Tuyệt Thế Tiểu Yêu Của Đế Thần

Chương 12: Chương 12: cá Cược




Nhìn bộ dáng hùng hùng hổ hổ của Lưu Vũ Thần , Bạch Dương – Nhị thiếu gia của Bạch gia nhìn hắn khinh thường.

“Một thằng nhãi miệng còn hôi sữa? Không biết lượng sức”.

Lưu Vũ Thần cười khẩy nói: “Một mình ta chấp hết bảy người các ngươi” Bạch Dương cùng lũ người phía sau cười to: “Được, vậy thì tí nữa ngươi thua thì quỳ xuống liếm giày cho bọn ta đi”.

Nhìn đám người cao nhất là thất giai Bạch Ngân này, Lưu Vũ Thần cũng không thấy có gì đáng lo ngại, hắn sảng khoái nói: “Được, nhưng nếu các ngươi thua?”.

“Ta sẽ gọi ngươi một tiếng gia gia”.

“Các ngươi lừa con nít à? Nếu các ngươi thua thì sủa ba tiếng chó, giao nộp một trăm hoàng tệ”.

Nhìn Lưu Vũ Thần, Bạch Dương suy nghĩ: “Dù sao cũng chỉ là một thằng nhãi 8,9 tuổi, ở đây bọn hắn có bảy người chẳng lẽ lại thua hắn? Không thể nào!”.

Bạch Dương đồng ý: “Được, ta cá với ngươi, nhưng thêm một điều kiện nữa” Lưu Vũ Thần nhíu mày nói: “Nói đi” Bạch Dương chỉ tay về phía Phượng Chỉ Nhiên nói: ”Nếu ngươi thua nàng ta phải đi theo ta”.

“Được”.

Phượng Chỉ Nhiên trán nổi gân, la to: “Lưu Vũ Thần, ngươi được lắm!” Cảm thấy sống lưng lạnh lạnh, Lưu Vũ Thần cứng ngắc quay đầu, vô tội nói: “Tại vì ta cao hứng quá nên...” Nhìn ánh mắt kia muốn xuyên thủng người hắn, Lưu Vũ Thần sợ hãi ngậm miệng.

Phượng Chỉ Nhiên ngiếng răng kẻo kẹt, nhìn Lưu Vũ Thần tức giận nói: “Nếu ngươi thắng giao ta năm trăm hoàng tệ, làm người hầu một năm cho ta”.

Lưu Vũ Thần khóc không ra nước mắt, cái này là buôn bán lỗ nặng rồi a. Nhưng nhìn khuôn mặt tức giận của Phượng Chỉ Nhiên thì Lưu Vũ Thần ngoài cách đồng ý thì còn cách nào khác sao? Tất nhiên không có việc hắn để mình thua rồi, bảo hắn liếm chân bọn chúng? Mơ à?

Bạch Dương xoay người cười lớn, hắn nói: “Chúng ta đi tới lôi đài tỷ thí” Lưu Vũ Thần mặt này xanh mét nói: ”Được”.

Nhưng bộ dáng của Lưu Vũ Thần rơi vào mắt Bạch Dương hiển nhiên là đang sợ hãi, Bạch Dương càn rỡ cười lớn hơn. Lưu Vũ Thần nghe tiếng cười đáng ghét kia làm cơn tức giận của hắn tới đỉnh điểm.

Tên cẩu kia, tất cả là do ngươi ép ta vào tình trạng này _ Lưu Vũ Thần tức giận nhìn vào lưng Bạch Dương.

...

“Ngươi chắc muốn đánh với bảy người bọn chúng chứ?” Trọng tài là một thất giai Hoàng Kim lo lắng nhìn Lưu Vũ Thần nói.

“Chắc chắn, cảm ơn đã quan tâm”.

Trọng tài thở dài nói: ”Vậy thì các ngươi muốn luật tỷ thí hay luật sinh tử” Lưu Vũ Thần mờ mịt: “Cái gì tỷ thí? Sinh tử?”.

Bạch Dương nhìn bộ dáng bất cần đời của Lưu Vũ Thần thì khinh thường nói: “Ngay cả luật tỷ thí với luật sinh tử mà không biết, chắc đây là lần đầu ngươi lên lôi đài đi?” Lưu Vũ Thần thật thà đáp: “Đúng a”.

Nghe Lưu Vũ Thần đáp lại đám người xung quanh võ đài cùng bọn Bạch Dương cười lớn, tiếng bàn tán thật huyên náo.

“Cái gì? Ngay cả lôi đài cũng chưa lên mà dám khiêu chiến bảy người? Đầu óc hắn bị úng nước hả?”.

“Ta thấy hắn là từ vùng núi xuống đi”.

...

Trọng tài thở dài giải thích: “Luật tỷ thí là hai bên trong quá trình tỷ thí nếu có một bên chịu thua hoặc rơi khỏi lôi đài thì coi như kết thúc. Còn luật sinh tử là không chết không ngừng, đến khi một bên tử vong thì coi như kết thúc”.

Lưu Vũ Thần gật đầu hiểu ra, trước đây ở Thần giới hắn nghe nói cũng có luật tương tự như vậy nhưng mà hắn ngày nào cũng bị giam trong cung nên chưa thử bao giờ.

Lưu Vũ Thần nhìn trọng tài nói: “Vậy thì tỷ thí đi”.

Hắn hiện tại không muốn giết người a.

Trọng tài nhìn sang Bạch Dương thì thấy hắn gật đầu nên ra quyết định: “Vậy thì luật tỷ thí, các ngươi nếu có đánh cược với nhau thì sang bên kia làm bản cam kết” Lưu Vũ Thần cùng Bạch Dương cùng tiến tới bàn giám khảo.

Vừa kí xong thì Lưu Vũ Thần nghe thấy giọng nói của Phượng Chỉ Nhiên làm hắn muốn phun huyết: “Đánh cược đi, tỉ lệ một mười, tên ngu ngốc kia một, nhị thiếu gia Bạch Gia với sáu người kia mười”.

Nàng ta thật sự xem hắn như công cụ kiếm tiền? Hắn hối hận vì khiêu chiến rồi _ Lưu Vũ Thần đau khổ ngẫm nghĩ.

Đám người phía dưới xôi trào, tỉ lệ một mười? Ai ngu ngốc tới mức ra tỉ lệ đó? Nếu như cái tên kia mười, bọn Bạch Dương một bọn hắn còn nghe được.

Nhìn tới chỗ phát ra giọng nói, đám người thấy một nữ hài khoảng năm tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, tóc đen mắt đen cực kì hài hòa nhưng quần áo thật bình thường, có người không nhịn được nhắc nhở.

“Tiểu oa nhi ngươi có bị điên không? Muốn làm giàu thì phải biết suy nghĩ chứ, còn nữa nếu ngươi thua thì lấy tiền đâu mà trả?”

Đám người đồng thời gật gật đầu, Phượng Chỉ Nhiên nhíu mày định mang bọc tiền ra thì một giọng nam nhân lọt vào tai nàng: “Ta trả thay nàng ta”.

Phượng Chỉ Nhiên quay về phía phát ra tiếng nói, trước mắt nàng là một nam hài khoảng 12,13 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, quần áo thượng hạng, bộ dang phong lưu cầm chiết phiến phẩy phẩy làm đám người xung quanh lập tức nhường đường.

“Đó là đại thiếu gia Mộ Hải Thành của Mộ gia a”.

“Là thằng nhóc phong lưu ấy hả? Hèn gì... ta còn thắc mắc ai lại đi giúp tiểu oa nhi này chứ?”.

Nhìn vẻ đẹp của Phượng Chỉ Nhiên thì chắc chắn sau này sẽ trở thành một mỹ nhân nổi tiếng, đám người đồng thời gật đầu lần hai. Phượng Chỉ Nhiên nhìn khuôn mặt nở nụ cười gió xuân kia bĩu môi quay đi làm Mộ Hải Thành hóa đá.

Hắn mặc dù phong lưu nhưng hắn cực kì tuấn tú a _ Mộ Hải Thành xoa xoa mặt mình tự kỉ.

“Các ngươi nghe rồi đấy, có gì hắn chịu hết” Phượng Chỉ Nhiên chỉ tay về phía Mộ Hải Thành.

Cơ hội tốt như vậy, ai ngu ngốc mà đi từ chối chứ?

Mộ Hải Thành cười khổ, hắn bắt đầu có hứng thú với tiểu cô nương này rồi. Nghe vậy, đám người lúc này như đàn ong vỡ tổ nhào tới chỗ Phượng Chỉ Nhiên đặt cược, tất nhiên chẳng có ai đi đặt cho Lưu Vũ Thần cả.

Sau một lúc Phượng Chỉ Nhiên nhìn đống tiền bên Bạch Dương gần cả vạn hoàng tệ chất thành ngọn núi nhỏ còn bên Lưu Vũ Thần thì không có một đồng, chỉ có một còn ruồi đậu trên đó.

Mộ Hải Thành nhìn Phượng Chỉ Nhiên cười nói: “Nếu cô thua thì lấy thân gán nợ cho ta đấy!” Phượng Chỉ Nhiên không để ý lời hắn nói, ý niệm vừa động lập tức bên Lưu Vũ Thần có thêm một bọc tiền lớn, nàng nhìn Mộ Hải Thành nói: “Ta đặt 1000 hoàng tệ cho cái tên ngu ngốc kia”.

Mộ Hải Thành lắc lắc đầu cười, nhưng hắn rất ngạc nhiên khi Phượng Chỉ Nhiên tùy ý mang ra, vậy mà là 1000 hoàng kim! Còn cái nhẫn trữ vật nữa!

Xem ra, cô nương này không đơn giản như bề ngoài rồi, hắn phải cử người đi điều tra _ Mộ Hải Thành thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.