Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 85: Chương 85: Lớn Tiếng Doạ Người




Chương 262: Lớn tiếng doạ người (1)

Quân Vô Tà đứng yên bất động tại chỗ. Trước khi Kiều Sở kịp phản ứng lại, vươn tay ra và chế trụ cổ tay của tên đệ tử Khuynh Vân Tông.

Nháy mắt tiếp theo, tên đệ tử kia đã bị ném mạnh xuống đất!

“Tiểu tử hỗn trướng! Ngươi chán sống rồi sao! Dám hồ nháo ở Khuynh Vân Tông!” Thật là càn rỡ! Vẫn chưa vào cửa, đã dám động thủ đối với đệ tử Khuynh Vân Tông!

Một tiếng gầm rú kia, khiến cho một đám người kinh ngạc. Các thiếu niên vốn đang tập trung thể hiện tài năng tốt nhất của mình bỗng nhiên an tĩnh lại khi tiếng thét vang lên, nhìn về phía Quân Vô Tà.

Khi bọn họ nhìn thấy những gì đã xảy ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Tiểu quỷ kia là đang tìm chết hay sao? Cư nhiên dám xằng bậy với đệ tử Khuynh Vân Tông? Hắn còn muốn gia nhập vào Khuynh Vân Tông hay không?!

Có người khiếp sợ, cũng có người trộm cười. Tất cả mọi người đều đang cạnh tranh cho một vị trí để gia nhập vào Khuynh Vân Tông, bớt đi một đối thủ cạnh tranh, có nghĩa là có thêm một cơ hội cao hơn cho mỗi người còn lại.

Tất cả đều cho rằng, Quân Vô Tà đã xong đời!

Kiều Sở đóng băng tại chỗ vì hành động của Quân Vô Tà, chảy ra một thân mồ hôi lạnh. Tiểu tử này cả ngày đều không hé răng, vì sao không có cảnh báo nào, đột nhiên đặt bọn họ vào rắc rối đau đầu như thế!

Bọn họ vẫn còn đang trong khảo hạch, Quân Vô Tà cư nhiên dám làm trò trước mặt một đám trưởng lão, động thủ cùng với đệ tử Khuynh Vân Tông. Tiếp theo, bọn họ chắc chắc sẽ bị người Khuynh Vân Tông ném ra khỏi ngọn núi!

“Xong rồi! Lần này Hoa ca sẽ đánh chết ta.” Kiều Sở khóc không ra nước mắt đứng ở bên người Quân Vô Tà. Nhận ra rằng Quân Vô Tà vừa mới khuấy động tổ ong, vì thế Kiều Sở đã chuẩn bị động thủ cùng với đệ tử Khuynh Vân Tông. Thậm chí nếu như cùng nhau bị ném xuống núi, hắn cũng không thể để tiểu thiên tài này bị người Khuynh Vân Tông đánh.

Nhìn vào tay nhỏ chân nhỏ của Quân Vô Tà, phỏng chừng không thể chịu được một cú đánh. Nếu bất cứ điều gì xảy ra với thiên tài này, Hoa ca không phải là người duy nhất sẽ đánh hắn.

Không chỉ có các thiếu niên tiến tới bái sơn bị thu hút bởi cảnh này, ngay cả các trưởng lão Khuynh Vân Tông cũng nhìn về phía Quân Vô Tà.

Trưởng lão với bộ râu dài màu trắng nhíu mày không vui nói: “Bọn tiểu quỷ ngày nay, thật sự là càng ngày càng không hiểu quy củ, tông chủ quả thật đã nói không sai, thực sự là rất hồ nháo!”

Mộ Thần âm thầm nhìn Quân Vô Tà, cũng không nói gì. Tuy nhiên, không người chú ý tới, Kha Tàng Cúc vẫn luôn trầm mặc, khi nhìn thấy tình huống bên kia thì ánh mắt hơi chợt lóe, nhưng rất nhanh đã bị hắn che lấp đi.Ngay lúc tên đệ tử chuẩn bị ra tay, Quân Vô Tà đột nhiên mở miệng nói: “Cam Linh giai đoạn 3, gân mạch trên cơ thể bị bế tắc, dưới cơ thể trống không, động mạch lạnh héo rút......”

Tên đệ tử kia nghe thấy một chuỗi tên các gân mạch thì ngay lập tức choáng váng tại hiện trường, tay đang giơ lên cao đóng băng ở giữa không trung, trợn mắt há hốc mồm nhìn Quân Vô Tà.

Theo như những lời Quân Vô Tà vừa mới nói, đó là các gân mạch chính quan trọng trong việc tu luyện linh lực. Nam tử thân là đệ tử Khuynh Vân Tông tự nhiên thập phần hiểu biết đối với tình huống gân mạch chính trên thân thể mình. Cam Linh ở độ tuổi hai mươi trong Vân Tông cũng không tính là thiên tài gì, hắn cũng từng muốn khổ luyện y thuật hoặc là linh lực, nhưng sau khi sư phụ hắn kiểm tra gân mạch trên người hắn xong thì đưa ra phán đoán chính xác như Quân Vô Tà đã nói!

“Ngươi...... sao ngươi biết?” Sắc mặt nam tử nhợt nhạt, hỏi.

Quân Vô Tà thu hồi tay đang đáp ở trên cổ tay nam tử, dùng khăn tay tinh tế lau chà mỗi một đầu ngón tay, lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Dùng Viêm Vĩ Hoa (炎尾花) điều trị khu vực eo lưng để giảm tình trạng bế tắc trên cơ thể, dùng lá cây Nhuận Kỳ (润祺) ngâm nước tắm gội để làm sạch phần dưới, lại lấy......”

Quân Vô Tà không nhanh không chậm nói ra phương pháp giải quyết vấn đề về gân mạch của nam tử. Sau khi nói xong mới lui ra phía sau một bước, nhìn nam tử đã ngây ra như phỗng.

Một phen lời nói này, rơi vào trong tai của những thiếu niên phía sau nàng, có lẽ cũng không có ý nghĩa gì với bọn họ. Nhưng chư vị trưởng lão Khuynh Vân Tông đều rất thông thạo y thuật, chỉ cần vừa nghe liền biết lời nói của Quân Vô Tà có bao nhiêu phân lượng!

Chương 263: Lớn tiếng doạ người (2)

Trên mặt các trưởng lão vốn không vui cùng với khinh miệt sớm đã biến mất, mặc dù là trưởng lão có tuổi tác tối cao cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc sau khi nghe những lời Quân Vô Tà nói.

Phương pháp điều dưỡng gân mạch ở trong y thuật là phức tạp nhất. Sự đan xen phức tạp của hàng trăm gân mạch lớn lớn bé bé trong cơ thể cũng đủ khiến cho đầu óc người choáng váng, không cần phải nói đến khi xuất hiện các vấn đề trên gân mạch, phải làm sao để hốt thuốc cho đúng bệnh!

Mấy trăm gân mạch này đều liên thông với nhau, ngay cả khi chỉ xảy ra một vấn đề nhỏ, cũng sẽ xuất hiện hiệu quả rút dây động rừng. Tuy rằng có thể tìm ra được phương pháp chính xác, nhưng vẫn không thể cam đoan sẽ không tạo thành tổn thương đối những gân mạch liền kề khác. Vì thế, vấn đề trên gân mạch là khó giải quyết nhất, bởi vì cần phải giải quyết không phải một phần, mà là toàn bộ cơ thể!

Tiểu gia hỏa kia, chẳng những có thể chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã phán đoán ra vấn đề về gân mạch của tên đệ tử kia, còn có thể tiến hành giải quyết từng cái, càng muốn mệnh hơn chính là, phương pháp giải quyết mà nàng đã nói ra, tuy rằng thoạt nhìn đều rất đơn giản, đều là độc lập, nhưng nếu xâu chuỗi lại sẽ có hiệu quả không thể tưởng được. Đồng thời giải quyết sự đau đớn ở phần thân trên, cũng sẽ nối liền với phần thân dưới. Trong khi nó nuôi dưỡng phần thân dưới, lại có thể nuôi dưỡng phần thân trên để chống lại sự thiếu sót của nó.......Thật sự là hoàn hoàn chặt chẽ, nếu như nhìn vào chuỗi các phương pháp điều trị riêng lẻ thì không thấy có gì xuất sắc, nhưng nếu như kết hợp cùng nhau, liền biến thành một chu kỳ trị liệu hoàn chỉnh. Hơn nữa, đến bây giờ bọn họ cũng không thể tìm ra được, loại phương pháp như vậy có khả năng tồn tại tác dụng phụ!

Tiểu gia hỏa này mới bao nhiêu tuổi? Trình độ hiểu biết đối gân mạch đã tới cảnh giới như thế?!

“Mộ trưởng lão, những gì tiểu gia hỏa này nói, đều là sự thật?” Những trưởng lão khác đối trình độ nghiên cứu trình về gân mạch không bằng Mộ Thần, để xác định lời Quân Vô Tà nói có đúng hay không, lập tức quay sang dò hỏi Mộ Thần.

Giờ này khắc này Mộ Thần căn bản không có tâm tư để lắng nghe những lời dò hỏi, thời điểm khi tiểu thiếu niên kia nói ra những lời đó, đôi mắt hắn cũng đã gắt gao dính ở trên người Quân Vô Tà!

Hắn đã đắm chìm vào nghiên cứu điều dưỡng gân mạch hơn mười năm qua. Từ nhỏ hắn đã có thiên phú rất cao, hơn nữa nghiên cứu lâu như vậy, đối trình độ hiểu biết về gân mạch đã vượt qua tất cả mọi người trong Khuynh Vân Tông. Cũng chính vì nguyên nhân như thế, hắn mới có thể hoàn toàn hiểu được bộ phương pháp điều dưỡng mà Quân Vô Tà vừa thuận miệng nói ra, hoàn hảo như thế nào!

Ngay cả nếu đó là hắn, cũng nhất định không có khả năng nghĩ ra được như thế!

“Tiểu gia hỏa này, ta muốn!” Hắn căn bản không có ý giải thích cho những vị trưởng lão khác. Mộ Thần luôn luôn trầm ổn bình tĩnh đã đột ngột tuyên bố muốn thu nhận Quân Vô Tà vào trong Nhiếp Vân Phong!

Lời của Mộ Thần vừa mới thốt ra, những trưởng lão khác nơi nào còn sẽ không hiểu?

Hoá ra những gì tiểu quỷ này nói đều là sự thật! Nếu không vì sao Mộ Thần phải vội vàng mở miệng muốn người như thế?

Phải biết rằng, vào ngày 15 hàng tháng, Mộ Thần cơ hồ rất hiếm khi sẽ chọn lựa đệ tử tiến vào Nhiếp Vân Phong, số lượng đệ tử mà hắn thu nhận trong một năm, có thể đếm được trên đầu bàn tay.

Mắt nhìn thấy Mộ Thần nhặt được một bảo bối lớn, sắc mặt của vài vị trưởng lão đều có chút khó coi. So với những thiếu niên ấu trĩ buồn cười đó, sự bình tĩnh và thiên phú y thuật của Quân Vô Tà thật sự khiến cho bọn họ cảm thấy đỏ mắt, hận không thể đoạt người cùng với Mộ Thần!

Trong tháng này hiếm khi có được một hạt giống tốt như vậy, Mộ Thần cũng thật là quá ích kỷ, cư nhiên mở miệng liền muốn đem người đi!

Các vị trưởng lão khác rất ghen tỵ, nhưng cũng không ai dám mở miệng đoạt người. Thiếu niên này có thiên phú về gân mạch rất tốt, nhưng lại không tương đồng với chuyên môn mà bọn họ am hiểu, khiến cho Mộ Thần chiếm được tiện nghi, cũng không thể không chấp nhận được.

Một đám các thiếu niên đang chờ xem kịch vui, đột nhiên nhìn thấy một vị trưởng lão trẻ tuổi đi về phía Quân Vô Tà, sự vui mừng trong lòng càng đậm, chỉ chờ xem Quân Vô Tà bị người ném xuống Vân Sơn.Chương 264: Lớn tiếng doạ người (3)

Mộ Thần đi đến trước mặt Quân Vô Tà, nhìn tiểu gia hỏa dị thường bình tĩnh, khuôn mặt nghiêm nghị một hồi rốt cuộc hiện ra một nụ cười.

“Ngươi gọi là gì?”

“Quân Tà.” Quân Vô Tà không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Các thiếu niên một bên chờ xem kịch vui, bỗng nhiên cảm thấy sự tức giận này có chút không thích hợp, vì sao vị trưởng lão Khuynh Vân Tông lại nhẹ nhàng như vậy? Không phải nên ném Quân Vô Tà xuống núi hay sao?

“Ngươi có nguyện ý gia nhập Nhiếp Vân Phong của ta?” Mộ Thần ôn hòa mở miệng nói.

Trong lòng Quân Vô Tà hơi nhảy dựng lên, nhưng trên mặt vẫn không hề có cảm xúc.

Những lời nói của Mộ Thần đưa tới một sự khuấy động, một đám các thiếu niên muốn nhìn thấy Quân Vô Tà bị ném xuống núi, hiện giờ chỉ có thể nghẹn họng trừng mắt trân trối nhìn Quân Vô Tà.

Đây là tình huống gì?

Tên tiểu quỷ này mạo phạm uy nghiêm của Khuynh Vân Tông, không phải là nên bị đá khỏi Vân Sơn hay sao? Vì sao đột nhiên lại được trưởng lão Nhiếp Vân Phong nhìn trúng?

Nếu như trực tiếp vào Nhiếp Vân Phong, chính là đã trở trành đệ tử nội môn chính thức của Khuynh Vân Tông!

Ai cũng không nghĩ tới vận may cư nhiên sẽ chiếu cố tại trên người một tiểu thiếu niên khiêm tốn như vậy!

Hiện tại chỉ cần Quân Vô Tà gật đầu đáp ứng, lập tức có thể trở thành đệ tử Nhiếp Vân Phong, trở thành đệ tử nội môn chính thức của Khuynh Vân Tông!

Đây là vận tốt mà bao nhiêu người tha thiết mơ ước, đông đảo thiếu niên âm thầm ghen ghét nghiến chặt hàm răng.

Quân Vô Tà đang định mở miệng đồng ý, một giọng nói khác lại đột ngột vang lên!

“Mộ trưởng lão chờ đã.” Giọng nói bén nhọn mà nham hiểm thình lình truyền vào màng tai mọi người. Kha Tàng Cúc giống như mang theo mây đen khi bước đi về phía Mộ Thần, trên gương mặt xấu xí không thể nhìn ra bất luận cảm xúc gì.

Mộ Thần khẽ nhíu mày, không hài lòng với Kha Tàng Cúc.

“Kha trưởng lão có chuyện gì?”

Kha Tàng Cúc thong thả kéo bước chân, hơi cong lưng xuống khiến hắn càng thêm nham hiểm, phía dưới vạt áo của hắn có gắn những chiếc chuông đồng cũ nát, những cái chuông đồng đó không ngừng va chạm theo từng bước chân của hắn ở trên mặt đất.

“Hai tên tiểu quỷ này, lão phu muốn.” Kha Tàng Cúc giơ tay, ngón tay khô gầy chỉ vào Quân Vô Tà cùng với Kiều Sở một bên.

Sắc mặt Mộ Thần trong nháy mắt lập tức trầm xuống.

“Kha trưởng lão đây là có ý gì? Ta đã nói trước một bước muốn thu nhận Quân Tà vào Nhiếp Vân Phong của ta, Kha trưởng lão nếu như thiếu đệ tử, hãy đi tìm nơi khác!”

Kha Tàng Cúc cổ quái hừ một tiếng, “Mộ trưởng lão đang muốn gây khó xử với ta? Hôm nay ta muốn hai tiểu quỷ này là đã định rồi! Nếu như Mộ trưởng lão có ý kiến gì, có thể nói với tông chủ đi. Nếu như tông chủ đồng ý, ta sẽ lập tức giao tiểu quỷ gọi là Quân Tà này lại cho ngươi, nếu như không đồng ý, Mộ trưởng lão vẫn không cần phải nói nhiều lời.”

Hai tay Mộ Thần giấu ở trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm, gắt gao trừng mắt nhìn Kha Tàng Cúc. Ai không biết quan hệ của hắn và Tần Nhạc tệ hại tới cực điểm, tài nguyên của Nhiếp Vân Phong luôn luôn là kém cỏi nhất. Ngược lại, Kha Tàng Cúc chiếm cứ hết thảy mọi điều có lợi, cũng có quan hệ thân mật nhất với Tần Nhạc. Nếu hắn thật sự đi hỏi ý của Tần Nhạc, chỉ sợ Tần Nhạc cũng chỉ ném cho hắn ba chữ không đồng ý!

Tên này, rõ ràng là muốn cướp người!

Hai vị trưởng lão Khuynh Vân Tông bắt đầu tranh cãi trước mặt mọi người, điều này chỉ khiến cho những thiếu niên vốn đã ghen ghét Quân Vô Tà càng thêm hận tới tận xương.

Một vị trưởng lão còn chưa đủ! Không ngờ còn nhảy ra một vị trưởng lão khác tới đoạt người!

Tiểu tử này rốt cuộc có bản lĩnh lớn bao nhiêu, cư nhiên có thể dễ dàng lọt được vào mắt xanh hai vị trưởng lão Khuynh Vân Tông!

Không nghĩ tới, Quân Vô Tà đang bị mọi người âm thầm ghen ghét, lúc này lại không hề có chút vui sướng nào, nàng hơi cau mày nhìn Kha Tàng Cúc nửa đường nhảy ra đây. Nàng cũng không ngờ rằng, Kha Tàng Cúc sẽ ra mặt đoạt người cùng với Mộ Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.