Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 87: Chương 87: Mộng Đẹp Hay Là Ác Mộng




Chương 269: Mộng đẹp hay là ác mộng (1)

“Chủ nhân, mùi vị nơi này thật khó ngửi.” Một đoàn sương mù màu đen chạy trốn ra ngoài từ trong thân thể Quân Vô Tà, biến ảo thành mèo đen linh hoạt, nhảy tới trên giường đệm mềm mại, nó vung vung cái đuôi lông xù xù, giống như muốn xua tan mùi vị ở trong không khí khiến nó cảm thấy không thoải mái.

“Mùi người chết mà thôi.” Quân Vô Tà không cho là đúng, hơi thở như vậy nàng quá mức quen thuộc. Dưới sự thối nát của thi thể hủ bại, mùi tử vong từng chút một nở rộ ở đây. Tàng Vân Phong nhìn như địa linh nhân kiệt, lại là địa ngục nhân gian.

“Sửu bát quái kia vừa nhìn đã thấy không phải là thứ gì tốt.” Tiểu hắc miêu ở trong thân thể Quân Vô Tà đều nhìn xem diện mạo Kha Tàng Cúc rất rõ ràng, tên kia thật sự là hoàn toàn kinh khủng.

Quân Vô Tà không nói gì, chỉ là lẳng lặng ngồi một chỗ.

Vừa mới gia nhập Tàng Vân Phong, trừ bỏ tên đệ tử xuất hiện ngay từ đầu dẫn đường đưa bọn họ thẳng vào khu nhà ở, cũng không còn có người nào khác để ý tới những thiếu niên vừa mới đến. Trong lòng mang tâm tình kích động và khẩn trương, mấy chục tên thiếu niên tụ tập ở trong sân một buổi chiều, không ai dám tự tiện hành động hoặc đi lang thang khi chưa nhận được bất luận thông báo nào, bọn họ vô cùng quý trọng lần kỳ ngộ này.

Khi màn đêm buông xuống, một số đệ tử Tàng Vân Phong đều trở về từ bên ngoài sân, nhóm đệ tử mới đã đói bụng cả một buổi trưa, mắt chỉ có thể trông mong nhìn nhóm sư huynh của mình. Một người trong số họ tập trung can đảm tìm các sư huynh hỏi tình huống một chút, lại bị mấy ánh mắt lạnh lùng đẩy trở về.

Chỉ khi bầu trời đã hoàn toàn rơi vào trong màn đêm đen tối, mọi người đều đã bụng đói kêu vang, lúc này tên đệ tử ban ngày đưa bọn họ vào Tàng Vân Phong mới thong thả ung dung đi đến trong viện, hét lên một tiếng để tập hợp tất cả những đệ tử mới.

Quân Vô Tà và Kiều Sở cũng đi ra ngoài, hai người nhìn nhau, tựa hồ đều không nhìn thấy dấu vết đói khát trong mắt lẫn nhau.

“Sư huynh, nó...... đêm đã quá muộn...... khi nào chúng ta được ăn cơm?” Những thiếu niên bụng đói kêu vang, ôm bụng nhìn tên đệ tử kia.

Tên đệ tử quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái, âm dương quái khí cười nói: “Muốn ăn cơm?”

Một đám thiếu niên vội vàng gật đầu.

Đệ tử kia duỗi tay và chỉ ngón tay về phía bên ngoài viện, “Nhìn kìa, bên ngoài viện có một trăm cái lu lớn. Năm dặm về phía đông có một con suối nằm trên núi. Tất cả các ngươi mỗi người sẽ phải đổ đầy ba lu nước. Nếu ai không thể hoàn thành, đừng nói là cơm tối hôm nay, ngay cả cơm sáng ngày mai cũng đừng nghĩ đến ăn.”

“Cái gì?” Một đám thiếu niên trợn tròn mắt. Khi tới, bọn họ xác thật nhìn thấy bên ngoài sân bày biện lu lớn. Vấn đề chính là, những chiếc lu kia có chiều rộng còn rộng hơn cả bàn tay của bọn họ duỗi ra, chiều sâu thì cao ngang ngực của nam tử. Năm dặm nhìn có vẻ không xa, nhưng một hồi lúc này lại giống như mười dặm. Bọn họ đã đói bụng cả ngày, chưa uống một giọt nước, lại đang là đêm khuya, nơi nào còn có sức lực tới tới lui lui gánh nước? Lu nước to như vậy, muốn lấp đầy ba lu đó, khả năng là phải mất mấy chục chuyến đi qua đi lại.Đừng nói đường núi Tàng Vân Phong này là dốc, ngay cả khi nó là mặt đất bằng phẳng, không ai trong số bọn họ có thể hoàn thành nó.

“Như thế nào? Người lười biếng muốn chơi? Ta nói cho các ngươi biết, những cái lu nước đó đều phải được dùng để tưới cây dược vào ngày mai. Nếu các ngươi không làm được, nhân lúc trời còn sớm hãy cút đi. Tàng Vân Phong không phải là nơi của phế vật như thế!” Đệ tử kia cười lạnh mở miệng, một hơi khiến khuôn mặt tất cả mọi người đều trắng không còn giọt máu.

Một đám thiếu niên tự cho là mộng đẹp, đột nhiên bị hắt một gáo nước lạnh thì bắt đầu tỉnh táo lại.

Mộng đẹp nơi nào? Đơn giản chỉ là sự khởi đầu của cơn ác mộng!

Bọn họ đã thật vất vả tiến vào Tàng Vân Phong, sao có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội như vậy. Mặc dù cảm thấy không thể nào hoàn thành, họ chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng và vượt qua khó khăn.

Chương 270: Mộng đẹp hay là ác mộng (2)

Kéo thân hình mỏi mệt, một đám thiếu niên kêu khổ thấu trời chạy tới bên ngoài viện và xách theo thùng nước chạy đi lấy nước.

Hai thân ảnh lười nhác lại không nhanh không chậm đi ở cuối cùng, nhìn theo những bóng lưng thê thảm đang tập tễnh đi.

“Đói sao?” Kiều Sở không còn thấy bóng dáng của tất cả mọi người, ngoài viện chỉ còn lại hai người là hắn và Quân Vô Tà, lúc này mới mở miệng hỏi.

Quân Vô Tà lắc lắc đầu, ngày thường nàng ăn không nhiều lắm, không có gì hứng thú đối ham muốn về thức ăn, chỉ cần bảo đảm mỗi ngày đều nhận đủ dinh dưỡng và nhiệt lượng, nàng sẽ không cần bất cứ thứ gì như ăn cơm. Trong đan dược nàng mang đến cũng đủ để bổ sung những thứ đó, cho nên nàng cũng không có bất luận cảm giác đói khát gì.

“Đây, ngươi cứ cầm trước đi, hôm nay không ăn, giữ lại để sau này ăn cũng được. Sự lăn lộn này phỏng chừng sẽ kéo một thời gian dài.” Kiều Sở từ trong túi mang theo bên người, lấy ra một bao thịt khô, nhét vào tay Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà hơi nhướng mày nhìn Kiều Sở. Kiều Sở một đường ồn ào, nhưng thỉnh thoảng biểu lộ ra những manh mối, khác với biểu hiện thảnh thơi bên ngoài của hắn. Mục tiêu bạn đầu của Kiều Sở chính là tiến vào Tàng Vân Phong, sau đó những biểu hiện của hắn, tựa hồ rất quen thuộc đối tình huống bên trong Tàng Vân Phong. Thịt khô nhỏ và không dễ thấy, là lương khô thích hợp nhất trong thế giới này. Người bình thường rất ít khi mang theo loại đồ vật này ở trên người, nhưng trên người Kiều Sở tựa hồ cũng không chỉ có một bao.

Từ lúc ban đầu, Kiều Sở đã mơ hồ ám chỉ hắn sẽ bảo hộ nàng khi ở trong Tàng Vân Phong. Xem ra, Kiều Sở cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về tội ác của Tàng Vân Phong. Thịt khô này, chỉ sợ đã sớm được chuẩn bị trước, vì muốn ứng phó sự lăn lộn của đêm nay.

Mục đích Kiều Sở đến Khuynh Vân Tông rốt cuộc là vì cái gì?

Thấy Quân Vô Tà không tiếp nhiếp nó, Kiều Sở đành cất thịt khô vào túi mình lần nữa, “Nếu như ngươi đói bụng thì nói với ta, ta có đủ. Chúng ta cũng đừng xách nước, dù sao cũng không có khả năng hoàn thành. Sao ngươi không đi bộ bên ngoài một chốc? Hiện tại trở về chỉ sợ sẽ bị những sư huynh kia cằn nhằn.”Kiều Sở nói rõ, không muốn lao động mệt nhọc cho Tàng Vân Phong.

“Ngươi muốn đi đâu?” Quân Vô Tà đột nhiên mở miệng.

Kiều Sở hơi sửng sốt, làm sao để nàng tự mình ra ngoài một chuyến?

“Ngươi muốn ta đi bộ, vậy ngươi đi đâu?” Quân Vô Tà chỉ ra sự bại lộ trong lời nói của hắn.

Kiều Sở buồn bực vỗ trán mình một cái, “Đầu óc của ta! Khó trách luôn bị Hoa ca mắng!” Hắn nhìn nhìn khắp nơi, sau khi xác định không có bất luận người ngoài nào, lúc này mới thấp giọng nói: “Ta muốn đi tìm một người. Tàng Vân Phong rất nguy hiểm, ngươi không cần phải chạy loạn, chờ sau khi ta tìm được người và nói chuyện xong, ta sẽ trở về tìm ngươi.”

Trong mắt của Kiều Sở, Quân Vô Tà tay nhỏ chân nhỏ thật sự rất nguy hiểm khi ở Tàng Vân Phong, chỉ sợ mình không lưu ý một cái, nàng sẽ bị những thiếu niên hung ác cực cùng kia bắt đi.

“Ta đi cùng ngươi.” Quân Vô Tà nhìn Kiều Sở.

Kiều Sở thật sự ngây ngẩn cả người.

“Ngươi đi cùng ta?”

Quân Vô Tà gật đầu.

Kiều Sở muốn quen thuộc với Tàng Vân Phong hơn nàng nhiều, cho dù lai lịch của Kiều Sở là gì, ít nhất hắn không phải là đồng minh với Khuynh Vân Tông. Nếu như mục đích không xung đột, nàng thật ra không ngại mượn tay hắn để làm quen với Tàng Vân Phong một chút.

Điều này khiến Kiều Sở có chút khó xử, hắn nhìn nhìn Quân Vô Tà, chần chờ một lát mới nói: “Được rồi, nhưng ngươi phải hứa với ta, mặc kệ ngươi nhìn thấy cái gì, đều không được lên tiếng.”

Đưa nàng đi cùng cũng tốt, để nàng lại một mình một người ở nơi lang hổ này, xác thật cũng không phải là ý kiến hay.

Thực hiển nhiên, Kiều Sở đã có nhận thức sai lầm về Quân Vô Tà, chỉ xem nàng giống như một thiếu niên nhỏ yếu nhược, sớm đã quên đi khả năng Quân Vô Tà đã hạ độc ban ngày không còn một mảnh.

Chương 271: Mộng đẹp hay là ác mộng (3)

Edit & Dịch: Emily Ton.

Quân Vô Tà bị người nhầm lẫn như một tiểu bạch thỏ, cứ như vậy bị Kiều Sở mang vào bên trong Tàng Vân Phong.

Kiều Sở một đường đi trước, đều đi vào những góc âm u, hoàn toàn tránh khỏi các đệ tử tuần tra trong đỉnh núi.

Nhìn hắn quen cửa quen nẻo như vậy, Quân Vô Tà càng thêm tin vào suy đoán của mình.

Kiều Sở, chỉ sợ hiểu biết đối Tàng Vân Phong, không hề ít hơn Bạch Vân Tiên!

Đi theo Kiều Sở qua các gác mái Tàng Vân Phong, Quân Vô Tà nhạy bén nhận thấy được, càng thâm nhập vào Tàng Vân Phong, mùi dược tràn ngập ở bốn phía càng thêm nồng hậu. Loại khí vị này đều không phải là do bản thân thảo dược phát ra, mà là phần lớn hương vị dược liệu luyện chế dung hợp lại với nhau. Hương vị kia có chút gay mũi, tuyệt đối không có mùi dược vật tẩm bổ.Cuối cùng, Kiều Sở dừng lại trước một toà lâu không đáng chú ý. Bên ngoài gác mái, có hai gã đệ tử Tàng Vân Phong thủ vệ. Hiện tại là đêm khuya, hai người bọn họ đã có chút mỏi mệt, lười biếng dựa ngồi ở ngoài cửa, đôi mắt nửa híp, thoạt nhìn đang mơ màng sắp ngủ.

Giây tiếp theo, thân ảnh Kiều Sở hóa thành một luồng ánh sáng, nhanh như tia chớp lướt qua hai người kia. Trong thời gian cực ngắn, hai tay của hắn tay năm tay mười, ngay nháy mắt hai gã đệ tử còn chưa phát hiện, đánh bọn họ bất tỉnh.

Giải quyết xong đệ tử trông cửa, Kiều Sở vẫy vẫy tay về phía Quân Vô Tà đang ẩn mình nơi bóng tối, tiếp theo liền đẩy cửa đi vào.

Quân Vô Tà theo sát sau đó, tiến vào gác mái kia, mùi máu tươi ập vào trước mặt, thiếu chút nữa khiến Quân Vô Tà hít thở không thông.

Trong lâu có một ngọn đèn dầu với ánh sáng lờ mờ, ánh lửa tối tăm chiếu rọi bài trí trong phòng, bốn vách tường đều được lấp đầy các kệ dược liệu, thoạt nhìn cũng không có bất luận chỗ nào khả nghi. Tuy nhiên, mùi máu tươi chảy vào trong phổi, lại khiến Quân Vô Tà minh bạch, hết thảy trước mắt đang nhìn thấy, chẳng qua là một loại ngụy trang.

Kiều Sở đi đến chỗ ngoặt trong phòng, ngồi xổm thân mình xuống và kéo ra một khối sàn nhà. Một đường đi đen nhánh xuất hiện ở trước mặt hai người, u ám không thể nhìn thấy đáy, nhưng lại nồng đậm mùi máu tươi, không ngừng trào ra từ trong bóng đêm, giống như máu chảy không ngừng quay cuồng.

“Theo ta.” Kiều Sở nhẹ giọng nói với Quân Vô Tà, tùy tay mở ra mồi lửa, nương theo ánh lửa nhỏ, bước đi từng bước một xuống cầu thang đen tối .

Quân Vô Tà đi theo phía sau Kiều Sở, không biết đã đi trong bao lâu. Không có tiếng động nào vang lên ở trong bóng đêm, bốn phía yên tĩnh chết người, không ngừng đánh vào linh hồn người.

Rất nhanh, cầu thang đã đưa hai người đến một địa ngục Tu La.

Ở tầng hầm ngầm, chứa đầy những lu nước rất to, bên trong là một chất lỏng như sóng mù màu xanh thẫm không ngừng quay cuồng sôi sục. Khiến cho người khiếp sợ hơn chính là, mỗi một lu nước kia đều ngâm một người đang sống!

Hoặc là nói, những người đó đã không thể được gọi là người sống......

Người bị ngâm ở trong lu nước, toàn thân trần truồng. Trần truồng, dưới sự ăn mòn của chất độc, làn da khỏe mạnh đang bị thối rữa trên diện tích lớn. Đôi mắt của bọn họ đều bị móc mất, chỉ còn lại hai lỗ thủng đen ngòm. Miệng bị người dùng chỉ gai ngăm đen khâu lại, vết máu khô nâu đọng lại ở bên miệng bọn họ. Bọn họ lặng lẽ ngâm mình trong lu nước, rũ đầu giống như đã không còn có bất luận hơi thở nào. Tuy nhiên, hơi thở phập phồng nơi ngực lại nói rõ ràng cho Quân Vô Tà.

Bọn họ còn sống!

Hơn mười lu nước đang ngâm một đám người tàn khuyết, mà ở lu nước bên cạnh, được bày một đám giá gỗ. Phía trên đó có một đám thiếu niên đã bị lột sạch và đang bị xích sắt buộc chặt. Trên người bọn họ đều có các vết thương lớn lớn bé bé che kín, miệng vết thương sinh mủ tản ra từng đợt tanh tưởi. Có một người thiếu niên thoạt nhìn chỉ tầm 14-15 tuổi, nhưng nửa làn trên người hắn đã bị lột sống, da người bị lột xuống vẫn đang treo ở bên hông hắn......

~~~~~

Note:

Nói thật là, cuộc sống đã mệt mỏi rồi, ôm truyện cho đỡ buồn. Mỗi lần log vào nhìn thông báo đỏ ngòm với cả trăm nghìn dấu đỏ thì cũng vui lên, hứng lên biết bao nhiêu. Cảm ơn những bạn đọc đã cất công đọc xong và tặng lại ngôi sao cho ad, thật lòng luôn đó!

Cũng vì nhiều truyện, nhiều chương, ad không thể trả lời hết từng coments của các bạn, mà nói thật, đôi khi ad cũng chẳng biết các bạn coment gì nữa. Có đôi khi đọc trúng thì sẽ trả lời, vậy nên các bạn hãy đọc, coments và hỏi các bạn cùng đang đọc ấy, đừng hỏi ad.

Mặc dù rất vui khi đọc đc những câu của các bạn rất buồn cười, ad cũng tức cười lắm. Tuy nhiên, đôi khi gặp những bạn đanh đá chua ngoa, nào là bảo ad edit/dịch chậm, lừa người, bắt votes, vân vân và vân vân.... Nói thật ad chẳng làm gì đâu, chỉ xoá đi và block thẳng cẳng.

Vì thế, các bạn đọc thân mến. Đây là truyện đầu tiên ad edit, và cũng là truyện yêu thích nhất của ad. Nếu các bạn cũng thích thì hãy yên lặng mà đọc, ad cũng ko bắt các bạn phải vote, coment gì hết đó. Tuy nhiên, nếu đã vậy thì các bạn làm ơn cũng hãy yên lặng mà chờ, đừng có hứng cò nói loạn nhặng lên. Votes, coments... chỉ là cái mốc để những bạn đang ủng hộ ad báo cho ad biết, các bạn ấy đang mong đc đọc tiếp truyện. Còn các bạn chỉ đọc ko, nếu chờ ko đc thì kiếm bản convert mà đọc, đừng vào đây kêu la...

Đối với những trang web copy không đề rõ nguồn, ad nhắn cũng ko nghe, ad sẽ thẳng tay report cho US Digital Millennium Copyright Act đến khi web của bạn sập thì thôi.

Nói ad ác? Thì có ai nói ad hiền bao giờ đâu!

Ai không thích thì tránh xa ra nhé!

Thân!

Yêu các bạn nhiều nhiều!

Chụt chụt cái ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.