Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 52: Chương 52: Trò Hay Bắt Đầu




Chương 154: Trò hay bắt đầu (1)

Quân Vô Tà nheo nheo mắt, nghĩ nếu như không gặp phải cục diện như vậy, chỉ có hai lựa chọn, một là từ bỏ trả thù đối với Bạch Vân Tiên, hai là không cho Khuynh Vân Tông biết hết thảy chân tướng.

Buông tha Bạch Vân Tiên?

Điểm này, Quân Vô Tà quyết không thể làm được.

Người dám tính kế đến trên người gia gia nàng, đều phải chết!

“Tiểu thúc, ngươi yên tâm, ta đều đã có tính toán.” Quân Vô Tà trong lòng đã có tính toán.

Quân Khanh nhìn nhìn Quân Vô Tà, ý đồ từ trên mặt nàng, tìm ra một tia manh mối, nhưng thật đáng tiếc, khuôn mặt Quân Vô Tà như đóng băng, căn bản không có bất cứ manh mối gì khiến người có thể đoán ra.

Nha đầu này tâm tư quá sâu, nếu như nàng không muốn nói ra, ai cũng đều đoán không được.

“Chính ngươi hãy cẩn thận, bất quá ngươi hãy nhớ kỹ, nếu như gặp nguy hiểm, có Quân gia cùng Thụy Lân Quân cho ngươi tựa lưng!”

“Vâng.”

Rất nhanh, những gì Quân Vô Tà tung ra trong dư luận, đã mang đến hiệu quả.

Đó là nửa đêm, hai mươi gia đình quỳ gối ngay trước đại môn Lân Vương phủ, với ngọn đuốc trong tay và khóc sướt mướt.

Long Kỳ ra cửa hỏi thăm và biết được rằng 20 gia đình này đều là thân nhân của những binh lính Ngự lâm quân. Hôm nay sau khi biết được sự tình toàn thành trúng độc, lập tức đến lấy giải dược từ tay Thụy Lân Quân. Sau đó tụ tập với người nhà của những binh lính Ngự lâm quân khác, cùng đến doanh trại của Ngự lâm quân, đem giải dược đưa qua.

Chính là những người khác đều đưa được giải dược, còn bọn họ lại ngay cả thân nhân của mình mặt cũng chưa nhìn thấy. Một đám người hoảng sợ, ở trước đại môn Ngự lâm quân nơi đó lại khóc lại nháo, nhưng bị người đuổi ra ngoài. Tưởng tượng ra sự lợi hại của độc này, bọn họ lập tức liền tới Lân Vương phủ, cầu xin Thái tử Mặc Thiển Uyên đứng ra làm chủ.

Khi Long Kỳ đem những người này đến trước mặt Mặc Thiển Uyên, Quân Vô Tà cũng đã nhận được tin tức, ở một bên ngồi xuống. Nhìn những người này một phen nước mắt một phen nước mũi lo lắng cho người nhà, nàng kín đáo bắn cho Mặc Thiển Uyên một ánh mắt đầy ý vị.

Lúc đầu 50 người tử vong, không thể nào tra ra lai lịch, lúc này Ngự lâm quân, lại đột nhiên thiếu hơn hai mươi người, đây chẳng phải là quá trùng hợp hay sao?

Trong lòng đã có kết luận, Quân Vô Tà bất động thanh sắc xem diễn.

Mặc Thiển Uyên nhận được ám chỉ của Quân Vô Tà, lập tức bày tỏ mối quan tâm đồng tình với bọn họ, vỗ ngực cam đoan, sẽ đảm bảo giải quyết những vấn đề bọn họ đang lo lắng. Ngay sau đó mang theo một đội Thụy Lân Quân, trực tiếp tiến đến trước đại môn Ngự lâm quân.Ngự lâm quân sớm đã bị Thụy Lân Quân dọa phá gan, nơi nào còn dám phản kháng, chỉ có thể khóc không ra nước mắt đem một đội sát thần như vậy nghênh đón vào cửa.

Mặc Thiển Uyên mang theo một đám bá tánh khóc sướt mướt vào trong một toà đại doanh của Ngự lâm quân, ngồi xuống gác chân lên một cái bàn, bức thống lĩnh Ngự lâm đem những binh lính Ngự lâm quân có tên trong danh sách giao ra.

Một đêm kiểm tra, Ngự lâm quân trong mấy ngày gần đây, bỗng nhiên có 50 người biến mất không thể hiểu được, thống lĩnh kia càng là nghẹn đỏ mặt, cũng không thể nói ra những người đó đã đi nơi nào.

Trong lúc nhất thời, những bá tánh theo tới lại náo loạn cả lên.

Nào có sự trùng hợp như vậy? Trước đó không lâu mới xuất hiện 50 người nổ tan trong thành, Ngự lâm quân cư nhiên lại thiếu 50 người không thể hiểu được?

Trời còn chưa sáng, tin tức này, đã truyền khắp toàn bộ hoàng thành!

Tất cả mọi người đã đoán được, 50 người nổ mạnh ngày ấy, chính là 50 binh lính Ngự lâm quân đã mất tích kia!

Độc này thế nhưng là từ Ngự lâm quân chảy ra?

Toàn bộ hoàng thành lại lần nữa bị nghị luận cãi nhau ngất trời, Ngự lâm quân ngay cả đại môn cũng không dám ra, chỉ có thể trốn tránh trong quân doanh.

Cùng thời gian này, trong Lân Vương phủ, Quân Vô Tà đang đùa nghịch với hoa sen mới nở trong Ngọc Dịch Quỳnh Tương, Mặc Thiển Uyên gõ cửa tông vào, vẻ mặt vội vàng cùng vui sướng.

“Sự thành!”

Chương 155: Trò hay bắt đầu (2)

Quân Vô Tà hơi giương mắt, nhìn sắc mặt ửng hồng của Mặc Thiển Uyên.

“Ngự lâm quân trong khoảng thời gian này hầu như đều ở trong hoàng cung, hiện tại các bá tánh đều nghĩ trong Ngự lâm quân có kẻ phản bội, quần chúng rất bức xúc muốn ta tìm ra những kẻ đó!” Mặc Thiển Uyên không biết diễn tả như thế nào về sự kích động của mình lúc này. Hắn biết rõ kế hoạch của Quân Vô Tà, Quân Vô Tà vẫn luôn án binh bất động, để hắn tích lũy danh vọng trong lòng bá tánh.

Mặc dù lúc này đây phải ngăn cơn sóng dữ, việc phân phát giải dược đã đẩy cao tên tuổi của hắn. Hiện giờ hắn ở trong lòng bá tánh so với danh Thái tử ngu ngốc kia đã là cách biệt một trời!

Quân Vô Tà phải tiến hành thay đổi hoàng quyền, lại thập phần yêu quý thanh danh của Quân gia, cho nên nàng vẫn luôn đang đợi một cơ hội, mà hiện giờ, Bạch Vân Tiên cứ như vậy đem cơ hội ngàn năm một thuở này đến trên tay Quân Vô Tà, Quân Vô Tà nếu như từ chối, chẳng phải là thực xin lỗi Bạch Vân Tiên đã khổ dụng lương tâm?

Lúc này đây, bất luận là Mặc Thiển Uyên, hay là Thụy Lân Quân, đều là danh chính ngôn thuận có cớ thâm nhập vào hoàng cung!Hoàng đế nếu như dám cản trở, Quân Vô Tà có thể sẽ đem một chậu nước bẩn này đổ hết lên đầu hoàng đế đi.

Tội danh đầu độc làm hại bá tánh toàn thành, hoàng đế cũng không gánh nổi!

“Ân.” Quân Vô Tà nhàn nhạt lên tiếng, cũng không có cảm xúc kích động quá mức.

Mặc Thiển Uyên lại kích động đến hai mắt đều đỏ, “Ngươi như thế nào vẫn bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ ngươi không kích động sao?” Sự tình phát triển đến tình trạng thế này, Mặc Thiển Uyên chưa từng tưởng tượng ra, mà người đã chuẩn bị hết thảy này, lại chính là Quân Vô Tà!

Hiện giờ vạn sự đã được chuẩn bị, Thụy Lân Quân đã có lý do để tiến vào hoàng cung, như vậy sự tình bức vua thoái vị chính là dễ như trở bàn tay!

Mục đích của Quân Vô Tà sắp đạt tới, nàng vì sao còn giống như người không có việc gì?

“Kích động? Vì cái gì?” Quân Vô Tà nghiêng đầu, sợi tóc đen mịn vương trên bờ vai, cặp con ngươi ánh lên tia dò hỏi.

Mặc Thiển Uyên kinh ngạc.

“Đây vốn là nằm trong kế hoạch, không có gì phải kích động.” Quân Vô Tà thu hồi tầm mắt, nàng không cần cái loại cảm xúc này nhiễu loạn đầu óc, nàng chỉ cần ở trong đầu đem kiểm tra mỗi một bước kế hoạch, xác định không có bất luận cái gì bại lộ là đủ rồi.

Hoàng đế ở trong mắt nàng đã là một người chết, nàng hiện tại cần suy xét, chính là làm sao “hồi báo” cái “hảo ý” này của Bạch Vân Tiên.

Mặc Thiển Uyên trong chốc lát không biết nói gì cho phải, ngoại trừ đêm hôm đó Thụy Lân Quân tấn công hoàng cung, hắn cơ hồ chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt Quân Vô Tà có biểu tình gì.

Hắn nhìn thấy nụ cười đêm hôm đó, mang đến tử vong cùng hư không, thật đẹp nhưng làm nhân tâm kinh sợ.

“Ngươi định khi nào thì mang quân vào cung?” Mặc Thiển Uyên minh bạch, một khắc kia khi Quân Vô Tà mang Thụy Lân Quân tiến cung, ngôi vị hoàng đế Thích Quốc liền đổi chủ, người kia không có khả năng xoay người.

“Một canh giờ sau.” Quân Vô Tà nói.

“Nhanh như vậy?”

“Thừa dịp bá tánh đang xúc động phẫn nộ.” Thiên thời địa lợi nhân hoà, tất cả nàng đều muốn.

Mặc Thiển Uyên hiểu rõ, “Ta hiện tại liền đi thông báo cho Long Kỳ.” Dứt lời, lập tức chạy đi chuẩn bị.

Quân Vô Tà ngồi ở trên ghế, đáy mắt đượm đầy băng giá.

“Chủ nhân lại muốn đại khai sát giới?” Tiểu hắc miêu lẻn đến trên bàn, liếm liếm lông xù xù móng vuốt, ngữ điệu hơi cao không chút nào che giấu sự phấn khởi tràn đầy trong đó.

Bản giao hưởng được viết bằng máu tươi, một khắc kia, thật đẹp.

Quân Vô Tà liếc nó một cái, “Ta chỉ cần Quân gia an toàn.”Người không phạm đến nàng, nàng không phạm đến người*, nếu như người có mắt không tròng chọc phải nàng, nàng nhất định đem đối phương xương nghiền thành tro, đánh đến hồn phi phách tán, làm người này vĩnh viễn không có ngày quay lại!

*Nhân bất phạm tha, tha bất phạm nhân (人不犯她,她不犯人): ý nói người không quấy rầy nàng, nàng cũng sẽ không quấy rầy người.

Chương 156: Trò hay bắt đầu (3)

Từ khi Thích Quốc khai quốc đến nay, ngoài Ngự lâm quân ra, không có đội quân nào khác có thể công khai tiến vào hoàng cung.

Mà ngày nay, hết thảy này đều bị đánh vỡ.

Mặc Thiển Uyên mang theo năm ngàn Thụy Lân Quân tiến vào hoàng thành, ngoài cung các bá tánh không những không cảm thấy có điều gì không ổn, ngược lại xếp thành hai hàng vui vẻ đưa tiễn, phảng phất Thụy Lân Quân vào cung đối bọn họ mà nói là sự tình đáng mừng cỡ nào.

Phía trên đại điện, hoàng đế ngồi ở vị trí đế vương, mặt mày đen tối đầy lo lắng. Thị vệ trong cung toàn bộ đứng trong ngoài đại điện, không ngừng khẩn trương.

“Đây là chuyện tốt ngươi làm!” Hoàng đế cắn răng trừng mắt Mặc Huyền Phỉ. Việc Bạch Vân Tiên cùng Mặc Huyền Phỉ mưu đồ bí mật phản kích, hoàng đế cũng không thấy cảm kích. Nếu như hắn biết được, hắn quả quyết sẽ không để hai người này làm ra sự tình phát rồ như vậy.

Đầu độc hãm hại bá tánh hoàng thành, đây là cách làm tàn bạo!

Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền (水能载舟亦能覆舟: Water can push a ship, water can also sink a ship). Bá tánh trong hoàng thành vốn đã đối với Quân gia cùng Thái tử đầy tôn sùng, hoàng đế cùng Nhị hoàng tử bị giam lỏng bên trong hoàng cung, đánh mất quyền khống chế hoàng thành. Vào thời điểm nguy ngập như thế, Mặc Huyền Phỉ thế nhưng lại cùng Bạch Vân Tiên nghĩ ra một ý tưởng nửa nướng (hồ đồ) như vậy.

Nếu bọn họ thành công, hắn cũng không có gì để nói. Nhưng hiện giờ Thụy Lân Quân vẫn đang êm đẹp, một người cũng chưa bị thương. Nếu đem hắt một chậu nước bẩn như vậy trên đầu Ngự lâm quân, vậy sẽ thành cái cớ cho Quân Vô Tà mang binh vào cung!

Mặc Huyền Phỉ trên mặt không còn chút máu nào, trong lòng một mảnh tuyệt vọng.

Thủ đoạn của Bạch Vân Tiên có lẽ hơi độc ác một chút, nhưng nếu như có thể thành, thì có thể giải vây cho bọn họ thoát khỏi khốn cảnh hiện giờ.

Chính là hắn vạn lần không ngờ, độc kia vừa mới bắt đầu, đã bị người bóp tắt, không nói căn bản không hề đạt tới kết quả dự đoán, ngược lại trở thành một ngọn lửa bùng cháy chọc giận bá tánh.

“Nhi thần biết tội! Thỉnh phụ hoàng cứu nhi thần!” Mặc Huyền Phỉ quỳ một gối xuống đất, cả người run lên giống như tơ liễu trong gió.”Cứu? Cứu như thế nào? Hiện giờ Mặc Thiển Uyên hạ tiện kia đã có thể dùng lý do này, mang theo Thụy Lân Quân tiến vào hoàng cung, không bao lâu sau bọn họ sẽ đi vào đại điện này, trẫm cứu ngươi như thế nào? Trẫm vốn tưởng rằng ngươi thông tuệ hơn người, lại không nghĩ rằng vô dụng như thế này! Bạch Vân Tiên nữ nhân điên kia nói, ngươi cũng tin! Nàng là đệ tử Khuynh Vân Tông, cho dù bầu trời Thích Quốc thay đổi, sau lưng nàng cũng có Khuynh Vân Tông chống lưng, ngay cả Quân gia cũng phải cố kỵ Khuynh Vân Tông, sẽ không xuống tay tàn nhẫn đối với nàng. Nhưng trẫm cùng ngươi thì sao?” Hoàng đế chán nản dựa vào trên vương vị, mệt mỏi chưa từng có.

Xong rồi, hết thảy đều xong rồi.

Bọn họ có thể ẩn nhẫn trong hoàng cung, chỉ cần chờ Khuynh Vân Tông ra mặt đến cứu viện, liền có thể vãn hồi tình cảnh xấu nhất, nhưng Bạch Vân Tiên quá mức ngây thơ, cho rằng thủ đoạn của mình có thể đánh bại Quân Vô Tà, hiện giờ xem ra, thật sự chỉ là một trò hề!

“Bạch Vân Tiên hiện giờ đang ở đâu?” Hoàng đế tức giận hỏi.

“Ở trong cung.” Mặc Huyền Phỉ run lên, chỉ khi hắn đi vào đại điện mới biết được tình huống ngoài cung, hiện tại Bạch Vân Tiên căn bản không hề biết kế hoạch của nàng đã bị hủy.

“Gọi nàng qua đây, việc này nàng một người dựng lên, nàng tốt xấu cũng là đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông, có nàng chống đỡ, thì Thụy Lân Quân cũng không dám quá xằng bậy. Bất cứ giá nào, chúng ta đều phải tận lực kéo dài thời gian, nhất định phải chờ đến khi người của Khuynh Vân Tông tới.” Hoàng đế xoa xoa ấn đường, sự tình phát triển vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn, Bạch Vân Tiên có bối cảnh xác thật đủ mạnh, nhưng chính nó cũng làm Bạch Vân Tiên trở nên cao ngạo. Nếu như nàng sớm đem tin tức truyền lại cho đội quân đang đóng ở vùng phụ cận, mà không phải là Khuynh Vân Tông, như vậy bọn họ sẽ không gặp phải vấn đề đau đầu này, mà Bạch Vân Tiên nếu như không làm ra kế hoạch độc ác như vậy, Thụy Lân Quân cũng không có lý do tiến vào hoàng cung!

Chương 157: Trò hay bắt đầu (4)

Không lâu sau, Bạch Vân Tiên liền bị thỉnh(mời) tới bên trong đại điện, từ trong miệng Mặc Huyền Phỉ nàng rốt cuộc biết, kế hoạch ác độc của mình còn chưa bắt đầu, đã bị bóp tắt.

“Sao có thể......” Bạch Vân Tiên vẻ mặt khó tin, “Độc kia là sư phụ ta dạy ta luyện chế, trong thiên hạ, trừ bỏ trưởng lão cùng đệ tử của sư phụ ta ra, căn bản không ai có thể phối chế ra giải dược kia!”

Mặc Thiển Uyên cùng hoàng đế nhìn nhau, đều mang vẻ kinh ngạc trong mắt.

Y thuật thượng thừa của Khuynh Vân Tông, luôn được thế nhân tán dương, Khuynh Vân Tông cứu người nhiều không kể xiết, mỗi người đều cho rằng Khuynh Vân Tông là nơi thần thánh thanh cao, thế nhưng trong ngấm ngầm, tông chủ Khuynh Vân Tông cư nhiên lại dạy chính đồ đệ của mình tạo ra đồ vật âm độc như vậy?

Giữ lại suy nghĩ trong lòng, hai cha con lúc này lại rất thông minh không có nói ra lời.

“Cũng không biết Quân Vô Tà kia thỉnh cao nhân nơi nào, mới hóa giải trận nguy cơ này, hiện giờ nàng và Mặc Thiển Uyên cùng nhau mang theo Thụy Lân Quân tiến cung, chỉ sợ là muốn tìm ngươi phiền toái, Vân Tiên, ngươi yên tâm, ta nhất định dùng hết khả năng che chở cho ngươi.” Mặc Thiển Uyên kéo tay Bạch Vân Tiên tình thâm ý thiết, lời ngon tiếng ngọt bay ra giống như không cần tiền giống nhau.”Nàng có lá gan thì cứ việc tới! Ta muốn nhìn xem nàng dám làm gì ta! Mẫn Điệp đã tới Khuynh Vân Tông rồi, sư phụ ta ở bên kia đã sai người tiến đến, nếu như nàng dám làm ta bị thương dù chỉ một cây lông tơ, sư phụ ta sẽ không bỏ qua nàng.” Bạch Vân Tiên cười lạnh một tiếng, “Ta vốn là tính toán, muốn trước khi người của Vân Tông đến, thu thập phiền toái này trước, hiện giờ không thành cũng không có gì ghê gớm.” Kế hoạch không thành công thì thế nào?

Bạch Vân Tiên khí thế hung hãn nên không hề chú ý tới, hoàng đế cùng Mặc Huyền Phỉ trong lúc nàng đang nói chuyện đều lộ ra cười thầm.

Đẩy Bạch Vân Tiên ra, tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt nhất của bọn họ.

“Kẻ ngu dốt không biết sợ.” Một tiếng hừ lạnh thình lình xuất hiện ở bên ngoài đại điện, ba người trong điện toàn bộ hướng ra phía ngoài nhìn lại.

Chỉ thấy Quân Vô Tà đang đứng ngoài cửa đại điện, Mặc Thiển Uyên đứng ở bên cạnh người nàng, Thụy Lân Quân phía sau hai người lặng yên không một tiếng động, đem toàn bộ thị vệ ngoài điện bắt lấy!

Hoàng đế trong lòng lộp bộp một tiếng, cổ họng giống như bị người bóp lấy. Cặp mắt kia của Quân Vô Tà lạnh lẽo làm người sởn tóc gáy, cho dù không có một tia cảm xúc, lại làm người không dám nhìn thẳng, hắn theo bản năng rụt thân mình lại trên vương vị(ngai vàng).

“Phụ hoàng.” Mặc Thiển Uyên bất động thanh sắc đi cùng Quân Vô Tà tiến vào đại điện, nho nhã lễ độ mở miệng.

Bạch Vân Tiên vừa thấy Quân Vô Tà liền cắn chặt hàm răng, nếu không có Mặc Huyền Phỉ âm thầm giữ tay nàng lại, chỉ sợ nàng đã sớm tiến lên thưởng cho tiện nhân kia hai cái tát.

“Ngươi đã đến rồi......” Thanh âm của hắn sớm đã mất đi uy nghiêm ngày xưa, thanh âm bị kiềm chế mang theo một tia run rẩy. Hoàng đế lời vừa ra khỏi miệng, liền giật mình có cảm giác không thích hợp, hắn vội vàng điều chỉnh thần sắc, cố gắng bình tĩnh lại chính mình.

“Khởi bẩm phụ hoàng, trong Ngự lâm quân có người hạ độc thủ, ý đồ nguy hại bá tánh. Nhi thần trong lòng lo lắng cho an nguy của phụ hoàng, lúc này mới mạo muội mang binh vào cung. Không cầu phụ hoàng thông cảm, chỉ nguyện đem người đã hạ độc kia muốn hủy đi xã tắc Thích Quốc ta bắt lấy. Đợi khi nhi thần tróc nã được kẻ phản bội kia, liền mặc cho phụ hoàng xử trí!” Mặc Thiển Uyên quỳ gối trên đại điện, tiếng nói rõ ràng rành mạch làm mỗi một câu của hắn đều quanh quẩn ở bên trong đại điện.

Khóe miệng hoàng đế hơi run rẩy, một câu 'mặc cho hắn xử trí' thật là tốt, lời này nói ra thật sự rất đường hoàng! Hiện giờ Mặc Thiển Uyên mang theo rất nhiều Thụy Lân Quân vào hoàng cung như vậy, hắn hoàng đế này nơi nào còn có năng lực trừng trị hắn ta sao!

Chương 158: Trò hay bắt đầu (5)

Càng làm cho hoàng đế nôn ra máu chính là, Quân Vô Tà một bên từ đầu chí cuối đều như một lão thần đứng nơi đó, đừng nói là hành lễ, ngay cả một tiếng tôn xưng cũng không thèm kêu, hoàn toàn đem hoàng đế hắn coi như không khí.Hoàng đế nghĩ không ra, rốt cuộc đã rẽ sai đường nơi nào, Thái tử đã sắp bị phế bỏ, cư nhiên đột nhiên khởi tử hồi sinh không nói, lại còn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lấy lại được danh tiếng trong lòng bá tánh. Hết thảy này dường như thật khó có thể lý giải, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ tất cả đều bắt đầu kể từ khi Quân Vô Tà cùng Mặc Thiển Uyên gần nhau thì phát sinh!

Một đại tiểu thư phế vật của vương phủ, một Thái tử thân mang kịch độc lại vô năng......

Hai người này trước kia bản thân hắn có thể tuỳ ý xử lý, sau khi liên thủ, lại mang đến cho hắn tai ương ngập đầu. 

Bức vua thoái vị đều bức tới trên đại điện rồi!

Hoàng đế muốn chửi ầm lên, lại biết nay đã khác xưa.

“Đứng lên đi, ngươi một lòng vì nước, trẫm sao có thể trách ngươi.” Cắn răng nuốt máu, hoàng đế nghẹn khuất.

“Nhi thần không hiểu y thuật hay độc dược, cho nên cố ý thỉnh Vô Tà lại đây, lần này có thể giải độc cho bá tánh, hoàn toàn là Vô Tà ra tay.” Bên ngoài, Quân Vô Tà đã đẩy hắn lên cao trong lòng bá tánh, nhưng tới trong cung này rồi, Mặc Thiển Uyên cũng sẽ không nhận lấy hết công lao.

Hoàng đế nghe vậy, ánh mắt chợt lóe.

Nhưng Bạch Vân Tiên ở một bên, không kiềm chế được bực bội, cười lạnh nói: “Chỉ bằng nàng?” Độc kia không ai có thể rõ ràng hơn nàng, Quân Vô Tà là thứ gì, như thế nào có thể giải?

Đôi mắt lạnh lẽo của Quân Vô Tà dừng ở trên người Bạch Vân Tiên, ánh mắt nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm Bạch Vân Tiên cảm thấy toàn thân mình như bị kim châm.

“Khổ ai, băng tiêu, mạn đồ nhã......” Quân Vô Tà thong thả ung dung từ trong miệng thoát ra một chuỗi tên thảo dược, có hơn chục loại, ngoài ba loại thông dụng trong đó mọi người đều biết đến, còn lại những loại khác, những người trên đại điện thậm chí nghe cũng chưa từng nghe qua.

Mọi người có ánh mắt nghi hoặc, nhưng sắc mặt Bạch Vân Tiên lại theo tên những thảo dược mà Quân Vô Tà nói ra, dần dần trắng bệch!

Nàng làm sao biết được!

Nàng làm sao biết được!

Bạch Vân Tiên khó tin lắng nghe Quân Vô Tà, Quân Vô Tà đã liệt kê tất cả dược liệu của độc mà nàng đã phối chế, một cái không thiếu, một cái không thừa!

Phối phương của độc này, chỉ Khuynh Vân Tông mới có, Quân Vô Tà là từ đâu mà biết đến!

Quân Vô Tà không nhanh không chậm đem một chuỗi thảo dược kia nói ra, khóe mắt hơi giơ lên, lạnh lùng đảo qua khuôn mặt trắng bệnh của Bạch Vân Tiên, “Trò của tiểu hài tử, không cần phải lấy ra làm mất mặt xấu hổ.”

Bạch Vân Tiên sắc mặt hoàn toàn đen, cả người nàng run rẩy trừng mắt Quân Vô Tà.

Trò của tiểu hài tử!

Mặc Huyền Phỉ thấy tình huống không đúng, lập tức đem Bạch Vân Tiên kéo vào trong lòng ngực, mà sau khi cặp mắt hắn nhìn thấy cặp mắt tràn ngập sát ý của Quân Vô Tà, trong lòng lập tức cả kinh.

Ánh mắt này, hắn cả đời này đều quên không được!

Đêm hôm đó, tàn sát ngoài hoàng cung, Quân Vô Tà cũng đã mang theo ánh mắt như vậy đứng trong vũng máu, giống như ác quỷ Tu La bò ra từ địa ngục tới lấy mạng.

Chỉ liếc mắt một cái, Mặc Huyền Phỉ thiếu chút nữa thì ngã ngồi trên mặt đất, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Vân Tiên, hắn đành phải cắn răng đối đầu cùng Quân Vô Tà.

“Quân Vô Tà, ngươi đây là đang nói cái gì, Vân Tiên là khách quý của Thích Quốc, sao có thể vô lễ như thế.” Cần phải bảo vệ Bạch Vân Tiên! Mới có thể chờ được cứu viện của Khuynh Vân Tông.

Quân Vô Tà nhìn Mặc Huyền Phỉ xuất đầu vì Bạch Vân Tiên, khóe miệng đột nhiên giơ lên.

Cười kia, lại làm mọi người trong đại điện lông tơ đều dựng đứng lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.