Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 47: Chương 47: Ngôi Vị Hoàng Đế Lung Lay Sắp Đổ




Chương 136: Ngôi Vị Hoàng Đế Lung Lay Sắp Đổ  (1)

Quân Vô Tà đối với thế giới linh lực này còn rất xa lạ, nàng vô pháp phán đoán hiện tại linh lực của nàng đã đạt tới xích linh nào.

Tình thế trước mắt, làm nàng không thể tiếp tục chờ đợi được, mau chóng diệt trừ uy hiếp của Quân gia, mới là mấu chốt.

Nàng đã không còn nhiều thời gian.

......

Trong hoàng cung Thích Quốc, hoàng đế ngồi trong thư phòng, một khuôn mặt âm trầm dọa người.

Mặc Thiển Uyên ngồi một bên, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Ngắn ngủn trong một đêm, hai phụ tử thống trị thiên hạ, lần đầu tiên nếm tư vị bị người đánh bại đến hộc máu, bao nhiêu thể diện, bao nhiêu tôn nghiêm, đều bị người dẫm dưới chân.

“Ngươi cái phế vật này! Ngươi nhìn ngươi làm được cái chuyện tốt gì! Ngươi cùng Quân Vô Tà tiếp xúc bao lâu? Cư nhiên một chút tài năng của nàng cũng dò không ra. Hiện tại khen ngược, để nha đầu kia khi dễ đến trên đầu! Trẫm mặt mũi đều mất hết!” Hoàng đế căm giận trừng mắt Mặc Huyền Phỉ, hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, biệt danh nữ thổ phỉ hoàng thành, như thế nào đột nhiên liền biến thành nữ tu la.

Đêm nay an bài hết thảy này, nhìn thế nào cũng thấy không giống như là một tiểu cô nương có thể tùy hứng nghĩ ra.

Mặc Huyền Phỉ cúi thấp đầu, từ khi bắt đầu đến ngự thư phòng, hắn đã bị mắng như máu chó phun đầu. Hoàng đế cố tình chỉ trích làm hắn tìm không ra bất luận cái cớ gì để phản bác.

“Ta...... Ta cũng không biết nàng vì sao lại đột nhiên biến thành như vậy. Trước đây khi ta cùng nàng ở bên nhau, tuy rằng không tính là ngu xuẩn, nhưng cũng không có thông minh, nếu không ngày ấy cũng sẽ không bị ta lừa đến bên cạnh vách núi.” Mặc Huyền Phỉ nhỏ giọng nói thầm, Quân Vô Tà như thế nào lại đột nhiên trở nên thông minh như vậy?

“Ngươi còn không biết xấu hổ! Ta đã nói cùng ngươi, mặc dù ngươi không thích Quân Vô Tà nữa, cũng phải nhìn vào mặt mũi của Lân Vương phủ mà nhường nhịn nhiều hơn, ai ngờ ngươi hỗn đản này lại xuống tay trước. May mà Quân Tiển không có lòng nghi ngờ đến trên người của ngươi, nếu không hắn chẳng phải là muốn cùng trẫm đua mạng già! Ngươi làm cũng đã làm rồi, lại còn để Quân Vô Tà sống sót quay về, thật là ngu xuẩn!” Hoàng đế tức giận không nhẹ, hắn hận không phải vì Mặc Huyền Phỉ xuống tay trước, mà là hận hắn không thể nhổ cỏ tận gốc, để Quân Vô Tà lại nhặt về một cái mệnh.

Nếu như thủ đoạn ngày đó của Mặc Huyền Phỉ thành công, nơi nào còn có những việc xảy ra đêm nay.

“Phụ hoàng! Ta nếu như không hạ thủ, làm sao có thể thân cận cùng Vân Tiên? Ta vốn là không thích Quân Vô Tà, ngươi lúc trước nói ta phải lấy đại cục làm trọng, gặp dịp thì chơi, ta cũng liền nhận. Nhưng sau này lúc ngươi làm ta tiếp xúc cùng với Bạch Vân Tiên, Bạch Vân Tiên chính là đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông, nếu như ta còn kéo dài hôn ước cùng Quân Vô Tà, nàng sao có thể coi trọng ta.” Mặc Huyền Phỉ cũng rất buồn bực, hắn là không nghĩ tới mệnh của Quân Vô Tà cư nhiên lớn như vậy, huyền nhai cao như vậy, nằng ngã xuống cư nhiên không chết.Hoàng đế nổi giận đùng đùng trừng mắt Mặc Huyền Phỉ, nhưng cũng biết những lời hắn nói không sai.

Trên thực tế, hành động của Mặc Huyền Phỉ hoàng đế không phải hoàn toàn không biết, chỉ là ngầm đồng ý để hắn tiến hành.

Đáng tiếc, kế hoạch của Mặc Huyền Phỉ vẫn thất bại, Quân Vô Tà chẳng những còn sống, hơn nữa cả người đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

“Chuyện tới bây giờ, nói gì cũng đã vô dụng. Lân Vương phủ đã xé rách mặt với hoàng gia, Quân Tiển vì sao lại sống sót trở về? Nếu hắn không chết, kế hoạch chúng ta nhằm vào Lân Vương phủ cũng hoàn toàn bị bại lộ. Hiện tại đã không có đường sống để quay lại, động tác tối nay của Quân Vô Tà, chỉ sợ là có sẽ có động tác lớn hơn. Nàng thường xuyên tiếp xúc cùng Thái tử, hiện giờ lại đem Thái tử thỉnh tới Lân Vương phủ, xem ra nàng đã liên thủ cùng Thái tử.” Hoàng đế nhạy bén đã nhận ra tình thế rất nghiêm trọng.

“Phụ hoàng, ý của ngươi là...... Quân Vô Tà muốn để Thái tử thượng vị?” Mặc Huyền Phỉ kinh hãi thất sắc.

Chương 137: Ngôi Vị Hoàng Đế Lung Lay Sắp Đổ  (2)

Hoàng đế trầm trọng gật đầu, nhưng vào lúc này, thái giám truyền đến tin tức mới, sau khi hoàng đế xem xong sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.

“Quân Vô Tà này cư nhiên dám to gan như vậy!!”

“Phụ hoàng làm sao vậy?” Mặc Huyền Phỉ không rõ nguyên do hỏi.

Hoàng đế giận dữ đem tấu chương thái giám vừa mới đưa tới ném cho Mặc Huyền Phỉ, Mặc Huyền Phỉ nhanh chóng quét mắt một lần, trên mặt huyết sắc đều rút hết.

“Nàng...... Nàng cư nhiên dùng Thụy Lân Quân để phong tỏa toàn bộ hoàng thành? Nàng đây là muốn làm cái gì?”

“Làm cái gì? A, chỉ sợ nha đầu này nổi lên sát tâm đối với ta. Hoàng thành bị Thụy Lân Quân khống chế, trẫm căn bản không cách nào cầu viện đội quân đóng ở ngoài thành, nàng là muốn bức vua thoái vị! Bức trẫm thoái vị! Thủ đoạn thật là tàn nhẫn!” Hoàng đế cảm thấy cổ mình hiện tại đã bị Quân Vô Tà nắm chặt ở trong tay, hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn.

“Khó trách nàng lại vội vã đem Thái tử thỉnh đến Lân Vương phủ, nàng là sợ sau khi Thụy Lân Quân phong tỏa hoàng thành, trẫm phát hiện ra ý đồ của nàng, sẽ diệt trừ Thái tử trước. Nếu không có Thái tử, Quân Vô Tà căn bản danh bất chính ngôn bất thuận ép trẫm thoái vị.” Bị một tiểu nha đầu tính kế như vậy, hoàng đế tức giận muốn hộc máu!

Mặc Huyền Phỉ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Quân Vô Tà cư nhiên sẽ quyết tuyệt như thế.

Trong óc nàng rốt cuộc có cái gì? Như thế nào có thể nghĩ được nhiều kế hoạch như thế?

“Hiện tại phải làm sao bây giờ? Chúng ta...... Chúng ta chẳng lẽ cứ thúc thủ chịu trói như vậy?” Mặc Huyền Phỉ luống cuống, quan hệ của hắn và Quân Vô Tà từ sau khi giải trừ hôn ước đã lên tới cực điểm rồi. Nếu như Quân Vô Tà xuống tay đối với hoàng đế, vậy thì chính hắn cũng là chạy không thoát được đâu.”Hoảng cái gì! Sự việc sẽ không được như nàng mong muốn, lập tức sai người cải trang, chờ đêm khuya ra khỏi thành.” Hoàng đế nheo nheo mắt.

Mùi máu tươi từ sự giết chóc còn chưa tiêu tán trong hoàng thành. Hoàng đế lại phái ra người tại nơi tràn ngập mùi máu tươi này, trong bóng đêm âm thầm ra khỏi thành. Nhưng rất nhanh, hoàng đế đang ngồi trong ngự thư phòng liền nhận được tin tức truyền đến từ chỗ cửa thành.

Mọi người hắn phái đi, đều đang lúc ra khỏi thành thì bị Thụy Lân Quân chém giết, ngay một người cũng không thể thành công ra khỏi thành.

“Sử dụng động vật hệ Giới Linh trong cung!” Trái tim Hoàng đế chợt như ngừng đập.

Hắn ngàn vạn không hề nghĩ tới, chính người mình phái đi, toàn quân cư nhiên bị diệt.

Phải biết rằng, hắn đã cố tình để những người đó giả dạng làm bộ dáng bá tánh bình thường, Thụy Lân Quân cư nhiên mắt cũng không chớp cái nào liền giết người!

Bọn họ không sợ tạo nên sự phẫn nộ của dân chúng sao!

Nhưng mà, cho dù xuất động hết Giới Linh, đều kết thúc trong thất bại, bất luận là thú bay trên trời hay thú dưới đất, đều bị Thụy Lân Quân vô tình bắn chết.

Trong lúc nhất thời, hoàng đế suy sụp ngồi ở trên ghế, mồ hôi lạnh không ngừng từ trán hắn chảy ra.

Không ai có thể ra khỏi thành, tin tức bên trong hoàng thành hoàn toàn bị phong bế, hoàng đế muốn cầu viện, cơ hội xa vời!

“Đi! Đi mời Bạch Vân Tiên lại đây!” Hoàng đế đột nhiên nhớ tới, hắn còn có một con át chủ bài.

Bạch Vân Tiên, đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông, thế lực Khuynh Vân Tông rất cường đại, ngay cả hắn cũng không dám trêu chọc, lúc này chỉ sợ cũng chỉ có Bạch Vân Tiên mới có năng lực xoay chuyển thế cục!

Mặc Huyền Phỉ lập tức nhanh chóng mời Bạch Vân Tiên tới thư phòng.

Nửa đêm từ trong giấc mơ ngủ bị người đánh thức, Bạch Vân Tiên sắc mặt thật không tốt lắm. Mắt nàng lạnh lẽo trừng Mặc Huyền Phỉ, giằng co một hồi thật lâu, mới thi lễ cùng hoàng đế cho có lệ.

“Không biết bệ hạ tìm ta tới vì chuyện gì?”

“Bạch tiểu thư, lúc này quan hệ trọng đại, còn thỉnh ngươi ra tay tương trợ!” Hoàng đế xoa nở khuôn mặt già, vẻ mặt ngưng trọng mở miệng nói.

Bạch Vân Tiên hơi sửng sốt, nàng hôm nay đi ngủ sớm, cũng không hay biết bầu trời của hoàng thành Thích Quốc đã thay đổi.

Chương 138: Ngôi Vị Hoàng Đế Lung Lay Sắp Đổ (3)

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Vân Tiên nhíu mày hỏi, sắc mặt hoàng đế cùng Mặc Huyền Phỉ đều nhợt nhạt như vậy, nàng cũng không chấp Mặc Huyền Phỉ quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi.Hoàng đế nhìn Mặc Huyền Phỉ liếc mắt một cái, Mặc Huyền Phỉ lập tức ngầm hiểu. Dung nhan tuấn mỹ lập tức treo một mạt cười khổ, thanh âm và tình cảm phong phú hướng Bạch Vân Tiên miêu tả hết thảy phát sinh đêm nay. Hơn nữa trong quá trình miêu tả, thêm mắm thêm muối cũng đem Bạch Vân Tiên liên lụy đi vào. Hắn nói Quân Vô Tà là bởi vì ghen ghét Mặc Huyền Phỉ từ bỏ nàng, mới có thể làm ra sự tình điên khùng như thế.

“Quân Vô Tà kia, hiện giờ đã phong tỏa hoàng thành, bức ta đem ngươi giao ra, nhưng Vân Tiên, ta làm sao mà bỏ ngươi được? Ngươi yên tâm, cho dù là mất mạng, ta cũng sẽ bảo hộ an nguy của ngươi.” Mặc Huyền Phỉ thâm tình nắm tay Bạch Vân Tiên, phảng phất trong thiên hạ hết thảy đều không theo kịp nàng nửa phần.

Bạch Vân Tiên sửng sốt một hồi lâu, còn chưa tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ.

“Ngươi nói, Quân Vô Tà, bức ngươi giao ta ra?” Nàng mở to hai mắt nhìn.

Quân Vô Tà thế nhưng mơ tưởng động đến nàng!

Chẳng lẽ nàng ta không sợ Khuynh Vân Tông sẽ không buông tha Quân gia sao!

“Vân Tiên! Ta tuyệt đối sẽ không để nàng ta như ý nguyện! Cái kẻ điên kia, muốn động đến ngươi, trừ phi dẫm qua xác ta mà đi!” Mặc Huyền Phỉ ôm chặt Bạch Vân Tiên, hận không thể đem vò nát xương nàng.

Hoàng đế nhìn Mặc Huyền Phỉ, yên lặng gật đầu.

Mặc Huyền Phỉ âm thầm cười.

“Quân Vô Tà thật là không biết tự lượng sức mình, cho rằng phong tỏa hoàng thành thì ta không có biện pháp gì sao? Thụy Lân Quân là cái thá gì!” Bạch Vân Tiên có chút buồn bực đẩy Mặc Huyền Phỉ ra, nàng tuy rằng cảm động với thâm tình Mặc Huyền Phỉ, nhưng cách làm của Quân Vô Tà, lại làm cho tự tôn của nàng chịu thương tổn nặng.

Một cái tiểu thư vương phủ nho nhỏ, cư nhiên muốn động đến nàng? Thật là buồn cười!

Bạch Vân Tiên nói, làm Mặc Huyền Phỉ cùng hoàng đế trong lòng hơi vui vẻ, nhưng ngoài mặt lại không có bất luận biến hoá gì.

“Vân Tiên, ngươi có biện pháp?” Mặc Huyền Phỉ hỏi.

Bạch Vân Tiên gật đầu, nàng nâng lên tay lên. Đeo trên ngón tay áp út kia, một chiếc nhẫn ánh vàng rực rỡ nổi lên vầng sáng màu trắng, một con bạch điệp(bướm trắng) nho nhỏ biến ảo từ trong ánh sáng mà ra, bạch điệp kia thậm chí gần như trong suốt, run rẩy đôi cánh, rất đẹp.

“Đây là Giới Linh của, Mẫn Điệp. Hình thể của nó có thể tùy ý biến ảo, tại đây trong bóng đêm, không ai có thể phát hiện ra bóng dáng của nó, Thụy Lân Quân muốn phong kín toàn bộ hoàng thành? Thật là nằm mơ!” Bạch Vân Tiên cười lạnh, nàng đã sớm xem Quân Vô Tà không vừa mắt, không nghĩ tới Quân Vô Tà kia cư nhiên không biết sống chết, cư nhiên muốn động đến nàng!

Như vậy cũng tốt, nàng cũng muốn để cái tiểu thư vương phủ không biết trời cao đất dày kia thấy rằng: Lân Vương phủ ở trong thiên hạ là nhỏ bé cỡ nào, Bạch Vân Tiên nàng, chỉ cần động động một ngón tay, là có thể nghiền chết!”Thật tốt quá! Có Mẫn Điệp, Quân Vô Tà cho dù có bản lĩnh cao bao nhiêu, cũng không có khả năng đem tin tức trong hoàng thành hoàn toàn phong bế! Vân Tiên, việc này liền nhờ ngươi! Cách 150 dặm bên ngoài phía đông nam, có trú binh ở đó, chỉ cần ngươi đem tin tức truyền đi, khi đại quân xuất động, thì không cần sợ hãi đến Thụy Lân Quân!” Mặc Huyền Phỉ trong lòng mừng như điên, quả nhiên hắn lựa chọn Bạch Vân Tiên là không sai! Quân Vô Tà dù tàn nhẫn như thế, trong tay cũng chỉ có mười vạn Thụy Lân Quân, những đội quân khác của Quân gia còn đang ở biên cảnh, ra roi thúc ngựa cũng không kịp đến hoàng thành!

Bạch Vân Tiên nhìn Mặc Huyền Phỉ liếc mắt một cái, nhẹ nhàng kích thích Mẫn Điệp, Mẫn Điệp mở ra đôi cánh từ cửa sổ bay đi, nửa thân ảnh trong suốt bên trong đêm tối như hoàn toàn biến mất.

“Đóng quân? Không, ta muốn thông tri, là sư phụ ta.” Nàng sẽ để Quân Vô Tà biết, Khuynh Vân Tông không phải là nơi nàng ta có thể trêu chọc!

Chương 139: Lung lay sắp đổ ngôi vị hoàng đế (4)

Hoàng đế cùng Mặc Huyền Phỉ nháy mắt sắc mặt đều đen.

Truyền tin tức tới Khuynh Vân Tông?

Khoảng cách từ Khuynh Vân Tông tới Thích Quốc khá xa, này phải chờ tới khi nào?

Nếu như cầu viện đội quân đang đóng ở vùng phụ cận, nhiều nhất chỉ cần mấy ngày, bọn họ có thể có đủ thời gian chờ viện quân đến, nhưng lúc này cư nhiên muốn tìm cầu viện là Khuynh Vân Tông xa những tám trăm dặm.....

Di chuyển đến đây phải mất bao nhiêu thời gian!

Trời mới biết trong khoảng thời gian này, Quân Vô Tà sẽ làm ra sự tình gì!

“Vân Tiên! Sự tình này nếu làm phiền Khuynh Vân Tông chỉ sợ là không thích hợp đi? Ngươi nếu là khách của Thích Quốc, mấy vấn đề này tự nhiên là do ta giải quyết giúp ngươi mới đúng.” Mặc Huyền Phỉ nóng nảy, chờ đến khi Khuynh Vân Tông tới, không chừng Quân Vô Tà đã tàn nhẫn ra tay đối với bọn họ.

Bạch Vân Tiên nói: “Mẫn Điệp của ta không thể nói, chỉ có sư phụ ta mới có thể thông qua Mẫn Điệp giải đọc tin tức do ta truyền lại, cho dù ta hướng đội quân đóng ngoài thành của Thích Quốc truyền tin tức, bọn họ cũng không rõ.”

Mặc Huyền Phỉ hơi sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến, Giới Linh của loài thú chỉ có thể cảm ứng cùng chủ nhân, chúng nó không có cách nào hướng những người khác ngoài chủ nhân truyền lại tin tức.

Nghĩ đến đây, tâm Mặc Huyền Phỉ trầm xuống.

Vốn tưởng rằng rốt cuộc tìm được hy vọng rồi, nhưng hiện giờ xem ra, hy vọng này chỉ sợ là có chút xa vời.

Nhìn biểu tình bi ai của Mặc Huyền Phỉ, Bạch Vân Tiên nhíu mày nói: “Tốc độ của Mẫn Điệp rất nhanh, chậm thì nửa tháng, sư phụ ta sẽ lập tức phái người đến.”

Ngay cả khoảng cách từ Khuynh Vân Tông đến hoàng thành Thích Quốc mà nói, thời gian này đã là rất nhanh.

“Nhưng hiện giờ trong tay Quân Vô Tà cầm mười vạn Thụy Lân Quân, nếu là nàng có dị động gì......” Mặc Huyền Phỉ trong lòng vẫn là lo lắng, sau khi nhìn xem qua Quân Vô Tà quyết đoán sát phạt tối nay, hắn thật sự là đoán không nổi khi nào Quân Vô Tà sẽ lại động thủ.

“Nàng muốn động đến ta, cũng phải nhìn xem có bản lĩnh kia hay không! Ngươi cho người chuẩn bị vài thứ tới cho ta, ta tự nhiên có biện pháp kéo dài thời gian.” Bạch Vân Tiên đôi mắt nguy hiểm nheo lại.

“Vân Tiên ngươi muốn làm gì?” Mặc Huyền Phỉ lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình của Bạch Vân Tiên âm lãnh như vậy, trong lòng có chút bất an.

Khóe môi Vân Tiên gợi lên cười lạnh, cặp mắt kia, như là đang nhỏ xuống nọc độc.

“Không phải ngươi nói, Quân Vô Tà đã an bài mười vạn Thụy Lân Quân đều ở bên trong hoàng thành hay sao? Nếu như ta có năng lực làm mười vạn Thụy Lân Quân này đều không thể nhúc nhích, như vậy mười vạn đại quân so với mười vạn con kiến thì có gì khác nhau? Đừng quên, ngươi cầm đan dược đưa cho Lâm Nhạc Dương dùng, chính là ta cho ngươi.”

Mặc Huyền Phỉ trong lòng chấn động, vì bắt giữ Quân Tiển, hắn bất đắc dĩ mới tìm Bạch Vân Tiên hỏi xin một loại đan dược, mà loại này đan dược này có thể làm loạn tâm trí con người. Hơn nữa trong một thời gian nhất định sau khi dùng, sẽ từ trong thân thể sinh ra độc tố mãnh liệt, khiến cho tự phát nổ. Mà sau khi nổ mạnh sẽ sinh ra khí vị, nếu người trực tiếp ngửi phải liền đánh mất năng lực phản kháng.

Loại đan dược này, Mặc Huyền Phỉ chưa từng nghe nói qua, trước khi cấp Lâm Nhạc Dương dùng, hắn đã từng bắt người làm thí nghiệm, sự thật chứng minh, lời Bạch Vân Tiên nói không hề sai.

Cũng đúng là bởi vì có đan dược kia của Bạch Vân Tiên, bọn họ mới có thể bắt lấy Quân Tiển dễ như trở bàn tay như vậy.

Chỉ là độc kia quá ác độc, ngay cả Mặc Huyền Phỉ lúc nhìn thấy hiệu quả của nó đều cảm thấy không rét mà run.

Lời vừa rồi Bạch Vân Tiên nói, làm hắn có suy đoán khác, “Vân Tiên, chẳng lẽ ngươi có biện pháp, đem phế đi mười vạn Thụy Lân Quân?” Ánh mắt Mặc Huyền Phỉ tràn ngập hưng phấn.

Bạch Vân Tiên cười lạnh nói: “Điều này có khó gì? Năng lực dùng độc của Khuynh Vân Tông ta, chính là không phân cao thấp với y thuật của chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.