Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 48: Chương 48: Túy Liên




Chương 140: Túy Liên ( 1 )

Trong lúc hoàng thành phong bế. Bên trong thành bá tánh lo sợ bất an. Bọn họ cũng không rõ Lân Vương phủ cùng hoàng đế tranh đấu, bọn họ chỉ biết rằng, toàn bộ những người đã từng tập kích Mặc Huyền Phỉ chưa bị bắt hết, cho nên không thể không phong tỏa hoàng thành, phòng ngừa những người đó chạy đi.

Ở thời điểm nhân tâm hoảng sợ, Mặc Thiển Uyên lại bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong tầm nhìn của bá tánh, quan tâm tới bá tánh, thể nghiệm và quan sát dân tình, giải quyết các tình huống thường ngày. Thời gian mấy ngày ngắn ngủn, thanh danh của Mặc Thiển Uyên ở trong hoàng thành, đã phủ qua Mặc Huyền Phỉ, trở thành hoàng tử được bá tánh kính yêu nhất.

Quân Vô Tà trong khoảng thời gian này lại không có nhiều động tác, nàng chỉ ở trong Lân Vương phủ không ngừng tu luyện linh lực của mình.

“Chủ nhân, ngươi không rèn sắt khi còn nóng sao?” Tiểu hắc miêu ghé vào hoa viên cạnh hồ hoa sen, cái đuôi lông xù ở trong ao nước lạnh lẽo đảo qua.

Quân Vô Tà ngồi ở bàn đá một bên, nhìn búp sen trong bồn nước dần dần nở rộ thành hoa sen, nhàn nhạt nói: “Còn chưa đến thời điểm, Mặc Thiển Uyên muốn danh chính ngôn thuận đăng cơ, cần phải tích góp sự ủng hộ của người dân.”

Nếu như có thể dễ dàng để Mặc Thiển Uyên bước lên đế vị, nàng một đêm kia cũng đã làm rồi.

Hoàng đế tâm tư ác độc, nhưng danh tiếng trong dân gian lại rất tốt. Nàng chặt hết vây cánh của hắn, phong bế đường lui của hắn, lại không thể làm hắn từ trên vương vị lăn xuống nhanh như vậy, nếu không một khi Mặc Thiển Uyên đăng cơ liền sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.

Nàng nếu phải đứng sau đẩy tay thay đổi hoàng quyền này, tự nhiên muốn đem hết thảy phải thật hợp pháp và được sự ủng hộ của người dân.

Đều không phải là vì Mặc Thiển Uyên, nàng bất quá là vì tốt cho Lân Vương phủ mà thôi.

Hoàng đế ai làm cũng được, Lân Vương phủ cùng Thụy Lân Quân tuyệt đối không thể bị đe dọa.

Tiểu hắc miêu như suy tư gật gật đầu, chủ nhân nhà nó từ hai phương diện mà nói, chính là ranh giới giữa thiên tài cùng ngu ngốc.

Đang nghĩ, muốn cùng Quân Vô Tà lại nói chuyện vấn đề tình cảm nam nữ hay không, tiểu hắc miêu chợt kêu thất thanh.

“Meo!!!”

Thân ảnh màu đen tạch một tiếng phi ra từ bên hồ hoa sen, ở giữa không trung, mèo đen chú ý trên đuôi mình thình lình nhiều thêm một cái tiểu oa nhi bụ bẫm.

Quân Vô Tà mở to hai mắt, nhìn Tiểu Bạch Liên gắt gao cắn lấy cái đuôi mèo đen, bị mèo đen kéo tán loạn quanh sân......

“Hỗn đản! Buông ra!!” Cái đuôi đau nhức, làm mèo đen ứa cả nước mắt, nó nâng móng vuốt lên, xoay người đối với Tiểu Bạch Liên mềm mại kia loạn nháo một hồi.Trên làn da trắng như tuyết của Tiểu Bạch Liên, rất nhanh liền xuất hiện vô số vết máu.

“Oa ô ô ô!” Trong đau đớn, Tiểu Bạch Liên buông ra cái đuôi ngậm ở trong miệng, cuộn tròn trên mặt đất khóc lóc run lên run xuống.

Quân Vô Tà cảm thấy thật đau đầu, nàng đứng dậy đi qua, đem tiểu hắc miêu đang phẫn nộ cùng Tiểu Bạch Liên mỗi tay một cái xách lên.

“Hỗn đản! Ngươi cư nhiên dám cắn đuôi ta!” Mèo đen tứ chi đạp loạn nói.

“Ô ô...... Ta không biết, ta ở trong nước thì nhìn thấy một cái vật đen đen, ta tưởng đồ ăn......” Tiểu Bạch Liên rên rỉ, bĩu môi.

“Ngươi lừa ai! Ngươi là Giới Linh thực vật, ngươi căn bản không cần ăn cái gì!” Gia hỏa này nhất định là đang trả thù nó, ngày thường hay khi dễ nó!

“Không...... Không phải...... Như vậy......” Tiểu Bạch Liên bị khí thế hung hăng của mèo đen dọa tới, sợ hãi rụt cổ lại.

Trên thực tế, hắn cũng không biết chính mình vì sao lại đi cắn cái đuôi của mèo đen. Hắn giống như bị mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ rõ mình là như thế nào bơi tới bên cạnh hồ hoa sen, đối với mèo đen cắn xuống. Đến khi chờ hắn phản ứng lại đây, hắn đã bị mèo đen cào cho thương thế chồng chất.

Chương 141: Túy Liên ( 2 )

Quân Vô Tà vẻ mặt đạm nhiên nhìn hai tiểu gia hỏa khắc khẩu không thôi, giơ tay trực tiếp đem tiểu hắc miêu xách tới trên bàn, sau đó đem hoa sen đang dưỡng trong bồn hoa sen lấy ra, lại đem bồn nước hoa sen đưa cho Tiểu Bạch Liên.

“Đem rượu nơi này đổ đi.” Trong quyển sách cổ kia ghi lại, thời điểm khi nuôi dưỡng Ngự Tuyết Liên, không thể sử dụng Ngọc Dịch Quỳnh Tương còn lại trong bồn. Khi rượu không thể phủ hết bộ rễ của nó, liền phải nhanh chóng thay đổi. Cho nên nàng mỗi một lần đổi đều sẽ đem Ngọc Dịch Quỳnh Tương còn sót lại đó, trút vào trong hồ hoa sen.

Tiểu Bạch Liên, gật gật đầu, thút tha thút thít nức nở ôm bồn nước hoa sen hướng bên cạnh hồ hoa sen chạy tới.

Hắn một đường chạy chậm, hương rượu nồng đậm trong bồn xoắn vào xoang mũi, khuôn mặt nhỏ của hắn dần dần phiếm hồng. Hắn trộm quay đầu lại, nhìn nhìn Quân Vô Tà đang chuyên tâm quan sát hoa sen, âm thầm nuốt nuốt nước miếng.

Thứ này là không cần nữa đi......

Cho nên, nếu hắn uống một chút, hẳn là cũng không có việc gì đi.

Đang nghĩ, Tiểu Bạch Liên liền đem bồn nhỏ kia hướng trên miệng thẩm thấu qua......

“Ngươi đang làm gì vậy?” Thình lình thanh âm của tiểu hắc miêu vang lên.

Ngay trong nháy mắt tiểu hắc miêu mở miệng, Tiểu Bạch Liên giật mình một cái đem toàn bộ Ngọc Dịch Quỳnh Tương trong bồn đổ vào trong miệng, hắn bị sặc mặt đỏ bừng bừng, thời điểm quay đầu nhìn về phía tiểu hắc miêu, vẻ mặt hoảng sợ.”Không...... Ta không làm...... Cái gì......” Tiểu Bạch Liên lắp bắp nói.

Tiểu hắc miêu 'tạch' một tiếng từ trên bàn đá nhảy xuống, đi bước một hướng tới Tiểu Bạch Liên.

Tiểu Bạch Liên bị dọa vội vàng lui về phía sau, đôi chân ngắn nhỏ trực tiếp dẫm lên bên cạnh hồ sen.

“Ngươi...... Ngươi đừng tới đây......”

“Ngươi vụng trộm uống rượu.” Tiểu hắc miêu híp mắt nói.

“Ta...... Ta không có...... A!!”

Theo tiếng thét thảm của Tiểu Bạch Liên, thân mình hắn ngã thẳng đến mặt hồ sen.

Bùm một tiếng, thanh âm rơi xuống nước.

Tiểu Bạch Liên rơi xuống bắn lên một chuỗi bọt nước lớn!

Mèo đen ngây ngẩn cả người, nó bất quá là muốn hù dọa tiểu gia hỏa này, như thế nào hắn ta liền rớt vào trong nước?

“Đừng náo loạn.” Quân Vô Tà cầm hoa sen, bất đắc dĩ nhìn hai cái tiểu gia hỏa này đang làm ầm ĩ.

Mèo đen nhún vai, ở bên cạnh bờ ao chờ Tiểu Bạch Liên hiện thân.

Chính là đợi nửa ngày, nó cũng không thấy cái kia tiểu mập mạp kia xuất hiện.

“Thực vật được nuôi dưỡng ở trong nước, chẳng lẽ sẽ chết đuối?” Mèo đen đong đưa cái đuôi, hướng tới bên cạnh ao đi đến.

Nhưng mà, khoảnh khắc mèo đen vừa mới đi đến bên cạnh ao, một cái hắc ảnh thật lớn nháy mắt phát triển trong nước, lan nhanh trên bề mặt.

Chỉ thấy một mạt thân ảnh màu trắng từ trong nước thình lình bay ra, mang theo một chuỗi bọt nước, sái lạc trên mặt đất.

Đó là một vị thiếu niên tuấn mỹ tóc bạc, quần áo màu ngân bạch nhiễm một tầng mỏng hơi nước. Hắn nhảy lên không trung, khi đáp xuống thì bốn phía bắn ra bọt nước, dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống giống như những viên kim cương lộng lẫy.

“Meo!!!” Mèo đen trong nháy mắt biến thành Hắc thú thật lớn, nhảy về phía Quân Vô Tà, chặn trước người Quân Vô Tà.

Thiếu niên tuấn mỹ tóc bạc nhanh nhẹn rơi xuống đất, hai chân nhẹ nhàng đạp trên phiến đá ướt át, tóc bạc lây dính nước ao rối tung ở sau người, một trang khuôn mặt tuấn tú hơi phiếm hồng.

“Chính là ngươi, cả ngày khi dễ ta?” Thiếu niên tóc bạc bất mãn cau mày, con ngươi màu xanh băng nhìn chằm chằm Miêu nhi biến ảo thành Hắc thú.

“Thật là càng ngày càng vô dụng, cư nhiên bị một con xuẩn miêu khi dễ như vậy, tắc(tiếng tắc lưỡi)!” Thiếu niên bĩu môi, đáy mắt tràn đầy tức giận.

Quân Vô Tà nhíu mắt, nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.

“Ngươi là ai?”Thiếu niên tóc bạc trên mặt mang theo một tia đỏ ửng, nhìn Quân Vô Tà nói: “Ngay cả Giới Linh của chính mình cũng nhận không ra sao?”

Chương 142: Túy Liên ( 3 )

“......” Quân Vô Tà choáng váng.

Giới Linh của nàng tựa hồ chỉ có một con......

Hắc thú mở to hai mắt nhìn, nhìn thiếu niên tuấn mỹ tóc bạc trước mắt.

“Tiểu...... Mập mạp?” Nó cũng không chắc chắn.

Mặt thiếu niên tóc bạc, nháy mắt liền vặn vẹo.

“Ngươi mới là tiểu mập mạp! Đại gia ta phong hoa tuyệt đại! Nơi nào béo!”

“......” Hắc thú hết chỗ để nói rồi.

Ai tới nói cho nó, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!

Vì cái gì, cái tiểu mập mạp mềm như bông kia, sẽ đột nhiên biến thành thiếu niên tuấn mỹ trước mắt!

Biến dị sao!!

“Ta chính là Thương Ngự Tuyết Liên, hoặc là các ngươi cũng có thể kêu ta là Túy Liên, không cần đem ta cùng cái tiểu bạch si vô dụng kia nói nhập làm một.” Thiếu niên tuấn mỹ tóc bạc khoanh tay trước ngực, bất mãn hừ hừ nói.

Cư nhiên trở nên kiều ngạo như vậy! Hắc thú cảm thấy cả ba giác quan của mình đều vỡ.

“Tốt, không cùng ngươi nhiều lời, ngươi gia hỏa này, ngày thường khi dễ ta, khi dễ thực đã ghiền a? Tới! Ta hôm nay muốn cùng ngươi hảo hảo tính tính hết thảy!” Túy Liên nheo đôi mắt lại.

Khoảnh khắc ngay khi Túy Liên muốn cùng Hắc thú động thủ, Quân Vô Tà lại đột nhiên đứng dậy.

“Ngươi là chủ nhân của ta, ta sẽ không đánh ngươi, nhưng là gia hỏa này ngày thường khi dễ ta, khi dễ đủ đường! Ta nhất định sẽ không bỏ qua nó!” Túy Liên không dám làm càn ở trước mặt Quân Vô Tà.

“Bồn hoa sen ở đâu?” Quân Vô Tà vẻ mặt bình tĩnh nhìn Túy Liên nói.

“......” Túy Liên sửng sốt một chút.

“Đưa ta.” Quân Vô Tà âm thanh lạnh lùng nói.

“Ở trong nước......” Túy Liên nuốt nuốt nước miếng, không biết vì sao vừa nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Quân Vô Tà, hắn cũng không dám xằng bậy.

“Mang lên.” Quân Vô Tà mắt lạnh đảo qua, cả người Túy Liên giật mình một cái, không đợi Quân Vô Tà lại mở miệng lần nữa, hắn đã phi thân nhảy, chui vào hồ hoa sen, bắn lên một chuỗi bọt nước.

Một lát sau, thiếu niên tuấn mỹ ướt dầm dề, cầm bồn hoa sen đứng ở trước mặt Quân Vô Tà.

“Ngươi có thể biến thân?” Quân Vô Tà không tiếp nhận, chỉ là nhìn Túy Liên từ trên xuống dưới.

Túy Liên nói: “Ta cùng Thương Ngự Tuyết Liên là nhất thể, chỉ là trong quá trình tu luyện bản thể xuất hiện ngoài ý muốn, khiến cho ta vẫn luôn bị mắc kẹt ở trong thân thể nho nhỏ kia, nếu như ta ngâm trong rượu, ta có thể tạm thời khôi phục.”

“Lúc trước cắn tiểu hắc, là ý tứ của ngươi?” Quân Vô Tà vốn rất kỳ quái, lấy tính tình của Tiểu Bạch Liên, sao có thể cùng tiểu hắc ầm ĩ.

“Đúng.” Mỗi ngày đều bị mèo đen kia cào một mặt máu, hắn có thể không bực sao!

“Ngày thường lượng rượu ngươi đổ vào hồ hoa sen quá ít, làm ta không cách nào khôi phục được, ta chỉ có thể trong thời gian ngắn ngủi tạm thời tiếp quản ý thức của tiểu béo kia...... tắc(tiếng tắc lưỡi), ý ta là tiểu mập mạp.” Túy Liên cắn chặt răng, vẻ mặt căm giận trừng mắt nhìn Hắc thú ngồi xổm bên người Quân Vô Tà.

Hắc thú phụt một tiếng, thực không cho hắn chút mặt mũi mà bật cười thành tiếng.

Túy Liên lập tức liền bạo phát, thân ảnh thon dài nháy mắt đánh về phía Hắc thú.

Nhưng mà......

Phụt một tiếng, một đoàn hơi nước bao phủ quanh thân hắn.

Giây tiếp theo, Hắc thú liền cảm thấy một cái gì đó ướt ướt, mềm mại như bông, đang nhỏ từng giọt trên mặt nó......

Đợi đến khi hơi nước kia tản ra, Tiểu Bạch Liên nức nở thút tha thút thít đang kinh hoảng dùng tứ chi bám vào trên mặt đại Hắc thú, cặp mắt đầy nước mắt lưng tròng, ở khoảng cách cực gần cùng đối mắt với ánh mắt hung ác của Hắc thú!

Một giây sau!

“Oa ô ô ô ô!!” Tiểu Bạch Liên kêu khóc từ trên mặt Hắc thú bò xuống dưới, đôi chân ngắn nhỏ một bước chạy vội tới bên chân Quân Vô Tà, run run rẩy rẩy ôm cẳng chân Quân Vô Tà, hoảng sợ nhìn chằm chằm đại Hắc thú.

Hắn sao lại đột nhiên bám ở trên người mãnh thú kia! Hù chết a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.