Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 14: Chương 14: Phi Tuyết Thần Thương




“Tuyết Ưng lão đệ, ta giới thiệu cho ngươi, ba thanh trường thương này đều là ta tự mình đi thu mua.” Người trung niên áo bào tím nói.

“Phiền Quyền bá tước rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ gật đầu.

Đối với đạo lí đối nhân xử thế, hắn bình thường mặc kệ, tâm tư của hắn càng nhiều ở trên tu hành, đương nhiên hắn cũng sẽ không quá mức thất lễ.

“Một thanh trường thương màu đen này.” Người trung niên áo bào tím chỉ vào bên trái trường thương trong hộp binh khí thứ nhất, “Tên là ‘Hắc Vân’, thương dài ba thước hai, xem như một loại trường thương lượng tiêu dùng bên ngoài vô cùng tốt, rất nhiều quý tộc muốn mua, chỗ tốt của nó, Tuyết Ưng lão đệ ngươi tự thử xem sẽ biết.”

“Ồ.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ cau mày, một thanh trường thương này quá dài, hắn có chút không thích.

Lập tức tiến lên, hai tay cầm lấy hai đoạn trường thương nhanh chóng xoay tròn nối liền với nhau.

“Hô.”

Một tay vung lên, một cú vung đâm!

Trường thương nặng khoảng trên trăm cân, được một tay Đông Bá Tuyết Ưng cầm thẳng tắp, mũi thương đâm thẳng xa xa phía trước, cảm giác đâm phá không khí xé rách đó, khiến hai thị nữ bên cạnh đều bị dọa sắc mặt trắng bệch.

Người trung niên áo bào tím thất kinh, sức lực thật lớn! Thương pháp thật lợi hại!

“Mềm, quá mềm.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, “Hắc Vân thương này, thương quá dài, cổ thương nhỏ, dẫn tới một thương đâm đi... Đầu thương vung vẩy. Nhưng trên thực tế cao thủ thật sự, tuy cũng hy vọng đầu thương vung vẩy, nhưng đầu thương vung lên là phải hoàn toàn ở trong sự khống chế, mà không phải vì thương mềm dẫn tới nó múa may.”

“Đương nhiên đối với một số người thương pháp không tinh mà nói, cầm trường thương hơn ba thước, đột nhiên đâm ra, đầu thương rung lên, người thường cũng hoa cả mắt, thấy không rõ, lập tức bị đâm ra lỗ thủng. Đối với các quý tộc không tốn tâm tư luyện thương kia mà nói, cũng tính là một binh khí tốt.”

Đông Bá Tuyết Ưng tùy ý bình luận.

Đông Bá Tuyết Ưng mười ba tuổi đã nhân thương hợp nhất, nay càng đã chạm đến cảnh giới thương pháp đại sư, tùy tay thử liền biết ưu khuyết điểm của binh khí.

Cây Hắc Vân thương này, đối với thương pháp yếu, là binh khí tốt, ngược lại có thể khiến thực lực tăng vọt.

Đối với thương pháp cao mà nói, thì chướng mắt.

“Lợi hại, lợi hại, ha ha, ta từng gặp được cao thủ chân chính xông pha ở bên ngoài, bọn họ cũng không coi trọng Hắc Vân thương được hoàn khố quý tộc thích bực này.” Người trung niên áo bào tím chỉ hướng một cây trường thương cán màu tím đậm bên cạnh, “Một cây trường thương này, tên là ‘Tử Huyết thương’, chính là cao thủ thật sự dùng, thương dài hai thước năm, cán thương to mềm một tay có thể nắm, mũi thương cực kỳ sắc bén, thương chuyên dùng để giết chóc... Đều nói cán thương nó màu tím sẫm là màu sắc bị máu tươi lắng đọng lại.”

“Chém rất mơ hồ.” Đông Bá Tuyết Ưng cười cầm lấy thanh Tử Huyết thương này.

Vừa cầm, trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng đã hơi hơi thích.

Sau đó tùy ý vung trường thương.

Hô!

Trường thương quét ra, trong toàn bộ nhã gian rộng lớn đột nhiên sinh ra một trận cuồng phong gào thét, theo đó trường thương khẽ xoay, thế mà nháy mắt hóa thành giận đâm!

Đông Bá Tuyết Ưng giơ tay nhấc chân loại tùy ý đó, tuyệt đối không phải cao thủ thương pháp bình thường có thể có được, điều này làm đánh giá của người trung niên áo bào tím đối với Đông Bá Tuyết Ưng cũng càng lúc càng cao.

“Lực đạo chuyển hóa rất nhẹ nhàng.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ gật đầu, “Trên cán thương không có khuyết điểm gì, đầu thương ở dưới trận pháp luyện kim phụ trợ, quả thật đủ sắc bén.”

Là một cây thương tốt, thích hợp mình dùng.

“Ta giới thiệu một cây thương cuối cùng.” Người trung niên áo bào tím chỉ về phía một cây trường thương cuối cùng.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng đi qua xem, đây là một cây thích nhất hắn nhìn ra, toàn bộ cán thương đều là màu bạc xám, trên cán thương còn có vô số điểm như bông tuyết, khiến Đông Bá Tuyết Ưng có thể mơ hồ cảm giác sự sắc bén của nó.

“Hai cây trường thương khác đều là binh khí luyện kim nhất giai, mà một cái này là ta ngoài ý muốn có được, căn cứ giám định chính là binh khí luyện kim nhị giai.” Người trung niên áo bào tím nói.

“Nhị giai?” Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng đều ngẩn ra.

Ở Nghi Thủy thành, cũng thấy được binh khí luyện kim nhị giai?

“Nó toàn thân mát lạnh, người luyện chế nó gọi nó là ‘Phi Tuyết thương’ .” Người trung niên áo bào tím nói, “Chỗ tốt nhất của nó, chính là lúc thi triển thương pháp, chung quanh trường thương sẽ xuất hiện cảnh tượng vô số bông tuyết phiêu đãng mê hoặc kẻ địch!”

“Ta thử chút.” Đông Bá Tuyết Ưng cầm lấy hai đoạn trường thương này tổ hợp lại trước, rồi bắt đầu thử.

Người trung niên áo bào tím thì có chút khẩn trương.

Binh khí luyện kim, bình thường đều có chút ưu điểm của mình. Ví dụ như tốc độ sẽ nhanh hơn? Ví dụ như sắc bén hơn? Ví dụ như mang theo lửa? Vân vân…

Mà một cây ‘Phi Tuyết thương’ này chỉ sinh ra chút bông tuyết mê hoặc kẻ địch, nhưng đối với cao thủ thật sự mà nói, những bông tuyết đó không mê hoặc được bọn họ, bọn họ sẽ dễ dàng phân biệt ra mũi thương! Cho nên một thanh binh khí luyện kim nhị giai này mới có thể đặt ở đây.

Về phần lai lịch binh khí này...

Cũng là Quyền bá tước ở ngoài kinh thương gặp được một lão ăn mày, hắn cảm thấy lão ăn xin này rất bất phàm, ăn uống đều cho lão, qua ba năm, lão ăn xin trước khi đi mở lò luyện chế binh khí, luyện chế một thanh trường thương, nói: “Đây là Phi Tuyết thương, cũng đủ hoàn lại rượu của ngươi.” Nói xong liền bỏ đi.

Hắn lúc ấy cho rằng Phi Tuyết thương này là thần binh lợi khí lợi hại cỡ nào, về sau thí nghiệm, quả thực xem như binh khí luyện kim nhị giai, nhưng lại không có bất cứ hiệu quả tăng phúc gì, đương nhiên cũng vượt xa tiền rượu và thức ăn của hắn.

“Vù —— xẹt —— “

Đông Bá Tuyết Ưng cầm trường thương màu bạc xám, liên tục thử mười mấy chiêu mới dừng lại, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại kích động hẳn lên.

Thương tốt.

Đây mới là thương thật sự tốt.

Dù là cao thủ ‘Nhân thương hợp nhất’ chỉ sợ cũng khó thể hội chỗ trân quý thật sự của thanh trường thương này, mà Đông Bá Tuyết Ưng mấy năm qua luôn luyện quyền muốn lực lượng viên mãn như một, nay đã chạm đến một tầng cảnh giới này, cho nên mới có thể phát hiện chỗ ảo diệu trong đó.

Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng không thể nói! Bởi vì, hắn phải trả giá! Hắn thật sự không có tiền mua một thanh binh khí luyện kim nhị giai!

“Thương không tệ, không hổ là binh khí luyện kim nhị giai.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về phía người trung niên áo bào tím, “Nhưng ta cảm giác nó trừ hiệu quả bông tuyết mê hoặc, thì không có hiệu quả đặc thù khác. Binh khí luyện kim, bình thường đều có chút hiệu quả đặc thù. Một ít lực lượng pháp thuật thêm vào? Hoặc là sắc bén thêm vân vân, cây trường thương này sao cái gì cũng không có? Về phần mê hoặc kẻ địch, chẳng lẽ cao thủ thật sự, ngay cả bông tuyết cùng mũi thương cũng không phân biệt được sao?”

“Nó sở dĩ được nhận định là binh khí luyện kim nhị giai, nhắm chừng đủ thừa nhận chiến đấu ‘cấp Xưng Hào’ nhỉ.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Nhưng chúng ta những kẻ thực lực yếu này mà nói, nó còn không bằng binh khí luyện kim nhất giai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.