Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 66: Chương 66: Thế Nào Là Cường Đại




“Vị này chính là?” Mặc Thiển Uyên có chút sợ hãi nhìn Quân Vô Dược phía sau Quân Vô Tà, nam nhân này cho hắn cảm giác quá nguy hiểm.

“Quân Vô Dược, ca...... ca.” Quân Vô Tà vẫn là lần đầu tiên giới thiệu Quân Vô Dược với người khác.

Ca ca? Mặc Thiển Uyên lòng tràn đầy nghi hoặc, hắn không nhớ rõ Quân gia còn có một nhân vật như vậy, bất quá, hắn cũng không thể xem nhẹ, nhưng ở thời điểm Quân Vô Tà nói lên từ 'ca ca' này, đáy mắt nam nhân nguy hiểm kia nổi lên một tia ý cười.

Ngày đó, sau khi Quân Vô Dược cứu được Quân Tiển, rồi đưa Quân Tiển đến bên ngoài hoàng cung, lúc đó mọi người đều bị Quân Tiển đột nhiên xuất hiện hấp dẫn lực chú ý, cho nên không có người chú ý tới sự tồn tại của Quân Vô Dược.

“Muộn như vậy ngươi tới tìm ta, là có chuyện gì sao?” Mặc Thiển Uyên theo bản năng cách xa Quân Vô Tà một chút, không vì cái gì khác, mà là vì Quân Vô Dược đang ở phía sau nàng.

Quân Vô Tà nói: “Là Hồn Ngọc.”

“Hồn Ngọc? Ngươi không nên thật sự......”

Quân Vô Tà biết hắn muốn nói gì, quyết đoán lắc đầu.

“Ta sẽ không đem Hồn Ngọc giao cho Khuynh Vân Tông, không chỉ có như thế, ta còn muốn nửa khối Hồn Ngọc trên tay ngươi.”

“Cái gì?” Mặc Thiển Uyên mở to hai mắt nhìn, khó tin nhìn Quân Vô Tà.

Nàng chẳng những không tính toán đem Hồn Ngọc của Quân gia giao ra đây, hơn nữa...... Còn muốn phần kia của hoàng thất?

Nàng điên rồi phải không?

“Vô Tà, ngươi muốn Hồn Ngọc làm gì? Đó bất quá chỉ là một khối ngọc bình thường mà thôi, nếu như ngươi thích, ta có thể cho người sưu tập ngọc thạch càng nhiều càng tốt giúp ngươi, vì một khối ngọc mà đối địch cùng Khuynh Vân Tông, đây cũng không phải là một quyết định tốt.” Mặc Thiển Uyên luôn luôn tin tưởng phán đoán của Quân Vô Tà, nhưng lúc này đây, Quân Vô Tà nói, lại khiến đầu óc hắn hoàn toàn sờ không tới.

Quân Vô Tà, không giống người không biết nặng nhẹ như vậy a.

“Ngươi cho, hay là không cho?” Quân Vô Tà híp nửa cặp mắt, chuyện Hồn Ngọc chính là Trấn Hồn Ngọc, nàng không tính toán giải thích nhiều cùng Mặc Thiển Uyên, sự tình liên quan tới Quân Cố nàng không thể không để tâm.

Đây vẫn là lần đầu tiên Mặc Thiển Uyên bị Quân Vô Tà nhìn chằm chằm như vậy, hắn phảng phất cảm nhận được, Mặc Huyền Phỉ bọn họ khi bị Quân Vô Tà nhìn chăm chú có bao nhiêu sợ hãi.

Mồ hôi lạnh từ trán hắn chảy ra, “Ngươi muốn, ta khẳng định sẽ cho ngươi, chỉ là...... phía Khuynh Vân Tông muốn xử lý như thế nào? Xem tư thế bọn họ, nếu như không có được Hồn Ngọc, bọn họ quả quyết sẽ không bỏ qua.”

“Vật đã cho ta, ta tự nhiên sẽ xử lý bọn họ.” Quân Vô Tà từ lúc bắt đầu, đã không tính toán bắt tay giảng hoà cùng Khuynh Vân Tông.

Sau khi nàng biến Bạch Vân Tiên thành bộ dáng kia, liền chú định nàng không có khả năng sống hoà bình cùng Khuynh Vân Tông.

Quân Vô Tà nói làm Mặc Thiển Uyên trong lòng kinh hãi, “Chẳng lẽ ngươi muốn cùng người Khuynh Vân Tông...... Không được! Vô Tà! Ngươi cũng đã thấy thực lực của Khương Thần Thanh, cho dù có Thụy Lân Quân bảo vệ, dựa vào thực lực hơn 20 người của Khuynh Vân Tông, chúng ta cũng không thể đối......”

Mặc Thiển Uyên nói còn chưa nói xong, bên trong tẩm điện đột nhiên tràn ngập uy áp cường đại, ở trong nháy mắt khiến hắn cảm thấy giống như bị núi nặng đè lên vai. Trong khoảnh khắc đó, cả người hắn bắt đầu điên cuồng run rẩy, sức lực hai chân như là bị người rút ra, bùm một tiếng quỳ gối trên mặt đất, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống từ trên người hắn, trong chớp mắt làm ướt cả nền đá cẩm thạch dưới thân hắn.

“Chiếu theo lời nàng nói mà làm.” Giọng nói mang theo uy áp cường đại quanh quẩn bên tai Mặc Thiển Uyên, thanh âm kia rõ ràng không lớn, nhưng truyền vào trong tai Mặc Thiển Uyên lại khiên màng tai hắn không ngừng đau đớn, máu tươi ấm áp tràn ra từ khóe môi hắn, tích táp dừng ở trên đầu gối hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.