Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 119: Chương 119: Ngài muốn nhiều hơn không?




Chương 369: Ngài muốn nhiều hơn không? (1)

Edit: Emily Ton.

Trên mặt Hà Thu Sinh xanh trắng một trận, môi chuyển sang màu tím tái. Hắn cảm thấy như bị người trực tiếp vả mặt, thật sự là mất mặt ném về đến nhà bà ngoại.

Lão viện trưởng nhìn về phía Quân Vô Tà lần nữa, ánh mắt đã trở nên cực kỳ nhiệt tình, nhìn nàng giống như đang nhìn một thỏi vàng khối.

“Ngươi gọi là Quân Tà phải không? Sau này ngươi ngốc ở Đông viện, nếu như có bất cứ điều gì không hài lòng, cứ việc mở miệng.” Lão viện trưởng ân cần mở miệng. Thiếu niên ra tay rộng rãi như vậy từ trước tới giờ lão cũng chưa từng gặp qua, hận không thể giữ hắn ở lại học viện Phượng Tê suốt đời.

Quân Vô Tà không đáp lại bất luận lời nào.

Lão viện trưởng tiếp tục hắng giọng nói với Hà Thu Sinh một bên: “Sự tình lúc trước đều đã trôi qua, không cần nhắc lại nữa. Quân Tà vừa mới vào học viện Phượng Tê, ngươi hãy quản đệ tử của ngươi đừng gây thêm phiền toái cho hắn. Nếu như để ta biết được đệ tử của ngươi khi dễ hắn, ta sẽ không khách khí nữa.”

Dưới sự cân nhắc về tiền tài, bên nào nặng bên nào nhẹ, lão viện trưởng hiểu rất rõ ràng!

Khóe miệng Hà Thu Sinh run rẩy, há miệng thở dốc, nửa ngày đều nghẹn không ra một chữ.

Tiểu tử này còn đang êm đẹp đứng ở chỗ này! Đệ tử của hắn còn đang nằm ở trên giường!

Rốt cuộc là ai khi dễ ai!

Nhưng Hà Thu Sinh rất rõ ràng, ở trong mắt lão viện trưởng, ai nhiều tiền hơn, người đó sẽ có được sự ưu ái! Nam viện sở dĩ có thể hô mưa gọi gió ở học viện Phượng Tê, còn không phải bởi vì đệ tử bọn họ nhiều tiền? Nhưng hiện tại lại khen ngược, ổ khất cái bỗng nhiên có được một thổ hào (phú hào/địa chủ). Sự tình này khiến Hà Thu Sinh không bao giờ có thể lấy tiền để diễu võ dương oai được nữa!

Toàn bộ lệ phí của học sinh Nam viện mấy năm cộng lại cũng chưa tới mười vạn, làm thế nào có thể so sánh với nhân gia?

Lão viện trưởng sau khi trách mắng Hà Thu Sinh, lại mang theo tươi cười hiền lành như tắm mình trong gió mùa xuân, nhìn về phía Quân Vô Tà, “Nếu ngươi không hài lòng về Yến Bất Quy, ngươi cứ nói thẳng, những lão sư trong viện khác, ngươi muốn ai đều được.”

Quân Vô Tà lạnh lùng nói: “Đông viện rất tốt.”

“Đúng đúng đúng, Yến Bất Quy có thể tìm được đệ tử như ngươi, thật sự là phúc phận hắn đã tu luyện được ở kiếp trước.” Lão viện trưởng cười phá lệ lộng lẫy.

“Nếu như không có việc gì nữa, ta đi trước.” Quân Vô Tà không có chút hứng thú đối khuôn mặt nịnh nọt của lão viện trưởng.

“Không có việc gì, không có việc gì, ngươi trở về đi. Bất Quy, nhanh chóng đưa đệ tử ngươi trở về. Ở đây gió lớn, đừng để hắn bị trúng gió. Nhìn tiểu tử ngươi gầy như vậy, ta sẽ sai phòng bếp thêm cơm cho Đông viện các ngươi.” Lão viện trưởng hiếm khi hào phóng một hồi.

Khuôn mặt Yến Bất Quy căng chặt mang theo Quân Vô Tà rời đi, sau khi ra khỏi thư phòng viện trưởng, vẻ mặt của hắn vẫn luôn dại ra.

“Tiểu tử, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Yến Bất Quy nhìn Quân Vô Tà. Vứt ra một tấm ngân phiếu, đừng nói Hà Thu Sinh và viện trưởng mù quáng, ngay cả Yến Bất Quy đều cảm thấy thế giới này thật là huyền huyễn.

Tiểu gia hỏa này ngày thường ăn mặc thập phần giản dị, thoạt nhìn giống như hài tử gia đình bình thường, nhưng vừa ra tay chính là mười vạn lượng......

Yến Bất Quy tới Hạ tam giới nhiều năm như vậy, cũng chưa từng sờ qua trăm lượng bạc trở lên.

“Nhiều?” Quân Vô Tà nhìn Yến Bất Quy giật mình, trong mắt có chút nghi hoặc.

Từ sau khi trọng sinh, nàng chưa từng mua bất cứ thứ gì. Bất cứ thứ gì nàng cần, Quân Tiển đều sẽ chuẩn bị cho nàng thứ ấy. Thứ như tiền, gần như chưa bao giờ dính qua tay nàng. Những tấm ngân phiếu mang theo trên người, chính là thời điểm trước khi nàng rời đi, Quân Tiển đã đưa cho nàng. Đối nàng mà nói, chúng không khác gì giấy loại.

“Ngài muốn nhiều hơn không? Ta vẫn còn.” Quân Vô Tà thấy Yến Bất Quy dường như rất để ý tới ngân phiếu, nàng phủi tay móc ra từ trong ống tay áo...... một tập ngân phiếu.

Trên mỗi một tờ, đều không ít hơn năm vạn lượng!

Ngoại trừ Quân Tiển, Mặc Thiển Uyên cũng đưa Quân Vô Tà không ít tiền trước khi nàng rời đi.

Một người là Vương gia, một người là hoàng đế...... mệnh giá của ngân phiếu đều không có tờ nào không mang theo chữ vạn!

......

Chương 370: Ngài muốn nhiều hơn không? (2)

Đôi mắt Yến Bất Quy thiếu chút nữa đã trừng ra ngoài, hắn mang vẻ mặt kinh hoàng nhìn đống ngân phiếu Quân Vô Tà đẩy vào trong lòng ngực hắn. Hắn quét mắt đếm đếm, phải có ít nhất trăm vạn lượng......

Yến Bất Quy giật mình một cái, lập tức trả lại hết ngân phiếu cho Quân Vô Tà.

“Ta không cần chúng, ngươi hãy giữ chúng đi.” Trong lúc nói chuyện, nội tâm Yến Bất Quy còn đang chảy máu......

Mới một tiểu thí hài, đã có nhiều tiền như vậy!

Điều này khiến cho tráng hán như hắn, sao mà chịu nổi?

Quân Vô Tà nhận lại tiền, hoàn toàn không cảm giác được, nội tâm của Yến Bất Quy đã hoàn toàn sụp đổ.

....Edit: Emily Ton....

Khi trở lại Đông viện, Kiều Sở bọn họ đều đang chờ ở trong sân, không ai rời đi. Nhìn thấy Quân Vô Tà bọn họ nhanh trở về như vậy, bốn người vội vàng đi lên đón.

“Thế nào? Viện trưởng có nói gì không?” Kiều Sở gấp không chờ nổi hỏi.

Yến Bất Quy đột nhiên thở dài, biểu tình bi phẫn khiến trái tim bọn Kiều Sở lập tức treo ở trên cổ họng.

“Về sau......”

Đôi mắt đám người Kiều Sở đều không di chuyển chút nào, nhìn hắn chằm chằm.

“Hà Thu Sinh sẽ không dám tới tìm chúng ta phiền toái nữa!” Sự bi thảm trên mặt Yến Bất Quy nháy mắt được thay thế bằng một nụ cười.

“A?” Đám người Kiều Sở có chút há hốc mồm.

Kiều Sở gần như ngay lập tức, nhìn về phía Quân Vô Tà, vẻ mặt kinh hoàng nói: “Tiểu Tà Tử, không phải ngươi...... đánh cả Hà Thu Sinh và viện trưởng chứ?”

Dựa theo tính tình của Quân Vô Tà, điều này tám chín phần chắc chắn xảy ra!

“Không.” Quân Vô Tà nói.

“Ngươi...... ngươi cũng đừng khiến mình ủy khuất, nếu như bọn họ thật sự gây khó khăn cho ngươi, ta và Yên nhi cùng lắm sẽ kín đáo cho bọn hắn một trận để trả thù cho ngươi, không để cho sư phụ biết.” Kiều Sở vẫn có chút không yên tâm mở miệng.

Yến Bất Quy một bên trực tiếp cho hắn một cái tát, “Ngươi nghĩ lão tử đã chết rồi sao?” Làm trò nói như vậy trước mặt hắn, còn dám nói không để hắn biết?

Quân Vô Tà sững sờ trước những gì Kiều Sở nói, sự tình rất đơn giản, không biết vì sao ở trong mắt bọn họ lại trở nên phức tạp như vậy.

“Tốt tốt, đều không có việc gì, các ngươi mau đi tu luyện đi, đừng ngồi đây lười biếng.” Yến Bất Quy phân tán hết mọi người, khoé môi đã bị râu che lấp hiện lên một nụ cười nồng đậm.

Tiểu đệ tử này, vượt qua cả kỳ vọng của hắn!

Yến Bất Quy không có ý định giải thích, Quân Vô Tà càng không có ý tứ giải thích. Kiều Sở bọn họ chỉ có thể yên lặng rời đi, tiếp tục tu luyện. Mặc dù vậy, trong lòng bọn họ vẫn vướng bận rất nhiều, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng, một khi viện trưởng và Hà Thu Sinh tới đây trêu chọc, nhất định phải bảo hộ Quân Vô Tà.

.....Edit: Emily Ton....

Quân Vô Tà trở lại phòng mình, ôm mèo đen ngồi xuống ở một bên, nàng nhẹ giọng gọi một tiếng, Dạ Sát nháy mắt từ ngoài cửa kín đáo tiến vào.

“Đại tiểu thư có gì phân phó?” Dạ Sát quỳ một gối xuống đất nói.

Quân Vô Tà lấy ra một chồng ngân phiếu, đặt ở trên bàn, nói nhỏ vài tiếng với Dạ Sát. Một lát sau, Dạ Sát đã cất hết những tấm ngân phiếu đó, thân ảnh nháy mắt biến mất tại chỗ.

Quân Vô Tà ngồi ở ghế trên, cúi đầu nhìn mèo đen đang ngủ say ở trong lòng ngực.

Nếu như nó tỉnh lại, có lẽ nó sẽ nói cho nàng biết nên xử lý vấn đề trước mắt như thế nào, đúng không?

Sáng sớm hôm sau, đám người Kiều Sở rời khỏi phòng với những quầng thâm ở dưới mắt. Một đêm lo lắng không thể chợp mắt, nhưng vẫn không nghe thấy bất luận âm thanh gì, điều này khiến bọn họ rất tò mò. Không phải chứ? Bốn người lắc lư đi ra từ trong phòng, mỗi người đều thoáng nhìn qua sắc mặt đối phương, lập tức hiện lên nụ cười khổ.

“Xem ra viện trưởng bọn họ thật sự không định tới tìm việc, nhưng sư phụ và Tiểu Tà Tử rốt cuộc đã làm thế nào?” Kiều Sở gãi gãi tóc, nghĩ trăm lần cũng không ra.

Hoa Dao mang theo vết thâm dưới mắt, hơi lắc lắc đầu. Hắn cũng không biết.

“Bọn họ không tới là tốt nhất, các ngươi cũng đừng nhọc lòng.” Phi Yên duỗi eo lười, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào mang theo biểu tình hơi mỏi mệt.

Dung Nhược chỉ sửa sang cổ áo của mình, không nói thêm gì.

Chương 371: Ngài muốn nhiều hơn không? (3)

Bốn người thật ra không có quá nhiều phản ứng, nhưng học viện Phượng Tê lại nổ tung chảo!

Bên ngoài, một đám người ồn ào nhốn nháo, kéo bốn người vừa mới tỉnh ngủ đi qua. Tuy nhiên, khi bọn họ đến đó, lại khiến cho bọn họ đều ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy mấy chục tên nam tử mặc áo xám, đang khiêng thang dài, xách theo rìu, ôm gỗ đi từng bước một tiến về phía Đông viện của học viện Phượng Tê. Đi theo phía sau những người đó, còn có vài tên nam tử đang gánh từng chiếc thùng rất nặng. Bọn họ vừa thấy đám người Kiều Sở đi ra từ Đông viện, lập tức buông gánh xuống và đi lên đón.

“Cuối cùng cũng tìm được đúng chỗ, làm phiền ký nhận một chút. Đây là 8 rương quần áo Dệt Nguyệt Các, trong đó có 7 rương nam trang, một rương nữ trang. Bên trong còn có giày vớ tương ứng với một số linh kiện nhỏ, xem như quà của chưởng quầy chúng ta đưa cho các vị. Phiền các vị kiểm tra một chút, đồ vật đều đủ, chúng ta trở về cũng dễ giải thích.” Nam tử cầm đầu ăn mặc một bộ quần áo với chất liệu khá tốt, trên mặt tươi cười sáng lạn, lấy một chồng giấy tờ để ở trước mặt Kiều Sở.

Kiều Sở hoàn toàn bối rối, trừng mắt nhìn 8 rương lớn đựng đầy đồ vật, nửa ngày vẫn không thể hồi phục lại tinh thần.

Trong khi đó, bởi vì một trận náo nhiệt này, đệ tử những viện khác cũng cùng đi tới đây. Nháy mắt khi nam tử kia mở miệng nói, lập tức hít hà một hơi!

Dệt Nguyệt Các!

Đó chính là cửa hàng phục sức nổi tiếng thiên hạ!

Ở đó, một chiếc khăn tay đã phải hơn mười lượng bạc!

Bọn họ có phải đang bị ảo giác hay không?

Ổ khất cái này, không ngờ mua một hơi...... 8 rương...... 8 rương......

Giá của nó là bao nhiêu tiền? Một đám thiếu niên tính đến nỗi khô cả nước miếng, cũng không thể tính nổi.

Tất cả mọi người đều bị sốc bởi sự tình phát sinh trước mắt, không thể nào tin vào hết thảy những gì bọn họ mới vừa nghe thấy.

Kiều Sở hoàn toàn choáng váng. Hắn cảm thấy có thể nghe hiểu được những từ nam nhân này nói, nhưng khi đặt chúng ở bên nhau, vì sao lại nghe không hiểu?

Bọn họ thậm chí ngay cả tiền học viện đều giao không nổi, làm thế nào trả nổi tiền quần áo của Dệt Nguyệt Các?

Người nọ thấy Kiều Sở hồi lâu cũng không duỗi tay tiếp nhận hàng, quay đầu lại, duỗi tập giấy biên nhận tới trước mặt Hoa Dao.

Hoa Dao sửng sốt một hồi thật lâu, sau đó mới cầm lên vài tờ trong tay, mày đẹp hơi nhăn lại, hắn nói: “Có phải các ngươi nhầm rồi hay không? Chúng ta không mua đồ gì. Những thứ đó các ngươi nên mang về đi thôi.”

Đừng nói 8 rương, ngay cả khi chỉ chọn một thứ trong một rương nào đó, bọn họ cũng mua không nổi.

Nam tử cười nói: “Không sai, chính là Đông viện của học viện Phượng Tê. Mấy thứ này đều đã được trả tiền, các ngươi chỉ cần ký tên, là được.”

“Tất cả đều đã được trả tiền?” Hoa Dao nhìn nhìn Dung Nhược một bên.

Dung Nhược cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.

Nam tử cười duỗi tay, chỉ chỉ tên người nhận ở trên tờ giấy.

“Đúng vậy, là một vị khách nhân gọi là Quân Tà đã mua.”

“Quân Tà!”

Tiếng hô của bốn người gần như vang lên cùng lúc, trong đầu nổ tung bùm bùm giống như những tia chớp đánh liên tiếp từng cái một.

Bên ngoài, các thiếu niên vây xem cũng đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ chưa từng nghe nói, Đông viện còn có một đệ tử gọi là Quân Tà? Suy nghĩ thêm một chút, không chừng những người này đã đưa sai rồi. Đám khất cái ở Đông viện, sao có thể mua nổi đồ trong Dệt Nguyệt Các?

Tuy nhiên, không đợi Kiều Sở bọn họ hồi phục sau cú sốc, một tráng hán khiêng theo gỗ trên vai đã chạy tới, trong tay cũng đang cầm một chồng giấy tờ.

“Thật trùng hợp, vị khách nhân thuê chúng ta tới đây cũng gọi là Quân Tà. Chúng ta tới để tu sửa lại Đông viện học viện Phượng Tê. Phiền các ngươi ký giúp ta đơn này, để các huynh đệ chúng ta có thể bắt đầu công việc.”

“......” Biểu tình của Kiều Sở giống như đang nuốt một quả trứng gà, mở to hai mắt nhìn.

Khuôn mặt Hoa Dao lộ ra kinh ngạc, ánh mắt lấp lánh.

Dung Nhược và Phi Yên cũng liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều đã sáng tỏ.

Chương 372: Ngài muốn nhiều hơn không? (4)

“Là tiểu Tà Tử......” Kiều Sở rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, nhìn những cái rương ở trước mắt, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời.

Hoa Dao khẽ gật đầu, “Viện trưởng bên kia, chỉ sợ cũng được giả quyết theo cách như vậy.”

Hôm qua Yến Bất Quy trở về đã nói, tất cả sự tình đều đã được giải quyết, bọn họ không thể nghĩ ra được nguyên cớ, rốt cuộc viện trưởng kia thấy tiền là sáng mắt, ngoại trừ khi nhìn thấy tiền thì dễ nói chuyện ra, những lúc khác đều mang một bộ dáng thiếu đánh.

Nhưng, những gì xảy ra ngoài ý muốn hôm nay, lại đang nói rõ ràng cho bọn họ biết.

Quân Vô Tà đúng thật đã giải quyết xong vấn đề với viện trưởng, hơn nữa còn sử dụng thứ viện trưởng yêu thích nhất: tiền bạc......

“Thật sự không ngờ, tiểu sư đệ của chúng ta, lại là một tiểu thổ hào.” Phi Yên cười híp hai mắt, thoáng nhìn qua một trong những cái rương nói: “Ách...... có một cái rương nữ trang, không phải là chuẩn bị cho ta chứ?”

Kiều Sở nhìn Phi Yên từ trên xuống dưới, mặc một bộ váy sạch sẽ, hiện lên một tươi cười ác ý.

“Ta đoán vậy.”

Khuôn mặt Phi Yên trở nên tái nhợt.

Phi Yên giống như thiếu nữ xinh đẹp ngọt ngào, đột nhiên huyên náo ngồi xuống một góc, rốt cuộc mọi hứng thú đều đã tan biến.

“Khụ, để ta.” Sau khi Hoa Dao biết được vì sao phát sinh hết thảy này, lập tức giơ tay tiếp nhận bút than do nam tử đưa, ở trên hai tờ giấy, viết xuống hai chữ “Hoa Dao“.

Sau khi ký nhận, nam tử Dệt Nguyệt Các cười khanh khách, lệnh người nâng rương quần áo đi vào, trong khi tráng hán thét to các huynh đệ của mình, bắt đầu công việc tân trang lại Đông viện.

....Edit: Emily Ton.....

Thời điểm khi Yến Bất Quy ra tới, đã nhìn thấy hình ảnh một đám người xa lạ đang rầm rộ xây dựng lại Đông viện. Hắn bị dọa sợ đến nỗi bầu rượu thiếu chút nữa đã rơi xuống trên mặt đất.

Vừa đang muốn mở miệng, đã ngửi thấy một mùi hương rượu bay tới, đôi mắt Yến Bất Quy lập tức sáng lên.

Hoa Dao đang ký nhận giấy tờ bỗng nhiên bị người đập nhẹ một cái ở sau đầu, quay đầu nhìn lại, không ngờ là Yến Bất Quy.

“Rượu này từ đâu ra?” Yến Bất Quy híp mắt, nhìn hơn 10 vò rượu ngon bày ở trước mặt Hoa Dao, mắt đều thẳng.

“Tiểu Tà mua.” Hoa Dao ký xong, đưa lại cho người giao hàng.

Sáng sớm hôm đó, hắn đã ký không biết bao nhiêu giấy tờ, gần như toàn bộ Đông viện đều đã bị nhét đầy các loại hàng hoá.

Yến Bất Quy vừa nghe là Quân Vô Tà mua, lập tức cười ha hả, trực tiếp ôm hai vò quay về phòng hưởng thụ, không thèm hỏi về những thứ khác.

Hoa Dao thở dài có chút đau đầu. Một buổi sáng này, đồ vật được lục tục đưa vào Đông viện, nhiều không kể xiết. Ăn, mặc, ở, đi lại, đủ cả!

Tất cả mọi thứ đều là thứ tốt và có giá trị xa xỉ, đừng nói bọn họ là những người nghèo đói lâu như vậy, ngay cả những thiếu niên đứng vây xem ở bên ngoài, đều đã hoàn toàn phát điên.

Gặp qua thổ hào, chưa từng thấy qua thổ hào như vậy!

Chỉ một buổi sáng, trên dưới học viện Phượng Tê đều biết, có một đại kim chủ đã tới Đông viện, tên là Quân Tà!

Hầu như không ai biết hắn gia nhập vào Đông viện từ khi nào, có lai lịch thế nào, người này vẫn chưa lộ diện, nhưng lễ vật đưa ra đã mù đôi mắt một đám người.

Có người đã đưa ra ước tính, đồ đưa tới Đông viện một buổi sáng sớm này, được cho là hơn trăm vạn lượng!

Con số này, khiến bao nhiêu người mất trí?

Ban đầu, các đệ tử cả ngày đều gọi nơi đây là ổ khất cái. Hiện tại, ổ khất cái này đã khiến tất cả các đệ tử phải hoàn toàn câm miệng.

Nếu như Đông viện tiêu phí gần trăm vạn là một ổ khất cái, vậy nơi bọn họ ở sẽ gọi là gì? Chuồng heo?!

Đám người vốn có ý định tới xem náo nhiệt, sau khi chứng kiến một hồi tiêu xài xa xỉ như vậy, đều mặt mày xám xịt kẹp chặt cái đuôi chạy trốn. Từ đây về sau, Đông viện hoàn toàn bỏ đi ba chữ “ổ khất cái”, trong khi đó, Quân Vô Tà chưa từng lộ diện đã được đặt biệt danh bằng bốn chữ “ngốc nghếch lắm tiền“.

Vì sao?

Có nhiều tiền như vậy, sao lại tới Đông viện! Ai mà không biết, Yến Bất Quy ở Đông viện là một tửu quỷ chính cống, tổng cộng cũng chỉ có bốn tên đệ tử không nên thân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.