Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 53: Chương 53: Ta Là Dao Thớt




Chương 159: Ta Là Dao Thớt (1)

“Quỳ xuống.” Tiếng nói của Quân Vô Tà mang theo ý cười quanh quẩn bên trong đại điện.

Mặc Huyền Phỉ khó tin trừng mắt Quân Vô Tà, choáng váng không hiểu nàng đang nói cái gì.

Đừng nói là Mặc Huyền Phỉ, ngay cả Mặc Thiển Uyên là người cùng Quân Vô Tà bức vua thoái vị, cũng bị lời nói của Quân Vô Tà làm cho hồ đồ.

“Ngươi......” Mặc Huyền Phỉ còn muốn mở miệng, chính là Quân Vô Tà lại không tính nghe hắn nói lời vô nghĩa, chỉ thấy trên đầu ngón tay của nàng bay ra hai đạo ánh sáng màu đỏ, hướng tới hai đầu gối của Mặc Huyền Phỉ bay đi.

Còn chưa chờ mọi người phản ứng lại, Mặc Huyền Phỉ đã hét thảm lên một tiếng, hai chân giống như bị người đánh gãy, bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Quân Vô Tà, Bạch Vân Tiên đang nằm trong lồng ngực hắn cũng bị hắn lôi kéo ngã ngồi trên mặt đất.

Quân Vô Tà cao cao tại thượng, mắt lạnh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mặc Huyền Phỉ đang vặn vẹo.

“Muốn nói cái gì, quỳ nói.”

Quân Vô Tà tươi cười càng thêm sáng lạn, một dòng máu tươi chảy ra từ đầu gối của Mặc Huyền Phỉ, nhiễm hồng đá cẩm thạch trơn bóng dưới đầu gối hắn.

Hoàng quyền cổ hủ, hoàng gia uy nghiêm, nếu thích bắt người quỳ như vậy, vậy tốt nhất là chính mình quỳ đi.

Không khí trong toàn bộ đại điện là một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người nghẹn họng trân trối nhìn Quân Vô Tà.

Bạch Vân Tiên chật vật đứng lên, máu chảy xuống từ đầu gối của Mặc Huyền Phỉ nhiễm hồng góc váy nàng, mái tóc buộc chặt dưới sự hốt hoảng của nàng cũng hơi hỗn loạn. Nàng lôi kéo tay Mặc Huyền Phỉ, ý đồ giúp hắn đứng lên, nhưng vừa hơi động, Mặc Huyền Phỉ liền phát ra tiếng kêu rên liên tiếp.

“Quân Vô Tà! Ngươi thật điên rồi!” Bạch Vân Tiên chưa bao giờ gặp qua người ra tay ngang ngược như vậy, cái gì cũng không thèm nói, trực tiếp khiến người quỳ xuống.

Quân Vô Tà hơi nhướng mày, đem lời nhục mạ của Bạch Vân Tiên coi như một loại khen ngợi.

Bạch Vân Tiên nôn nóng bắt mạch cho Mặc Huyền Phỉ, lại phát hiện linh lực trong cơ thể Mặc Huyền Phỉ bị tắc nghẽn, gân mạch dưới đầu gối cùng linh mạch đều bị phong kín hoàn toàn, căn bản không hề có cảm giác.

Quân Vô Tà rốt cuộc như thế nào mà làm được?

Hai đạo ánh sáng màu đỏ kia rốt cuộc là cái gì?

Mặc Huyền Phỉ kêu rên không ngừng, tim hoàng đế hoàn toàn bị bóp chặt, hắn tuy rằng nhìn thấy Mặc Thiển Uyên mang binh vào cung, lời nói tuy có mơ hồ ẩn chứa ý uy hiếp, nhưng ngoài mặt vẫn thập phần lễ độ.Nhưng ai biết, Quân Vô Tà vừa ra tay, liền không nói lí như vậy.

Đường đường là Nhị hoàng tử, lại phải quỳ mà nói chuyện cùng nàng!

Hoàng đế nắm chặt tay nắm của vương vị, mới kiềm chế được sự phẫn nộ không thể phát tiết ra ngoài, hắn nghiến răng, cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt.

“Huyền Phỉ vô lễ, Vô Tà không cần phải trách móc cùng hắn.” Hoàng đế cơ hồ như từ trong lồng ngực nhảy ra một câu trấn an như vậy.

Hiện tại ngàn vạn lần đều không nên chọc đến kẻ điên này!

Ý cười trên mặt Quân Vô Tà càng tăng lên.

“Ta phong bế khí huyết hai chân hắn, nếu như trong vòng một canh giờ(2h), không thể hóa giải huyệt đạo bị phong bế, cả đời này của hắn sẽ không thể đứng lên nổi.”

Thế nhân cười nhạo tiểu thúc nàng tê liệt trên giường mười năm, hoàng gia nhìn giống như quan tâm, nhân sâm linh chi không ngừng đưa đến trong phủ, nhưng chưa từng ngăn cản người khác nhục mạ. Chân của tiểu thúc nàng, vì Thích Quốc mà bị phế mười năm, nếu như hoàng thất nhớ đến ân tình, cũng chỉ có thể dừng lại ở những hỗn trướng khua môi múa mép kia. Nhưng bọn họ lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn để những nghị luận khó nghe truyền lưu hậu thế, làm trong lòng tiểu thúc nàng ngày đêm đều bị dày vò.

Hôm nay nàng liền để Nhị hoàng tử mà hoàng đế coi trọng nhất, nếm thử tư vị này.

“Bất quá một chút thương thế nhỏ như vậy, đệ tử Khuynh Vân Tông, hẳn là có thể nhẹ nhàng xoá bỏ đi?” Quân Vô Tà cười tủm tỉm nhìn Bạch Vân Tiên.

Bọn họ càng để ý cái gì, nàng sẽ càng phải đem cái ấy bóp nát cho bọn hắn xem.

Chương 160: Ta Là Dao Thớt (2)

Mặc Huyền Phỉ luôn tự cho mình là ở trên cao, cho rằng mình cao cao tại thượng được vạn người ngưỡng mộ, vậy nàng sẽ khiến cho hắn từ nay về sau chỉ có thể quỳ trên mặt đất, nhìn lên mọi người.

“Quân Vô Tà, ngươi có thể càn rỡ tới khi nào? Ta nói cho ngươi biết! Sư phụ ta sẽ nhanh chóng tới hoàng thành! Đến lúc đó, ta nhất định muốn ngươi......”

Bang! Bang! Bang!

Bạch Vân Tiên còn chưa mắng xong, một đôi tay nhỏ của Quân Vô Tà mạnh mẽ vung ra, trực tiếp tát ba cái trên miệng rộng của nàng ta!

Lần này, chính là chân chân chính chính vả mặt!

Tiếng vang kia, ngay cả Mặc Thiển Uyên một bên nghe thấy đều nhịn không được mà co rụt cổ lại.

Đánh thật tàn nhẫn!

“Ta yêu cầu ngươi cứu người, sao còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.” Nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ của Bạch Vân Tiên in dấu năm ngón tay, Quân Vô Tà cười ôn nhu dị thường.Bạch Vân Tiên ngây ngẩn cả người, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, trên đời này, cư nhiên có người dám động thủ đánh nàng!

Nàng che lại gương mặt nóng rát, ánh mắt dại ra nhìn Quân Vô Tà, còn chưa tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ khi bị đánh.

Hoàng đế hoàn toàn trợn tròn con mắt, Quân Vô Tà này có phải điên rồi hay không? Nàng thật dám đánh Bạch Vân Tiên?

“Ngươi...... Ngươi cũng dám đánh ta?” Bạch Vân Tiên chỉ vào Quân Vô Tà, cả người giận run.

Quân Vô Tà không chút khách khí, đối với khuôn mặt nhỏ của Bạch Vân Tiên, lại tát một cái, nhấc chân lên trực tiếp đá vào ngực Bạch Vân Tiên, đem nàng ta đá bay ra ngoài.

“Còn muốn xác nhận lại một lần nữa?” Quân Vô Tà khóe miệng giơ lên, khuôn mặt tinh xảo, tươi cười sáng lạn càng thêm mê người.

Trên khóe miệng Bạch Vân Tiên hiện lên một vết máu, tóc hoàn toàn tán loạn, dung nhan tinh xảo cũng đã nở hoa, nàng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Quân Vô Tà, tràn đầy sợ hãi giống như nhìn thấy một con ác quỷ.

Trong Khuynh Vân Tông, nàng là đệ tử tông chủ, chưa từng có người nào dám động một chút vào nàng, bên ngoài, mọi người đều sợ thế lực của Khuynh Vân Tông, càng là đối với nàng cung kính thuận theo.

Nhưng tới Thích Quốc, gặp phải Quân Vô Tà, hết thảy đều thay đổi.

Quân Vô Tà dùng hành động để nói cho nàng (Vân Tiên) biết, nàng (Vô Tà) chẳng những sẽ đánh nàng (Vân Tiên), hơn nữa tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!

Lúc này, lần đầu tiên trong đời Bạch Vân Tiên nếm được tư vị sợ hãi, sự cao ngạo vốn có đều không còn nữa.

“Kéo lại đây.” Quân Vô Tà nói với Thụy Lân Quân phía sau.

Hai tên Thụy Lân Quân đi qua, đem Bạch Vân Tiên xụi lơ trên mặt đất kéo dài tới trước mặt Quân Vô Tà.

Bạch Vân Tiên giãy giụa suy nghĩ muốn thoát thân, nhưng với sức lực của nàng, làm sao có thể là đối thủ của Thụy Lân Quân, bị kéo mạnh đến trước mặt Quân Vô Tà, không thể động đậy.

“Ngươi...... Ngươi không thể động đến ta...... Sư phụ ta...... Sư phụ ta là tông chủ Khuynh Vân Tông......” Bạch Vân Tiên run rẩy nhìn Quân Vô Tà. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người điên cuồng như vậy, mặc kệ sau lưng nàng là Khuynh Vân Tông có bao nhiêu cường đại, mặc kệ xuất thân nàng có bao nhiêu cao quý, ở trong mắt Quân Vô Tà, nàng giống như là một con kiến có thể tùy ý nghiền chết.

“Nga?” Quân Vô Tà híp nửa mắt, giơ tay, hướng trên khuôn mặt nhỏ kia lại tát một cái.

“Khuynh Vân Tông, là thứ gì?”

Bạch Vân Tiên sợ hãi nhìn Quân Vô Tà, mọi hận ý đều đã bị sợ hãi thay thế, bị cặp con ngươi như giếng cạn kia nhìn chằm chằm, nàng cảm thấy chính mình như đang lọt vào địa ngục.”Đi cứu tình lang ngươi đi, hắn có thể đứng lên hay không, liền dựa vào đệ tử Khuynh Vân Tông ngươi.” Quân Vô Tà mở miệng cười, hai gã binh lính lập tức hiểu ý Quân Vô Tà, đem Bạch Vân Tiên chật vật bất kham kéo tới bên người Mặc Huyền Phỉ.

Bạch Vân Tiên làm gì còn nửa điểm khí thế kiêu ngạo, cả người nàng phát run ngã ngồi bên cạnh Mặc Huyền Phỉ, nhìn hai chân Mặc Huyền Phỉ đã bị máu tươi nhiễm hồng, cả người nàng ngăn không được càng run hơn.

Chương 161: Ta Là Dao Thớt (3)

Hoàng đế nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn xem hết thảy trước mắt.

Hắn vốn tưởng rằng, có Khuynh Vân Tông chống lưng, Quân Vô Tà ngàn vạn lần cũng không dám động đến một đầu ngón tay của Bạch Vân Tiên, nhưng hiện giờ xem ra, chỉ là người si nói mộng.

Quân Vô Tà không dám động đến Bạch Vân Tiên?

Thật là buồn cười!

Nàng dám xuống tay với Bạch Vân Tiên, chắc chắn sẽ xuống tay với Mặc Huyền Phỉ càng nghiêm trọng hơn!

Mặc Thiển Uyên mắt nhìn thấy mà choáng váng, hắn đã chuẩn bị một bụng để bức hoàng đế thoái vị, đều vô ích dưới thủ đoạn đơn giản và thô bạo của Quân Vô Tà.

“Vô Tà, ngươi đây là muốn làm gì?” Mặc Thiển Uyên nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi.

Quân Vô Tà liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói: “Nhìn không ra?”

“..........” Hắn thật đúng là nhìn không ra!

Quân Vô Tà lúc trước luôn chú ý tới hình tượng của Quân gia, bất luận là tru sát đại thần, hay là khống chế hoàng thành, đều đã có kế hoạch hoàn hảo, làm người tìm không ra nửa điểm thất bại.

Nhưng hôm nay, nàng lại ra tay không hề cố kỵ, thật sự là một chút lý do đều không có.

“Ngươi làm thịt cá, ta làm dao thớt*. Hà tất phải vô nghĩa.” Quân Vô Tà nhướng mày, toàn bộ đại điện chỉ có hoàng đế ba người bọn họ, ngoài điện đã bị Thụy Lân Quân khống chế, không có người nhìn thấy hành động của nàng, nàng cần gì phải giữ mặt mũi cho người ta xem?

*Nguyên văn: 人为鱼肉,我为刀俎: Nhân vi ngư nhục, ngã vì dao trở; nghĩa: Ngươi làm thịt cá, ta làm dao thớt.

“...........” Mặc Thiển Uyên thiếu chút nữa đã quỳ xuống dưới chân Quân Vô Tà, đại tiểu thư ngấm ngầm giở trò mưu ma quỷ kế một phen, không nghĩ tới lại chơi rất đơn giản thô bạo, hơn nữa là cực kỳ phát rồ.

Thật đúng là, cần có dạng gì, thì có dạng ấy, một chút hàm hồ cũng không có.

Quân Vô Tà hiện giờ đang tra tấn Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên, không phải là đang trả thù tất cả những gì bọn họ đã từng làm hay sao?Một canh giờ trôi qua rất nhanh, Bạch Vân Tiên cả người đổ mồ hôi, nhưng như cũ không tài nào cởi bỏ khí huyết đã bị phong bế của Mặc Huyền Phỉ, Mặc Huyền Phỉ ngay cả sức lực để kêu rên đều không có, chỉ có thể quỳ trên mặt đất, run bần bật.

“Vì sao...... Vì sao không thể giải được......” Bạch Vân Tiên đỏ mắt, nàng đã đem sở học suốt đời vận dụng vào đó, nhưng đều bất lực, ngay cả đan dược trên người nàng mang đến từ Khuynh Vân Tông, cũng đã đưa cho Mặc Huyền Phỉ ăn vào không ít, kết quả vẫn là thất bại......

“Ngươi đang gạt ta đúng không? Hắn căn bản là đã......” Bạch Vân Tiên run rẩy nhìn Quân Vô Tà, nàng cũng không dám dùng miệng lưỡi cao ngạo nói chuyện cùng Quân Vô Tà nữa.

Quân Vô Tà hơi nhướng mày, nhìn ánh mắt tan rã của Bạch Vân Tiên, tiến lên một bước đi đến bên người nàng ta cùng Mặc Huyền Phỉ.

Bạch Vân Tiên sợ hãi rụt thân mình về phía sau.

Quân Vô Tà nhìn thấy thì chẳng buồn liếc nàng ta một cái, đôi tay dán ở hai sườn gối của Mặc Huyền Phỉ, từ giữa rút ra hai cây ngân châm nhiễm máu.

Ngân châm phong huyệt, không lấy ngân châm ra, thì dù Bạch Vân Tiên cho Mặc Huyền Phỉ ăn vào bao nhiêu linh đan diệu dược cũng là uổng công.

“Khám lại.” Âm thanh lạnh lùng Quân Vô Tà vang lên.

Tay Bạch Vân Tiên run rẩy hướng về phía Mặc Huyền Phỉ bắt mạch, đôi mắt lập tức trừng lớn, đáy mắt tràn ngập không thể tin.

Khí huyết nguyên bản bị tắc nghẽn đã được giải khai, nhưng rất hỗn loạn, chính là nói cho Bạch Vân Tiên biết, hai chân của Mặc Huyền Phỉ đã bị phế!

Một canh giờ!

Thật sự chỉ có một canh giờ!

Phong huyệt trước sau bất quá chỉ một canh giờ, Mặc Huyền Phỉ đời này đã thành phế nhân!

Bạch Vân Tiên tự xưng là y thuật trác tuyệt, cũng là đệ tử Vân Tông có thiên phú cực cao, nếu không cũng sẽ không được tông chủ nhìn trúng, chính là hiện giờ, nàng ngay cả bản lĩnh giải trừ ngân châm phong huyệt đều không có, một thân y thuật của nàng, trong miệng Quân Vô Tà thật đúng là “trò của tiểu hài tử“.

Sự kiêu ngạo cùng sự tự tôn, đều ở một khắc này hoàn toàn bị sụp đổ, Bạch Vân Tiên khóc không ra nước mắt nhìn Quân Vô Tà, phảng phất nhìn thấy vinh quang cùng tự tin trong dĩ vãng đều đã bị cặp mắt kia của Quân Vô Tà bóp đến dập nát.

Chương 162: Ta Là Dao Thớt (4)

Trong một canh giờ này, Mặc Huyền Phỉ chịu đủ sự tra tấn của ngân châm, nháy mắt ngân châm được lấy ra, hắn rốt cuộc thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng hai chân như cũ vẫn chết lặng, lại làm đáy mắt hắn tràn ngập khiếp sợ.Hắn giãy giụa muốn đứng lên, nhưng hai chân chết lặng hoàn toàn không nghe theo ý hắn, hắn chỉ có thể quỳ gối nơi đó, ngửa đầu nhìn mọi người.

“Mang xe lăn đã chuẩn bị cho Nhị hoàng tử tới đây.” Quân Vô Tà cười nói.

Một gã thị vệ Thụy Lân Quân, lập tức đem xe lăn mà Quân Vô Tà sớm đã chuẩn bị nâng tới bên trong đại điện.

Mặc Huyền Phỉ trừng mắt nhìn xe lăn kia, xe lăn kia hắn đã quá quen mắt, không phải năm đó sau khi Quân Khanh bị liệt, hoàng đế đã đưa cho Quân Khanh hay sao?

“Đỡ Nhị hoàng tử ngồi lên đi.” Quân Vô Tà nói.

Hai gã binh lính Thụy Lân Quân lập tức duỗi tay ra kéo Mặc Huyền Phỉ, Mặc Huyền Phỉ giống như đã chịu kích thích rất lớn, điên cuồng vung cánh tay ra, không cho Thụy Lân Quân chạm vào hắn.

“Quân Vô Tà! Ngươi rốt cuộc là có ý gì! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Ta không cần ngồi xe lăn! Ta không cần!!” Bất luận Mặc Huyền Phỉ có giãy giụa kịch liệt bao nhiêu, Thụy Lân Quân lĩnh mệnh vẫn mạnh mẽ đem hắn từ trên mặt đất kéo lên ngồi trên xe lăn, hai chân hắn mang theo máu, sau khi bị kéo tới trên xe lăn rồi, để lại một vết máu chói mắt.

“Nếu là phế nhân, liền phải nhận mệnh.” Quân Vô Tà cười càng thêm sáng lạn, nhưng lời này của nàng rơi vào trong tai hoàng đế vẫn luôn ẩn nhẫn một bên, lại làm cho hoàng đế toàn thân giật mình một cái.

Nếu là phế nhân, liền phải nhận mệnh......

Lời này, hắn đã từng nói qua......

Hoàng đế trừng mắt nhìn bóng dáng Quân Vô Tà, cả người giống như ngâm mình ở trong nước đá, mỗi một lỗ chân lông đều đang gào rống vì sợ hãi.

Trơ mắt nhìn chính nhi tử của mình cùng Bạch Vân Tiên bị Quân Vô Tà mang ra đùa bỡn, hắn đã bị dọa phá gan, hắn không phải không nghĩ cách trốn đi, mà là căn bản hắn trốn cũng không thoát.

Bên ngoài đại điện tất cả đều là binh lính Thụy Lân Quân, hắn trốn không thoát! Trốn không thoát!

Mặc Huyền Phỉ bị cưỡng chế ngồi ở trên xe lăn nên phản ứng rất dữ tợn giống như một kẻ điên, nhưng bất luận hắn không tình nguyện như thế nào đi nữa, hai gã binh lính Thụy Lân Quân đứng một phải một trái bên xe lăn, tay vẫn thủ sẵn nơi bờ vai của hắn, ấn hắn xuống ở trên xe lăn, không thể nhúc nhích nửa phần.

Hoàng tử cao quý, không còn sót lại chút gì.

Mặc Thiển Uyên lẳng lặng nhìn, hắn đã từng chứng kiến thủ đoạn âm ngoan ác độc của Quân Vô Tà, hiện giờ là đang chứng kiến đến bản lĩnh tra tấn người của nàng.

Một đao giết Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên thật ra rất đơn giản, nhưng nàng cố tình không làm như vậy. Nàng đem tất cả tự hào của hai người này hết thảy làm trò nghiền nát từng chút một trên mặt bọn họ, đưa tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của bọn họ xé rách không chút lưu tình, chỉ để lại cho bọn họ tuyệt vọng cùng sợ hãi.

Một người linh hồn bị phá hủy hoàn toàn, cho dù là thần tiên hạ phàm, cứu được người bọn họ, cũng không thể cứu được tâm.

“Quân Vô Tà! Ta muốn giết ngươi! Ngươi tiện nhân này!” Mặc Huyền Phỉ giống như một con thú bị bao vây, ngồi ở trên xe lăn gào thét, đôi mắt hắn trở nên điên cuồng, đột nhiên chiếc nhẫn lóng lánh của hắn bắn ra một làn ánh sáng lóa mắt, một tiếng 'sư' đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ đại điện.

Thần sắc của Mặc Thiển Uyên căng thẳng, tiếng 'sư' kia hắn rất quen thuộc. Năm đó Mặc Huyền Phỉ 14 tuổi, ngày Giới Linh thức tỉnh, đã chấn kinh toàn bộ hoàng thất!

Ngay sau khi ánh sáng rút đi, một con hùng sư ánh vàng rực rỡ xuất hiện ở bên trong đại điện, toàn thân giống như tỏa ra một tầng sáng ánh mặt trời loá hết cả mắt!

Hoàng Kim Cự Sư!

Trong suốt các thế hệ thành viên của hoàng thất Thích Quốc, đây là Giới Linh thức tỉnh mang hình thú mạnh nhất!

Mặc Huyền Phỉ ngay lúc này triệu hồi ra Hoàng Kim Cự Sư, chính là đang tính toán cùng Quân Vô Tà đồng quy vu tận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.