Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 84: Chương 84: Mười Hai Đỉnh Núi




Chương 259: Mười hai đỉnh núi (1)

倾云宗最初的测验有三项,除了第一项君无邪遇到两个白痴之外,剩下的两项都轻易通过。

Khuynh Vân Tông tiến hành ba phần trắc nghiệm ban đầu cho cuộc tuyển chọn. Ngoại trừ lần đầu tiên Quân Vô Tà gặp phải hai kẻ ngu ngốc kia ra, hai phần còn lại đều dễ dàng thông qua.

而这三项测验,也成功的将前来拜山的上万人刷至几百人。

Mà ba phần trắc nghiệm này, cũng thành công quét trên vạn người tiến đến bái sơn, chỉ còn lại mấy trăm người.

拥挤的大道此时才显得宽敞起来。

Con đường đông đúc chen chúc lúc này đã trở nên rộng rãi hơn.

令人意外的是,看起来吊儿郎当的乔楚竟然也顺利通过了所有测试,如今正笑呵呵的跟在君无邪身边,整一路上,嘴巴都没闲着。

Điều đáng ngạc nhiên là, Kiều Sở thoạt nhìn rất cẩu thả cũng thuận lợi thông qua tất cả các bài kiểm tra, hiện tại đang cười ha hả đi theo bên người Quân Vô Tà, dọc theo đường đi, miệng vẫn không hề nhàn rỗi.

通过测试的人,就有机会加入倾云宗,余下的几百人都已经来到了云山之巅,看着那恢宏的倾云宗主殿,每一个人的心中都荡漾着莫名的激动。

Những người thông qua khảo nghiệm, sẽ có cơ hội gia nhập vào Khuynh Vân Tông. Mấy trăm người còn lại đều đã đi tới đỉnh Vân Sơn, nhìn thấy chủ điện Khuynh Vân Tông rộng rãi, trong lòng mỗi người đều cuồn cuộn dâng lên cảm giác phấn kích.

只要能加入倾云宗,他们日后便可水涨船高!

Chỉ cần có thể gia nhập Khuynh Vân Tông, ngày sau của bọn họ sẽ là nước lên thì thuyền lên!

领着众人入山巅的倾云宗弟子抬手,让喧闹的人群归于安静。

Các đệ tử Khuynh Vân Tông dẫn mọi người vào núi, giơ tay lên, khiến cho đám đông đang ồn ào và phấn khích an tĩnh lại.

一个高大的身影在众人的簇拥下从倾云宗的主殿缓缓走出,那是一位器宇轩昂的中年男子,看起来不过三十出头的年纪,可是知道的人都晓得这位已经年过四旬,是倾云宗真正的主人——秦岳。

Một người có thân ảnh cao lớn đang được hộ tống chậm rãi đi ra từ chủ điện Khuynh Vân Tông. Đó là một vị nam tử trung niên khí vũ hiên ngang, thoạt nhìn chỉ mới 30 tuổi, nhưng người biết đến đều hiểu rằng vị này đã hơn 40 tuổi, là chủ nhân chân chính của Khuynh Vân Tông —— Tần Nhạc.

在秦岳的身后,跟着十名年岁不同的男人,他们有的已经白发苍苍,有的却正当年,不论哪一位,都带着超然的气质,身着华服,静静的跟在秦岳身后。

Ở phía sau Tần Nhạc, đi theo 10 nam nhân có tuổi tác khác nhau. Một số người trong số bọn họ đã có mái tóc trắng xoá, một số người lại đang là tuổi lớn. Mỗi một người trong số họ, đều mang theo khí chất siêu phàm, trên người đều mặc hoa phục, lẳng lặng đi theo phía sau Tần Nhạc.

乔楚站在君无邪的身边,看着倾云宗出来的诸位当权者,忍不住在君无邪耳边嘀咕道:”那为首的就是倾云宗宗主秦岳,后面的就是十一峰的长老们......呃,不过有点奇怪,十一位长老怎么只来了十位?苍云峰的姜辰青跑哪里去了?”

Kiều Sở đứng ở bên người Quân Vô Tà, quan sát những người nắm giữ quyền lực của Khuynh Vân Tông, không nhịn được nói thầm ở bên tai Quân Vô Tà: “Người cầm đầu chính là tông chủ Khuynh Vân Tông, Tần Nhạc. Phía sau chính là các trưởng lão của 11 đỉnh núi...... Ách, tuy nhiên có chút kỳ quái, có 11 vị trưởng lão sao lại chỉ tới 10 vị? Khương Thần Thanh của đỉnh núi Thương Vân Phong đã chạy đi đâu?”姜辰青去哪了?

Khương Thần Thanh đã đi đâu?

可不就被他身边这位的戒灵给活撕了嘛。

Không phải là hắn đã bị giới linh của vị bên người này xé sống hay sao?

君无邪半眯着眼睛将秦岳和他身后众人扫了一边,白云仙曾经同她说过倾云宗宗主和各位长老的外貌,其中最让她在意的便是蹑云峰的慕辰和藏云峰的柯藏鞠。

Quân Vô Tà nheo mắt quét tới những người ở phía sau Tần Nhạc. Bạch Vân Tiên đã từng nói qua về sự xuất hiện của tông chủ và các vị trưởng lão của Khuynh Vân Tông cho nàng. Trong đó khiến nàng để ý tới, đó là Mộ Thần của Nhiếp Vân Phong và Kha Tàng Cúc của Tàng Vân Phong.

慕辰是十一峰长老中年纪最轻的,十分好辨认,君无邪几乎一眼就看到了站在长老那一圈最外围的年轻男子,慕辰有着一副好相貌,俊逸非凡却没有半点轻佻,他身着浅蓝色锦衣,安静的站在最边缘处,虽然各位长老之间并无交谈,可是还是能够隐约感觉到慕辰和其他几位长老关系并不融洽。

Mộ Thần là người trẻ nhất trong số những trưởng lão của 11 đỉnh núi, rất dễ dàng nhận ra. Quân Vô Tà gần như ngay lập tức đã nhận ra hắn là nam tử trẻ tuổi đứng ở vị trí ngoài cùng trong nhóm trưởng lão kia. Mộ Thần có một gương mặt khá đẹp, vẻ đẹp của hắn không hề phù phiếm. Trên người hắn mặc một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, im lặng đứng ở cuối hàng. Không nói chuyện cùng với các vị trưởng lão, nhưng mơ hồ vẫn có thể cảm giác được, Mộ Thần có quan hệ không được hoà hợp với những vị trưởng lão khác.

和慕辰被排斥的情况一样,柯藏鞠的身边也并无什么长老接近,只是和慕辰不同,柯藏鞠的容貌极为丑陋,身材并不算高大,最醒目的还是他那微微弓起的驼背,他穿着一身暗紫色长袍,整个人阴沉的像从坟墓里捞出来一样,据白云仙所言,柯藏鞠在倾云宗的人脉并不好,除了和宗主秦岳有所往来之外,他几乎从不搭理任何长老,为人阴沉且又不屑与其他长老交好,再加上他那副尊荣,实在让人亲近不起来。

Tình huống bị bài xích giống như Mộ Thần, Kha Tàng Cúc bên người cũng không tiếp cận bất cứ vị trưởng lão nào. Điều khác với Mộ Thần, đó là tướng mạo của Kha Tàng Cúc cực kỳ xấu xí, dáng người cũng được xem là cao lớn, bắt mắt nhất vẫn là tấm lưng hơi gù cong lại của hắn. Hắn mặc một thân trường bào màu tím sẫm, cả người âm trầm giống như được vớt ra từ một ngôi mộ cổ. Theo lời nói của Bạch Vân Tiên, Kha Tàng Cúc dường như không có quan hệ tốt lắm với mọi người trong Vân Tông. Ngoại trừ qua lại với tông chủ Tần Nhạc, hắn gần như không có phản ứng gì với bất luận trưởng lão nào. Hắn có thái độ âm trầm, khinh thường và tránh giao tiếp với những trưởng lão khác. Hơn nữa bộ dáng tôn vinh của hắn, thật sự khiến người cũng không thể nào thân cận nổi.

然而,实际上,柯藏鞠才是十一位长老里最受秦岳重视的一人,即便是一直跟随秦岳的姜辰青,也没有柯藏鞠的待遇。

Tuy nhiên, trên thực tế, Kha Tàng Cúc mới là người được Tần Nhạc coi trong nhất trong số 11 vị trưởng lão. Mặc dù Khương Thần Thanh là người vẫn luôn đi theo Tần Nhạc, cũng không được hưởng đặc quyền của Kha Tàng Cúc.

秦岳将倾云宗最好的资源都提供给了柯藏鞠,更是下了命令,任何人不得擅自进入藏云峰,即便是其他几位长老也不能。

Tần Nhạc đã cung cấp những nhân tài tốt nhất của Khuynh Vân Tông cho Kha Tàng Cúc, còn ra mệnh lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện tiến vào Tàng Vân Phong, thậm chí là cả những vị trưởng lão khác.Chương 260: Mười hai đỉnh núi (2)

Với sự xuất hiện của tông chủ Khuynh Vân Tông cùng với các vị trưởng lão, một đám thiếu niên lập tức phấn khởi không thôi, nỗ lực đứng thẳng người và kéo dài thân thể rắn chắc, hận không thể trực tiếp nhào lên, gây ấn tượng với tông chủ cùng các vị trưởng lão chính mình có bao nhiêu “uy vũ hùng tráng“.

Không nghĩ tới khảo hạch chân chính hiện tại mới bắt đầu, mấy trăm người này, cuối cùng có thể lưu lại bao nhiêu, vẫn chưa thể nào biết được.

Tần Nhạc đứng ở trước mặt mọi người, hơi nâng cằm lên, nhìn một đám thiếu niên đầy nhiệt huyết giống như đang nhìn xem một đống nguyên vật liệu. Hắn hơi gật gật đầu với đệ tử một bên, đệ tử kia lập tức tiến lên một bước và nói cho mọi người biết về khảo hạch cuối cùng.

“Muốn tiến vào Khuynh Vân Tông nhất định phải có bản lĩnh hơn người, Khuynh Vân Tông không phải là ai cũng đều có thể gia nhập, cho dù các ngươi đã vượt qua ba khảo hạch ban đầu, nhưng cũng không nhất định có thể trở thành một thành viên của Khuynh Vân Tông. Biểu hiện sắp tới của các ngươi mới có thể xác định là các ngươi có thể tiến vào Khuynh Vân Tông hay không......”

Khảo hạch cuối cùng, chuẩn xác mà nói thì không có bất luận yêu cầu gì. Khuynh Vân Tông chỉ muốn mấy trăm người này, từng người một tự thể hiện y thuật đắc ý nhất của bản thân mình ở trước mặt tông chủ và các vị trưởng lão.

Có thể là năng lực y thuật, cũng có thể là năng lực luyện chế đan dược, chỉ cần xuất chúng, lập tức có được tư cách tiến vào Khuynh Vân Tông.

Quân Vô Tà hơi hạ thấp đôi mắt xuống, khảo hạch lần này nhìn như bình thường nhưng thật ra chính là để giúp một số các vị trưởng lão dễ dàng lựa chọn ra đệ tử thích hợp với mình.

Trưởng lão của 11 đỉnh núi đều có những am hiểu khác nhau, những lần tuyển nhận đệ tử trong quá khứ cũng đều đi theo cùng một hướng giống như am hiểu của bọn họ.

Mộ Thần am hiểu nhất chính là đạo điều dưỡng gân mạch, trong khi Kha Tàng Cúc lại chính là chuyên về gieo trồng các loại thảo dược.

Quân Vô Tà hạ quyết tâm trước tiên sẽ gia nhập vào Nhiếp Vân Phong của Mộ Thần, tự nhiên muốn thể hiện kiến thức chuyên môn về gân mạch.

“Uy, ngươi đã quyết định muốn tiến vào đỉnh núi nào sao?” Kiều Sở nhìn thấy Quân Vô Tà trước sau không hề hé răng, không nhịn được dùng khuỷu tay đụng vào cánh tay Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà liếc mắt nhìn hắn, khẽ nhíu mày.

Nhưng thật ra vài tên thiếu niên một bên vừa nghe thấy Kiều Sở nói như vậy thì rất ngạc nhiên, một đám đều quét mắt qua và đánh giá Quân Vô Tà cùng với Kiều Sở. Quân Vô Tà ăn mặc rất bình thường, nhưng Kiều Sở bên cạnh nàng ăn mặc chỉ có thể dùng từ keo kiệt để mô tả. Cho dù Kiều Sở lớn lên không tệ, nhưng một thân quần áo đầy mảnh vá, quần áo đều tẩy trắng bệch, nhìn như thế nào cũng khiến người cảm thấy giống như là khất cái ven đường.

Hai người cứ như vậy, cư nhiên còn mang một bộ tư thế muốn tiến vào đỉnh núi nào liền có thể tiến đến, thật sự là quá không biết xấu hổ!Kiều Sở cuối cùng đã chú ý tới những ánh mắt tràn ngập khinh thường đó, hắn nheo nheo mắt, nắm chặt tay quơ quơ đối với mấy thiếu niên kia, lập tức đưa tới những tiếng chửi nhỏ từ phía đám người kia.

“Thô tục!”

Kiều Sở lười biếng bỏ qua bọn họ, chỉ tiếp tục dò hỏi hướng đi của Quân Vô Tà. Quân Vô Tà bị hỏi đến phiền nhiễu nên thuận miệng nói: “Nhiếp Vân Phong.”

“Nhiếp Vân Phong? Ngươi vì sao muốn đến Nhiếp Vân Phong?” Kiều Sở hơi sửng sốt, Nhiếp Vân Phong là nơi có diện tích nhỏ nhất trong 12 đỉnh núi, thanh danh cũng yếu nhất, ngay cả trưởng lão Nhiếp Vân Phong bất quá cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, có thể có bao nhiêu bản lĩnh? “Ài, ta nói hay là chúng ta đừng đi đến Nhiếp Vân Phong, hãy đến Tàng Vân Phong thì thế nào? Ngươi xem Tàng Vân Phong suốt ngày chỉ cần trồng đủ loại hoa cỏ sẽ ít việc hơn nhiều? Ngay cả khi là tân đệ tử, cũng sẽ không có quá nhiều việc cho chúng ta làm.”

Hơn nữa tiêu chuẩn thu nhận người còn đặc biệt thấp! Một câu cuối cùng, Kiều Sở đã không dám nói ra.

“Không đi.” Quân Vô Tà nói giọng lạnh lùng.

Tàng Vân Phong tốt sao? Chỉ sợ chỉ có những nhân tài đã chết không minh bạch ở nơi đó mới biết, nó có “thật sự tốt” hay không.

Chương 261: Mười hai đỉnh núi (3)

Khi khảo hạch cuối cùng bắt đầu, đông đảo thiếu niên đều đưa ra hết thảy mọi thứ trong tay, hận không thể thể hiện toàn bộ những gì bọn họ đã học được trước mặt tông chủ và các vị trưởng lão Khuynh Vân Tông. Có người ngâm nga sách y thư trước mặt mọi người, có người mang bức họa cơ thể người và chỉ ra vị trí của các huyệt vị, có người lại tự mình luyện chế đan dược......

Các loại thuyết trình liên tục không dứt, náo nhiệt giống như một nông trại.

Quân Vô Tà từ đầu tới cuối đều không có hành động vội vàng nào, chỉ lẳng lặng nhìn những thiếu niên kia ầm ĩ cố gắng thể hiện mình.

Tần Nhạc nhíu mày nhìn đám người càng ngày càng hỗn loạn, sắc mặt âm trầm đến nỗi có thể tích ra nước.

“Quả thực là hồ nháo! Sau này những loại chuyện thế này, đừng đến phiền nhiễu ta, nếu như có người bắt mắt các ngươi, lập tức mang về, những người khác thì tống cổ xuống núi.” Tần Nhạc đã không thể chịu đựng được những hành vi và y thuật vụng về của đám thiếu niên ấu trĩ này, khuôn mặt âm trầm phất tay áo rời đi.

Những cuộc tuyển chọn vào ngày 15 hàng tháng, Tần Nhạc cũng không tham gia thường xuyên, hắn chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên tới xem một lần, nhưng cơ hồ mỗi một lần, đều khiến hắn mất hứng quay về.

Lần này, Tần Nhạc đã mất hết tất cả sự kiên nhẫn, không muốn ngốc thêm, lập tức phất tay áo bỏ đi.

Ánh mắt Mộ Thần lạnh lùng nhìn Tần Nhạc rời đi, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh.

Nhưng thật ra Tần Nhạc vẫn là người giống như mọi khi, hạt giống tốt chân chính đã được Tần Nhạc khai quật trước khi bái sơn, âm thầm mang vào Khuynh Vân Tông. Hiện tại hắn tự nhiên là không có tâm tình đi xem những đồ ăn thừa canh cặn này nữa. Lúc này vội vàng chạy về, chỉ sợ là vội vã muốn nhìn xem những đệ tử nội môn do mình vừa mới tuyển nhận.

Vở kịch Tần Nhạc diễn ra hôm nay, bất quá cũng là để diễn cho vài vị trưởng lão đến xem mà thôi.

Mộ Thần thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn về phía những thiếu niên kia cũng không có bất luận sự thương hại hay đồng tình gì.

Thiếu niên tràn đầy năng lượng là không sai, nhưng nếu như không có đầu óc, cũng chẳng khác gì kẻ ngu xuẩn. Những thiếu niên nóng lòng biểu hiện chính mình như vậy, lại căn bản không biết Khuynh Vân Tông đang muốn điều gì.

Ngay khi Mộ Thần cảm thấy nhạt nhẽo, hắn lại chú ý tới một sự tình rất thú vị.

Một thân ảnh nhỏ xinh đang đứng ở trong đám người ầm ĩ, thờ ơ lạnh nhạt, phảng phất như hết thảy hỗn loạn này đều không quan hệ gì với hắn. Cặp mắt kia lộ ra vẻ lạnh nhạt, căn bản không giống với độ tuổi của hắn nên có.

Không có lý do, Mộ Thần bỗng nhiên dâng lên một sự hứng thú đối với tiểu gia hỏa kia, có lẽ là do hắn ta quá lạnh nhạt, có lẽ là do ánh mắt của hắn ta, đều khiến Mộ Thần cảm thấy tiểu gia hỏa này không giống như những người khác.

Tựa hồ như cảm giác được tầm mắt của Mộ Thần, tiểu gia hỏa kia ngẩng đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng vào mắt của Mộ Thần, ngay sau đó 'hắn' đi ra từ trong đám người, đi thẳng về phía Mộ Thần.

Mộ Thần từ xa nhìn tiểu thiếu niên đang gần tiếp cận, không có bất luận động tác nào khác.

Vài tên đệ tử Khuynh Vân Tông nhìn thấy Quân Vô Tà đi ra từ trong đám người, đi về phía các vị trưởng lão, lập tức tiến lên một bước, ngăn người lại.

“Khảo hạch còn chưa kết thúc, ngươi không thể tự tiện đi lại trong Vân Tông như thế.” Một nam tử tầm 20 tuổi nhíu mày nhìn Quân Vô Tà nhỏ xinh, tiểu tử này cũng thật là quá lớn mật, dám nghĩ cách tiếp cận các vị trưởng lão!

Những chuyện như thế này cũng thường xuyên phát sinh, tuy nhiên sau khi bị đệ tử Khuynh Vân Tông cảnh cáo vài câu, những người đó sẽ thức thời rời đi.

Nhưng Quân Vô Tà lại không có ý định rời đi, bị người ngăn cản lại, nàng chỉ là đứng ngay tại chỗ, hơi ngẩng đầu lên.

“Ngượng ngùng!! Chúng ta sẽ lập tức rời đi!” Kiều Sở theo sát ở phía sau Quân Vô Tà, nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi của đệ tử Khuynh Vân Tông, bước xa một cái vọt tới bên người Quân Vô Tà, vội vàng khuyên bảo và kéo nàng ra sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.