Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 51: Chương 51: Múa Rìu Qua Mắt Thợ




Tên truyện: Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư.

Tác Giả: Dạ Bắc.

Bản gốc: http://www.69shu.com/19627/

Bản Edit: https://www.wattpad.com/user/Emily_Ton

Người Dịch: Emily Ton (@Emily_Ton)

Bản convert: http://wikidich.com/user/chiro24/works

Chương 150: Múa rìu qua mắt thợ (1)

Quân Vô Tà đối với cách làm âm độc và tàn nhẫn như vậy, thật ra cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Nhưng nắm tay của Mặc Thiển Uyên đã tức giận đến phát run, “Bọn họ đúng là điên rồi! Một thành bá tánh, đều là người vô tội! Người kia, yêu quý thanh danh của mình như vậy, sao lại làm ra sự tình phát rồ này!”

Quân Vô Tà liếc mắt một cái thấy biểu tình kích động của Mặc Thiển Uyên, ánh mắt lưu chuyển vẫn bình tĩnh như nước, “Hoàng đế cùng Mặc Huyền Phỉ còn chưa thể có bản lĩnh lớn như vậy, mấy thứ này hẳn là do Bạch Vân Tiên ra tay.”

Rất tốt, nàng hiện tại có thể xác định, độc trên người Lâm Nhạc Dương chính là tác phẩm của Bạch Vân Tiên. Dám đặt tay tính kế gia gia của nàng, nàng sẽ để cho Bạch Vân Tiên biết, một chút ngoạn ý nho nhỏ này, không là gì ở trong mắt Quân Vô Tà nàng!

“Khuynh Vân Tông sao lại có vật ác độc như vậy?” Mặc Thiển Uyên ngây ngẩn cả người.

Quân Vô Tà không cho là đúng nói: “Y và Độc vốn là cùng một nhà.”

Những người y thuật lợi hại, thủ đoạn dùng độc tuyệt đối sẽ không thấp!

“Đại tiểu thư, những huynh đệ của chúng ta?” Long Kỳ không quan tâm đến những mưu đồ trong hoàng cung, hắn chỉ quan tâm đến các huynh đệ Thụy Lân Quân.

“Những người đó đã trúng độc, nếu không vô hiệu hoá độc kia, không quá ba ngày, bọn họ liền sẽ chết.” Quân Vô Tà không chút nào dấu diếm.

Sắc mặt Long Kỳ đại biến, hắn lập tức quỳ một gối xuống đất, khẩn cầu nói: “Khẩn cầu tiểu thư cứu bọn họ!”

“Ngươi cho rằng, ta đem lưu bọn họ lại là để làm gì?” Quân Vô Tà lạnh lùng nhìn Long Kỳ, nàng cho rằng chính hành vi của mình đã quá rõ ràng.

Long Kỳ hơi sửng sốt, lập tức đối với Quân Vô Tà vái đầu mấy cái vang đầu.

Đã từng kiến thức qua y thuật của Quân Vô Tà, Long Kỳ tin tưởng, chỉ cần Quân Vô Tà mở miệng đồng ý, những người đó sẽ không thể chết được.

“Vô Tà, ngươi đối với độc kia nắm chắc mấy phần?” Mặc Thiển Uyên cẩn thận mở miệng, độc có thể làm người tự nổ, hắn thật sự là chưa từng gặp qua, độc kia nếu đến từ Khuynh Vân Tông, thì không phải là vật tầm thường.

Quân Vô Tà quét Mặc Thiển Uyên liếc mắt một cái, dường như bực bội với câu hỏi của hắn.

“Đồ chơi của tiểu hài tử, ngươi nghĩ sao?”“......” Mặc Thiển Uyên cũng ý thức được chính mình hỏi một vấn đề thập phần ngu xuẩn, Quân Vô Tà đã nói rõ không đem đồ vật của Khuynh Vân Tông để vào mắt. Ngày đó Ngọc Lộ Hoàn của Bạch Vân Tiên, không phải đã bị Quân Vô Tà đánh cho mặt sưng lên hay sao?

“Nhưng dựa theo lời ngươi nói, độc kia truyền bá với tốc độ nhanh như vậy, chỉ sợ trong toàn bộ hoàng thành người trúng độc nhiều không kể xiết, việc này làm thế nào cho phải đây?” Mặc Thiển Uyên căn bản không dám tưởng tượng hiện tại trong hoàng thành có bao nhiêu bá tánh đã trúng độc. Cho dù Quân Vô Tà phối chế ra được giải dược, chỉ cần còn sót lại một người chưa giải trừ độc tố, thì nổ mạnh sẽ vẫn tiếp tục.

“Cũng không đáng sợ như ngươi nghĩ. Độc kia tuy rằng lan truyền rất nhanh, nhưng nếu phân tán ở trong không khí thì thời gian tồn lưu lại cực kỳ ngắn ngủi, nhiều nhất là một phần năm nén hương thời gian, độc kia sẽ mất tác dụng.” Nếu như có thể vẫn luôn lưu lại trong không khí, bọn họ cũng không đến mức phải dùng đến 50 người đi tìm cái chết.

“Ta sẽ mau chóng phối chế ra giải dược, chỉ cần có đủ dược liệu, một chút ngoạn ý nho nhỏ này, ta còn thấy chướng mắt.” Quan Công trước mặt chơi đại đao, Bạch Vân Tiên thật sự là tự rước lấy nhục.

“Tốt, thuộc hạ nhất định sẽ đảm bảo tất cả thảo dược đều được đưa đến.” Long Kỳ quyết đoán mở miệng, độc này là hướng về phía Thụy Lân Quân bọn họ mà tới, nhất định không thể để đối phương thực hiện được!

“Chuyện về thảo dược giao cho Phúc bá, ta có việc khác giao cho ngươi.” Quân Vô Tà nhìn Long Kỳ, đáy mắt yên lặng từ lâu đã nổi lên sát ý tràn ngập.

Nếu sống không kiên nhẫn như vậy, vậy thì, nàng cũng không ngại đưa tiễn bọn họ một đoạn đường!

Chương 151: Múa rìu qua mắt thợ (2)

Sự kiện nổ mạnh, đã ảnh hưởng rất lớn trong hoàng thành. Tuy rằng đã được Thụy Lân Quân trấn an, bá tánh đã có phần yên tâm, nhưng những người đã chứng kiến một màn kia, chỉ sợ là cả đời này đều không thể quên được hình ảnh máu chảy đầm đìa kia.

Bá tánh có tại hiện trường, có không ít người bị dọa mà sinh bệnh. Trưa hôm đó về đến nhà, liền bắt đầu sốt cao không ngừng, linh lực trong cơ thể giống giống như nước sôi trào ra, khiến bọn họ khó chịu dị thường. Đại phu toàn thành đều được mời đi, cũng không tra ra vì nguyên cớ gì.

Cả người đau đớn giống như bị lửa đốt, những bá tánh bị bệnh ngay cả giường cũng xuống không được, bọn họ còn chưa ý thức chính mình đã trúng độc.

Độc kia ở trên những người có linh lực cao hiệu lực không nhanh như vậy, vì nó không ngừng làm cho linh lực bành trướng. Người có linh lực càng cao, lượng linh lực cất chứa trong thân thể sau khi bành trướng cũng càng lớn. Ngược lại, bá tánh bình thường linh lực hầu như chỉ đạt đến xích linh, thân thể bọn họ không thể chứa nhiều linh lực sau khi bành trướng.  Trong Lân Vương phủ, không ngừng được đưa vào rất nhiều dược liệu. Hiện giờ hoàng thành đã ở dưới sự khống chế của Thụy Lân Quân. Những lão bản của các hiệu thuốc mặc dù không tình nguyện, nhưng nhìn đến đứng ngoài cửa là những binh lính trong tay cầm binh khí, cũng chỉ có thể run run đem toàn bộ dược tồn kho giao lên.

Cũng may mấy thứ này đều không có ràng buộc đưa tặng, Thụy Lân Quân đã lên tiếng, chỉ cần là dược liệu do Thái tử cần, trả một ít phí tương ứng, qua mấy ngày sẽ được đưa đến chỗ bọn họ.

Lúc này mới làm những chưởng quầy kia, không còn cảm giác đau đớn tiếc nuối nữa.

Biệt viện Quân Vô Tà đã bị chất đầy dược liệu. Có rất nhiều dược liệu không tài nào để được vào trong viện của nàng nữa, nên ngay cả biệt cư của Mặc Thiển Uyên ở tạm cũng đều bị dùng tới để trữ hàng.

Trong thời gian nửa ngày, Quân Vô Tà vẫn luôn ngốc tại trong dược phòng, không ngừng phân tích độc tố trong cơ thể mười tên Thụy Lân Quân trúng độc kia, lấy trên người mỗi người một chén máu nhỏ, Quân Vô Tà rất nhanh liền tìm ra đột phá.

Màn đêm buông xuống, mặt trăng lấp ló lộ ra từ trong bóng tối u ám, ánh sáng yếu ớt tỏa sáng trời đất.

Quân Vô Tà ở bên trong dược phòng hỗn độn, rốt cuộc cũng phối chế ra giải dược, để những binh lính đó ăn vào, sau một lát nàng lại bắt mạch cho bọn họ, mạch tượng đã khôi phục ổn định, linh lực trong cơ thể cũng từ từ khôi phục bình thường.

“Các ngươi trở về, gọi Long Kỳ tới.”

Mấy người kia sau khi thi lễ với Quân Vô Tà, lập tức rời đi, một lát sau, Long Kỳ tiến đến.

Quân Vô Tà bận rộn một ngày, hai chân đều ẩn ẩn đau, nàng ngồi ở trên ghế, đạm nhiên xoa xoa đầu gối.

Long Kỳ im lặng không lên tiếng đi qua, cúi đầu rót một ly nước ấm cho Quân Vô Tà.

Đại tiểu thư cũng không mở miệng nói gì, cả ngày là một khuôn mặt lạnh lùng, làm người cảm thấy rất khó thân cận. Nhưng chỉ cần là việc nàng nguyện ý làm, đều sẽ làm đến hoàn mỹ. Lúc nãy, Long Kỳ đã gặp mười tên binh lính kia, từ sắc mặt bình thường của bọn họ có thể nhìn ra được, Quân Vô Tà đã hoàn thành phối chế giải dược.

Hắn là một vũ phu, không thể làm gì cho đại tiểu thư, chỉ có thể vụng về dùng phương thức của mình, biểu đạt lòng biết ơn.

Quân Vô Tà cũng không làm ra vẻ, cầm lấy cái chén lên uống xuống, nước ấm làm dịu bớt yết hầu khô khốc, mỏi mệt cả người dần dần tiêu tán.

“Thuộc hạ vô năng, không thể tra ra thân phận những người đó.” Long Kỳ áy náy cúi thấp đầu, Quân Vô Tà để hắn đi tra lai lịch của 50 người kia, kết quả hắn lại không có được bất cứ kết luận gì.

Quân Vô Tà cũng không ngoài ý muốn, “Nổ thành như vậy, bình thường.” Ngay cả xương cốt đều nát, trừ bỏ sản phẩm khoa học kỹ thuật trong kiếp trước, nơi này xác thật không ai có thể tra ra.Chương 152: Múa rìu qua mắt thợ (3)

“Giải dược ta đã phối xong, không rõ trong toàn thành có bao nhiêu người trúng độc, cho nên ta đã chuẩn bị một lượng giải dược lớn. Ngày mai ngươi hãy cho toàn bộ Thụy Lân Quân dùng trước, sau đó để bọn họ đem giải dược đến trong tay bá tánh.”

Phạm vi trúng độc quá lớn, Quân Vô Tà không có khả năng kiểm nghiệm từng người trong toàn thành, đơn giản nhất là cho tất cả cũng dùng dược, sạch sẽ lưu loát.

“Vâng.”

“Nhớ rõ, ngày mai nên làm như thế nào, không cần ta lại dạy ngươi đi?” Đôi mắt lạnh lùng trầm ngâm từ trên người Long Kỳ nhàn nhạt đảo qua.

“Thuộc hạ tất nhiên sẽ không làm tiểu thư thất vọng!” Long Kỳ chém đinh chặt sắt nói.

Ngày thứ hai sau khi xảy ra nổ mạnh, bá tánh bị bệnh càng ngày càng nhiều, nhóm đại phu không thể nào xuống tay, mọi người bắt đầu thấp thỏm lo âu.

Cùng trong buổi chiều hôm đó, các nơi trong hoàng thành đều được dán lên một bố cáo. Sau khi bá tánh đang đi ngang qua ghé lại xem xong, toàn là chửi lên ầm ĩ, một tin tức rất nhanh truyền ra giữa lòng hoàng thành.

Nhóm cường đạo ẩn nấp ở bên trong hoàng thành vẫn chưa chết, âm mưu dùng phương pháp ác độc là đem một loại độc lan truyền khắp toàn bộ hoàng thành. Một ngày kia 50 người tử vong, đó đều là do trúng độc.

Trong lúc nhất thời, bá táng bên trong thành không ngừng mắng chửi, những nhà có người bị bệnh nặng thì lấy nước mắt rửa mặt.

Giữa lúc mọi người ở đây đang sợ hãi, Thái tử Mặc Thiển Uyên lại mang theo Thụy Lân Quân, phân phát giải dược cho bá tánh toàn thành, một lọ nước thuốc nho nhỏ, nhưng giải được độc trong thân thể.

Mười vạn Thụy Lân Quân bị điều động tám vạn, một khắc cũng không ngừng đem giải dược đưa đến trong tay mỗi người. Những người sau khi trúng độc uống thuốc xong, bệnh tình lập tức chuyển biến tốt đẹp. Trong thời gian ngắn ngủn nửa ngày, việc Mặc Thiển Uyên thi ân cùng mấy chục vạn bá tánh được truyền đi khắp các nơi, tất cả mọi người đều mang ơn đội nghĩa. Giờ khắc này, danh vọng của Thái tử đạt tới độ cao chưa bao giờ từng có, tiếng hoan hô thậm chí phủ qua cả đương kim thánh thượng.

Bởi vậy sự giới nghiêm trong toàn thành một lần nữa được ban ra. Những người lúc đầu còn có chút lén lút phê bình, hiện giờ đối với những kẻ tác loạn sau lưng đó, đã hận tới xương cốt rồi. Bọn họ đã bắt đầu tích cực phối hợp hành động với Thụy Lân Quân.

Việc này vừa ra, chẳng những danh vọng của Mặc Thiển Uyên được đề cao rất lớn, ngay cả Thụy Lân Quân cũng trở thành thần bảo hộ trong cảm nhận của bá tánh hoàng thành.

Mưu kế đủ để huỷ diệt cả hoàng thành, sau một nồi lại một nồi thuốc được phân thành từng chén nhỏ đưa ra của Quân Vô Tà, bị tan rã trong yên lặng, mà những kẻ đã lên kế hoạch ở bên trong hoàng cung, lại hoàn toàn không hề hay biết.Ngoài 50 người chết đi một ngày kia, toàn thành không còn có thương vong nào nữa.

Để điều tra ra nơi ẩn náu của những người được hạ độc, Thụy Lân Quân bắt đầu khắp nơi điều tra thân phận 50 người kia. Những người đó đã bị nát bét, muốn từ trên dung mạo tìm ra manh mối là không có khả năng. Mục tiêu của bọn họ bắt đầu dời đến chỗ những nhà có người mất tích.

Trong Lân Vương phủ, Quân Khanh đang nhìn Quân Vô Tà điều chế đan dược, ánh mắt như suy tư điều gì.

“Ngươi để Long Kỳ tuyên bố, nói độc kia là do những kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối tạo ra, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Quân Khanh càng không thể đoán được kế hoạch của cháu gái mình. Trận hỗn loạn này, làm Thụy Lân Quân càng thêm danh chính ngôn thuận đem hoàng thành khống chế, nhưng Quân Vô Tà lại không tính sẽ kết thúc ở đây, kế hoạch của nàng rốt cuộc còn đi bao xa?

Quân Vô Tà tay vừa bận rộn vừa nói: “Đồ vật bị giấu đi, tự nhiên là muốn đào ra.”

Quân Khanh hơi sửng sốt, Quân Vô Tà để Thụy Lân Quân điều tra thân phận 50 người tử vong kia từ trong người dân, có điều, dựa vào tử trạng của 50 người mà nói là khó như lên trời. Dân số hoàng thành nhiều như thế, ngay cả người mất tích, cũng không dễ dàng tìm kiếm như vậy.

“Ngày thường, muốn điều tra thân phận những người đó có lẽ có chút khó khăn, nhưng hiện tại thì khác. Đừng quên, trong thành vừa mới nháo qua kịch độc, nhân tâm hoảng sợ, ngay cả những gia đình có rào cản, cũng không tránh khỏi sẽ lo lắng cho sự an nguy của người nhà bọn họ.” Quân Vô Tà hơi nhướng mày, nhìn một nửa dược thảo đang phối chế trong tay.

Chương 153: Múa rìu qua mắt thợ (4)

Trong lòng Quân Khanh hơi kinh hãi, Quân Vô Tà đây là đang tính mượn từ trận rối loạn này, dẫn hoạ tới Giang Đông*?

* ý chỉ những người có quyền lực ở trên cao.

“Sao ngươi có thể khẳng định được như thế, 50 người kia là từ trong cung?” Quân Vô Tà nói không sai, nếu như ngày thường điều tra, những bá tánh có người làm việc ở trong cung, có lẽ sẽ không muốn tham dự, nhưng tình huống hiện tại, đã lan gần đến toàn bộ hoàng thành, ai mà không lo lắng cho người nhà mình có thể bị trúng chiêu hay không?

Hơn nữa, Quân Vô Tà cố tình để Long Kỳ thả ra tin tức trong dân gian, làm các bá tánh biết, giải dược này chỉ được cấp cho bá tánh bên trong thành, không được phân phát bên trong hoàng cung.

Những nhóm người có thân nhân đó, tự nhiên lo lắng cho người thân trong cung bị trúng độc, sẽ càng thêm gấp gáp, tiếp đến sẽ đi đưa dược và dò hỏi tình huống.

Những việc này, căn bản không cần Quân Vô Tà tự mình động thủ, các bá tánh tự nhiên sẽ đem tin tức đưa đến trên tay nàng.

“Làm ra loại chuyện này, bọn họ dám dùng người bên ngoài hay sao?” Quân Vô Tà nhàn nhạt mở miệng. Gây họa trong toàn thành, cho dù là hoàng đế, cũng sẽ bị bá tánh tức giận đẩy ngôi vị hoàng đế xuống dưới, chuyện như vậy, những người đó, làm sao dám để tin tức tiết lộ ra ngoài?

Không phải cung nữ thái giám, thì là thị vệ Ngự lâm quân, Quân Vô Tà có thể xác định điểm này.

“Nhưng nếu như bị điều tra ra......” Quân Khanh quả thực không dám tưởng tượng. Nếu bị các bá tánh biết, độc kia lan truyền bắt đầu từ 50 người, chính là từ trong hoàng cung thả ra, hậu quả sẽ đáng sợ bao nhiêu.

“Ngươi chính là muốn dùng sự phẫn nộ của bá tánh, để đối phó với hoàng đế?” Quân Khanh nói.

Quân Vô Tà lại lắc lắc đầu.

“Loại báo thù này, ta có thói quen tự mình làm tới.”

Mượn người khác tay, làm sao mà thống khoái được?

Còn nữa, bá tánh tức giận, trên đỉnh hoàng quyền, hiệu quả có thể kém đi.

Quân Khanh nhìn Quân Vô Tà, trong lòng rất chấn động, hắn cố nhiên không biết Quân Vô Tà rốt cuộc còn có cái chiêu gì ở phía sau, nhưng hắn biết rõ, bất luận mục tiêu của nàng là ai, lần này đều chết chắc rồi!

“Ngươi nói độc kia xuất ra từ tay Bạch Vân Tiên? Vô Tà, ngươi đối với Khuynh Vân Tông có lẽ không đủ hiểu biết. Ta chính là muốn nói, nếu như ngươi muốn đối phó với hoàng đế, vẫn có thể đạt được là vì Mặc Thiển Uyên là thái tử nên có được vẻ vang. Nhưng nếu như phải đối phó với Bạch Vân Tiên, ngươi phải thật cẩn thận, cẩn thận. Sau lưng nàng là toàn bộ Khuynh Vân Tông, giết nàng thì không khó, cái khó chính là phải đối phó với Khuynh Vân Tông sau lưng nàng ta.” Quân Khanh cẩn thận mở miệng. Từ khi Quân Vô Tà nói cho hắn, độc mà Lâm Nhạc Dương dùng và độc lần này đều là một tay Bạch Vân Tiên làm ta, hắn liền biết, Quân Vô Tà tuyệt đối sẽ không bỏ qua Bạch Vân Tiên.

Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, nàng đối với Khuynh Vân Tông cũng không hiểu biết lắm, chỉ là từ trong lời người khác nói mới biết được đó là một thế lực dựa vào y thuật mà có chỗ đứng trên thế gian. Bởi vì Khuynh Vân Tông nắm giữ y thuật, làm chư quốc cùng các thế lực lớn đều thập phần coi trọng. Rất ít người sẽ đối nghịch với Khuynh Vân Tông, không riêng gì bởi vì thế lực Khuynh Vân Tông, càng là bởi vì Khuynh Vân Tông nắm giữ y thuật tốt nhất.

Ai cũng đều có sinh lão bệnh tử, ai cũng đều hy vọng đến thời điểm mấu chốt, Khuynh Vân Tông có thể ra tay cứu trị cho bọn họ.

Loại dựa dẫn này, nhìn như không rõ ràng, nhưng đến thời điểm thật sự động thủ, lại thập phần đáng sợ. Chỉ cần tông chủ Khuynh Vân Tông hô to một câu, những thua thiệt kia liền hướng tới kẻ thù của bọn họ. Những người nhận được sự giúp đỡ của hắn, nhất định là nhất hô bá ứng.

Trừ bỏ các chư quốc, còn có các thế lực du mục tự do bên ngoài cũng không thể khinh thường, còn có những cái cao nhân lánh đời đó.

Những người này, đều có khả năng tuỳ ý bị Khuynh Vân Tông sở dụng.

Chỉ cần làm Khuynh Vân Tông ra tay nhằm vào Quân gia, như vậy tình huống của Quân gia, so với lúc trước còn tồi tệ hơn, còn muốn nguy hiểm hơn gấp trăm lần!

Bốn phương tám hướng đều dốc toàn bộ lực lượng, cũng không phải mấy chục vạn quân nhân có thể ngăn cản!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.