trời cao.

Người áo bào xám và nam tử giáp bạc quan sát phía dưới.

“Đến rồi.” Ánh mắt người áo bào xám phức tạp, “Muội muội... Thực không muốn bắt muội đi.”

“Đề phòng! ! !”

Một tiếng hô hùng hồn vang vọng toàn bộ thành bảo, sư nhân Đồng Tam phát ra tiếng gầm.

“Là sư nhân Thú Nhân tộc?” Nam tử giáp bạc quan sát phía dưới, tò mò nói.

“Là một nô lệ sư nhân năm đó gia tộc phân phối cho muội muội, không ngờ nhiều năm như vậy trôi qua, sư nhân này vẫn theo muội muội ta, còn rất trung thành.” Người áo bào xám nhìn tráng hán sư nhân kia, nhớ tới thiếu niên sư nhân nô lệ bị nhốt trong nhà giam năm đó, thiếu niên sư nhân nô lệ đó luôn trầm mặc đi theo muội muội, nay đã cường tráng như thế.

Thành bảo bên dưới có diện tích hai dặm, chia làm ngoại thành bảo cùng nội thành bảo, ngoại thành bảo có bốn doanh binh sĩ cùng với người hầu ở, kỵ sĩ có thể mang theo gia quyến ở ngoại thành bảo, trên tường thành ngoại thành bảo ban đêm cũng có một doanh binh sĩ tuần tra ban đêm.

“Có kẻ địch.”

“Có kẻ địch.”

Trên tường thành, ba trăm binh sĩ kia ai cũng cầm lên cây nỏ màu đỏ sậm thật lớn bên cạnh, mũi tên nỏ thô to trên nỏ lớn đã sớm lắp sẵn, dao động nhắm vào con Tứ Dực Ngốc Thứu trên trời cao.

“Ngươi đi.” Người áo bào xám phân phó.

“Vâng.” Nam tử giáp bạc từ trên cao nhảy xuống, độ cao gần năm mươi sáu thước hắn không có bất cứ sự giảm xóc nào, hai chân ầm ầm rơi ở trên mặt đất phiến đá của thành bảo, mặt đất chấn động, phiến đá dưới chân cũng hướng chung quanh rạn nứt ra.

Nam tử giáp bạc nhìn phía trước, giờ phút này vợ chồng hai người Đông Bá Liệt đều đã đi ra, ngay cả Đông Bá Tuyết Ưng và đệ đệ Thanh Thạch cũng đã dậy.

Bên ngoài vừa là tiếng hô, vừa là tiếng ầm ầm, sao có thể ngủ được.

“Chuyện gì vậy?” Đông Bá Tuyết Ưng bế đệ đệ đứng ở phía sau cha mẹ nhìn.

“Mặc Dương Du!” Nam tử giáp bạc đứng ở trên đất trống của thành bảo, mặc kệ lượng lớn binh sĩ trên tường thành chỗ cao xa xa giơ nỏ lớn nhằm vào hắn. Hắn nói lạnh như băng, “Đến mức này rồi, ngươi còn muốn ngoan cố chống lại sao? Vẫn là ngoan ngoãn theo chúng ta đi đi.”

“Nhìn xem chung quanh ngươi.” Đông Bá Liệt quát.

Ánh mắt nam tử giáp bạc đảo qua chung quanh, xa xa trên tường cao thành bảo, còn có một số binh sĩ vây quanh trên mặt đất, ai cũng giơ cây nỏ lớn màu đỏ sậm. Con ngươi nam tử giáp bạc hơi co rụt lại, lập tức cười nói: “Nỏ Phá Tinh, không tệ, lãnh địa nho nhỏ bình thường cảnh nội một huyện thành, thế mà có thể trang bị nhiều nỏ Phá Tinh như vậy? Nhiều nỏ Phá Tinh như vậy vây công một mình ta, quả thực có hi vọng giết chết ta.”

“Ngươi là Lưu Tinh kỵ sĩ tôn quý, nếu một chọi một, trong thành bảo chúng ta ai cũng không phải đối thủ của ngươi.” Đông Bá Liệt nói, “Nhưng có năm trăm cây nỏ Phá Tinh, mỗi một cái đều có thể thương tổn ngươi, cùng nhau vây công ngươi, cộng thêm mấy người chúng ta ra tay... Vây giết ngươi vẫn có nắm chắc.”

“Nơi này là lãnh địa của Đông Bá gia tộc.” Nữ tử áo bào tím Mặc Dương Du cũng nói, “Ngươi xâm nhập lãnh địa của một quý tộc, là khiêu khích đối với gia tộc chúng ta, chúng ta hoàn toàn có thể đem ngươi đánh chết, ngươi chết cũng là chết uổng.”

Pháp luật đế quốc, quý tộc là có được đặc quyền, lãnh địa quý tộc càng là không thể xâm phạm.

“Vợ chồng hai người các ngươi vẫn là theo ta đi đi, đừng ngoan cố chống lại nữa.” Nam tử giáp bạc nhíu mày.

“Quý tộc được pháp luật đế quốc che chở, chẳng lẽ ngươi muốn vi phạm pháp luật đế quốc ngang ngược bắt đi hai quý tộc?” Nữ tử áo bào tím Mặc Dương Du nói lạnh như băng.

“Tiểu Du.”

Một thanh âm có chút khàn khàn truyền đến.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn, nhìn người áo bào xám trên lưng con chim to trên trời cao cầm pháp trượng, bỗng một luồng uy năng đáng sợ mãnh liệt hội tụ, trên trời cao bỗng xuất hiện tầng mây thật dày, trong tầng mây có vô số lôi điện đang bơi lội lóe lên, thành bảo bên dưới có rất nhiều nơi cũng bỗng dưng xuất hiện các tia điện quang, trong đêm đen vô số điện quang đẹp đẽ, những điện quang này rơi ở trên thân các binh sĩ, các binh sĩ lập tức đều kêu thảm thiết run rẩy ngã xuống đất, nỏ Phá Tinh cũng rơi đầy đất.

Trong cái giơ tay nhấc chân, mấy trăm binh sĩ đã không còn sức phản kháng, hắn đã xuống tay lưu tình, nếu không toàn bộ binh sĩ đều phải biến thành than.

Trên trời cao, Tứ Dực Ngốc Thứu cũng hạ xuống, người áo bào xám đi xuống. Hắn đem trùm đầu xốc lên lộ ra một gương mặt hơi tỏ ra tái nhợt nhưng vẫn tuấn mỹ, khuôn mặt thanh niên áo bào tro này và Mặc Dương Du có bảy tám phần tương tự.

“Tiểu Du, còn muốn phản kháng nữa sao?” Thanh niên áo bào xám nói.

“Ca ca...” Nữ tử áo bào tím Mặc Dương Du trừng to mắt, thân thể cũng khẽ run lên.

Tuyết Ưng bế đệ đệ ở một bên vừa khẩn trương vừa giật mình, thanh niên áo bào xám này là ca ca của mẫu thân sao?

“Ca ca, nhiều năm như vậy rồi.” Mặc Dương Du lộ ra nụ cười, “Có thể gặp lại ca thật sự rất vui vẻ, ca đã bước vào cảnh giới Tinh Thần, là Ngân Nguyệt pháp sư rồi?”

“Ừm.” Thanh niên áo bào xám gật gật đầu.

Pháp sư cảnh giới Tinh Thần, cũng là Lưu Tinh, Ngân Nguyệt, Xưng Hào ba cấp bậc lớn.

Vị thanh niên áo bào xám này thế mà lại là Ngân Nguyệt pháp sư.

Mặc dù ở trong gia tộc, địa vị hắn cũng rất cao.

“Bằng sức của mình trở thành Ngân Nguyệt pháp sư, ở thế hệ trẻ của gia tộc cũng xếp ba hạng đầu nhỉ.” Mặc Dương Du hâm mộ nói, “Chờ ca ca ngươi trở thành Xưng Hào đại pháp sư, vậy thì càng giỏi hơn.”

“Trong gia tộc đến nay cũng chưa có Xưng Hào đại pháp sư, muốn bước vào Xưng Hào khó khăn cỡ nào.” Thanh niên áo bào xám cảm thán nói.

Xưng Hào cấp...

Ý nghĩa, ở toàn bộ Long Sơn đế quốc cũng có được một cái danh hiệu đặc hữu! Đây là tồn tại giá trị tuyệt đối đáng đáng sợ, đạt tới cực hạn phàm nhân! Tiến thêm một bước đó là sinh mệnh Siêu Phàm.

Ngân Nguyệt pháp sư này nhìn như lợi hại, có thể dễ dàng hủy diệt một cánh quân, nhưng ở trước mặt tồn tại Xưng Hào... Chỉ sợ ngay cả pháp thuật cũng không thi triển được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.