Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 11: Chương 11: Độc Phát




Chương 23: Độc phát ( 1 )

Quân Khanh được hạ nhân đẩy đi vào hậu viện bên cạnh hồ hoa sen, nhìn hoa sen nở rộ, hắn lại không có tâm tình thưởng thức.

Một trận rất nhỏ tiếng bước chân truyền vào trong tai, Quân Khanh chuyển động phương hướng xe lăn, mỉm cười nhìn Quân Vô Tà đang hướng phía hắn đi tới.

“Ngươi cuối cùng hôm nay cũng vui vẻ ra ngoài?” Quân Khanh cười mở miệng.

Từ sau khi Quân Tiển đồng ý để Quân Vô Tà học tập y thuật, mỗi ngày Quân Vô Tà đại bộ phận thời gian đều ngốc tại dược phòng, rất ít khi lộ diện ra ngoài.

Quân Vô Tà nhìn Quân Khanh tươi cười, hơi có chút kinh ngạc. Thân thể của nàng đã trải qua hạt sen cùng nước mắt Tiểu Bạch Liên điều dưỡng, trở nên thập phần uyển chuyển nhẹ nhàng, tuy rằng nàng không có tu luyện linh lực, chính là hiện tại tiếng bước chân của nàng đã trở nên thực nhẹ. Thời điểm nàng ở trong phủ đi lại, nếu không phải người đến chính diện, khi nàng tới gần khoảng cách trong vòng năm bước, căn bản là sẽ không ai phát hiện ra nàng.

Nhưng là nàng vừa mới vừa bước vào hậu viện, Quân Khanh giống như là liền cảm giác được nàng tới.

Thính lực của hắn, lại tốt như vậy sao?

“Chân của tiểu thúc, là bị thương ở trên chiến trường?” Quân Vô Tà từ trong trí nhớ của khối thân xác này, chỉ tìm được một chút hình ảnh về Quân Khanh bị thương.

Trong trí nhớ của Quân Vô Tà, từ khi nàng hiểu chuyện, Quân Khanh cũng đã ngồi ở trên xe lăn, Quân Tiển cùng Quân Khanh rất ít nhắc tới sự tình chân bị thương của hắn, chỉ có ở một lần trong gia yến ngẫu nhiên đề cập đến, cũng chỉ nói là bị thương ở trên chiến trường.

“Đúng vậy.” Quân Khanh cũng không có kiêng kị cái gì.

“Không phải bị thương bình thường, đúng không?” Quân Vô Tà có thể khẳng định, thương thế của Quân Khanh cũng không đơn giản, nếu bị thương bình thường sao Quân Khanh lại biến thành tàn phế. Thời điểm Quân Khanh bị thương, địa vị Lân Vương phủ như mặt trời chính giữa trưa, Quân Tiển hoàn toàn có thể đều đem đại phu sở hữu y thuật cao siêu ở Thích Quốc mời đến vì Quân Khanh trị liệu.

Phải biết rằng, sau khi Quân Vô Tà trọng sinh thân thể thương thế không tính là nhẹ, xương cốt hai chân cơ hồ toàn bộ đứt gãy, cứ như vậy, nàng tu dưỡng một tháng đều có thể sinh long hoạt hổ, Quân Khanh không có lý do gì sẽ bởi vì một chút thương thế nhỏ liền bị tàn phế hoàn toàn.

“Là độc, lúc ấy ta bị trúng tên của địch nhân bắn lén, độc tính rất mãnh liệt, nếu không phải gia gia ngươi mời được tông tộc Khuynh Vân Tông ra tay, ta chỉ sợ liền mệnh đều giữ không nổi.” Quân Khanh giơ tay, vén vạt áo lên một bên, lộ ra hai ngón tay khoan trên làn da ở sườn eo.

Ở nơi đó, một vết sẹo dữ tợn bao trùm trên làn da của Quân Tiển, vết thương cũ đã gần mười năm, lại như cũ một mảnh tím đen, làm bẩn bốn phía của làn da.”Khuynh Vân Tông.” Quân Vô Tà khẽ nhíu mày.

“Là gia gia ngươi dùng đồ gia truyền của nhà chúng ta, đổi lấy sự giúp đỡ của tông tộc Khuynh Vân Tông, cũng coi như là hai bên không thiếu nợ nhau.” Quân Khanh nhàn nhạt mở miệng, biết sự gian tình của Bạch Vân Tiên cùng Mặc Huyền Phi, khẳng định sẽ làm Quân Vô Tà đối với Khuynh Vân Tông có điều chán ghét.

Trước đó thời điểm lúc Quân Vô Tà nói muốn nghiên cứu y thuật, Quân Tiển liền muốn đem nàng đưa vào Khuynh Vân Tông học tập y thuật, rốt cuộc nơi đó mới là thánh địa của các danh y.

Chỉ tiếc, Lân Vương phủ hiện giờ địa vị không lớn như trước, Mặc Huyền Phỉ lại cùng đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông giảo hợp ở cùng nhau, Quân Vô Tà lại càng không có khả năng đi Khuynh Vân Tông.

“Có thể để ta nhìn xem chân của tiểu thúc được không?” Quân Vô Tà căn bản liền không nghĩ tới đôi cẩu nam nữ kia.

“Hảo.” Quân Khanh cũng không làm ra vẻ, để hạ nhân một bên cuốn ống quần của hắn lên.

Chân Quân Khanh thực thon dài, nếu là không bị tê liệt, chân dài này, liền đủ để cho vô số thiếu nữ khuynh đảo, mà hiện giờ hai chân nguyên bản mạnh mẽ, bởi vì mười năm tê liệt trở nên vô lực, bộ cơ bắp lợi hại trên chân hắn đã héo rút thập phần, hai chân gầy yếu cùng thân hình tinh tráng phía trên người hắn hoàn toàn kém xa.

Chương 24: Độc phát ( 2 )

Quân Vô Tà ngồi xổm thân mình xuống, tay nhỏ trắng nõn nhìn như tùy ý ở trên đùi Quân Khanh ấn vài cái, “Một chút tri giác cũng không có sao?”

“Ngẫu nhiên sẽ có chút lạnh lẽo, lại không rõ ràng.” Quân Khanh nói.

Quân Vô Tà lại nhìn một hồi lâu, mới buông ống quần của Quân Khanh xuống.

“Tiểu thúc có thể tin ta?” Quân Vô Tà con ngươi hiện lên quạnh quẽ, nhìn mặt Quân Khanh mỉm cười.

“Tất nhiên.” Quân Khanh cười nói.

Quân Vô Tà không có vội vã mở miệng, nàng giương mắt nhìn hoa sen nở rộ, đáy mắt hơi chớp động.

“Hoa sen này nở rất đẹp, không biết tiểu thúc có thích ăn hạt sen?” Quân Vô Tà bỗng nhiên nói.

Quân Khanh cười nói: “Thỉnh thoảng ta có ăn.”

“Ta hôm qua mới vừa hái được một ít, cảm thấy ăn ngon thật sự, tiểu thúc cần phải nếm thử xem?” Quân Vô Tà tùy ý mở miệng nói.

“Vô Tà thân thủ tự mình hái đến, ta tự nhiên muốn nếm thử.” Tiểu chất nữ nhà mình trở nên càng ngày càng hiểu chuyện, cái này làm cho Quân Khanh thật cao hứng, nếu là Quân Vô Tà trước đây, mặc dù hái được đài sen, cũng là trước tiên đưa cho hỗn tiểu tử Mặc Huyền Phi kia, bao giờ có thể đến phiên cái thúc thúc như hắn hưởng dụng.”Kia tiểu thúc há mồm.” Quân Vô Tà vẻ mặt bình tĩnh nói.

Quân Khanh hơi sửng sốt, không biết tiểu nha đầu này trong hồ lô muốn làm cái gì, chỉ đang vì muốn nàng vui vẻ, cũng liền làm theo.

Quân Khanh vừa mới hé miệng, tay nhỏ của Quân Vô Tà lập tức đuổi kịp, đầu ngón tay bắn ra, một quả tinh oánh dịch thấu hạt sen liền rơi vào trong miệng Quân Khanh rồi. Không đợi Quân Khanh có phản ứng, nàng giơ tay khép lại cằm của Quân Khanh, đột nhiên vừa nhấc tay nâng đầu hắn lên, trực tiếp làm Quân Khanh nguyên lành nuốt vào.

“......” Quân Khanh bị thủ đoạn “ôn nhu” của Quân Vô Tà, làm cho suýt nữa sặc ra nước mắt.

Hắn còn đang nghĩ tiểu nha đầu này rốt cuộc chuyển mình, cách làm việc lại vẫn là... thô bạo.

Không thể trách thủ đoạn của Quân Vô Tà khi cho người uống thuốc là không ôn nhu. Thật sự là thứ này trời sinh nàng không hề có tế bào ôn nhu. Đối đãi với người bệnh không chịu uống thuốc, luôn luôn đơn giản thô bạo, một chút cũng không cho người phản kháng tìm đường sống.

“Ăn ngon sao?” Quân Vô Tà sau khi thấy Quân Khanh nuốt xuống, mới mở miệng hỏi.

Quân Khanh dở khóc dở cười nhìn Quân Vô Tà, hắn vừa rồi như vậy nguyên lành nuốt vào, nơi nào có thể nhận ra hương vị?

“Ăn ngon.” Thủ đoạn dỗ ngọt tiểu hài tử, lại lần nữa xuất hiện.

“Ta đây đi trước.” Quân Vô Tà sau khi hoàn thành sự tình, liền vung ống tay áo lên, nhanh chân bước hướng trở về sân nhỏ của mình.

Nhìn bóng dáng Quân Vô Tà rời đi, Quân Khanh có chút cảm giác bất đắc dĩ.

Tiểu nha đầu này đột nhiên chạy đến nơi đây, cùng hắn nói nửa ngày, chẳng lẽ chính là vì cho hắn ăn viên hạt sen?

“Tiểu vương gia trong cơ thể dư độc chưa thanh trừ hết, hạt sen tính hàn, có hay không để hạ nhân trong phủ chuẩn bị chút canh gừng?” Nam tử vẫn luôn đứng ở phía sau Quân Khanh lúc này mới mở miệng. Nếu chú ý nhìn kỹ, khuôn mặt gắng gượng của hắn, thân hình cao lớn của hắn, hoàn toàn không giống một hạ nhân tầm thường.

Quân Khanh giơ tay, “Không cần kinh động lớn như vậy, bất quá chỉ là một viên hạt sen, ta còn không có yếu ớt đến loại tình trạng này.”

Nam tử không hề miễn cưỡng, “Đại tiểu thư tựa hồ không giống như trước đây.”

Từ sau khi Quân Khanh bị thương trở lại Lân Vương phủ, hắn liền vẫn luôn đi theo bên người chiếu cố Quân Khanh, có thể nói là nhìn Quân Vô Tà lớn lên, nói thật, hắn đối với sự ngang ngược kiêu ngạo của đại tiểu thư như thế nào một chút ấn tượng tốt đều không có, cho nên thời điểm Quân Vô Tà xuất hiện, hắn liền thăm hỏi đều không có nói một tiếng.

“Ngươi cũng cảm thấy như vậy?” Nhắc tới biến hoá của Quân Vô Tà, Quân Khanh trên mặt ý cười càng đậm, mang theo một tia hoài niệm, hắn cảm thán nói, “Xem nàng như bây giờ, thế nhưng thật ra cùng huynh trưởng có vài phần tương tự.””Ngọc diện Diêm La khí thế, không người có thể so.” Nam tử khẽ nhíu mày, tựa hồ cũng không tán đồng lời nói của Quân Khanh.

Chương 25: Độc phát ( 3 )

Quân Khanh bật cười lắc đầu, “Tính tình này của ngươi cũng chỉ có huynh trưởng mới thu thập được, đừng quên, hài tử kia, trong miệng ngươi chính là nữ nhi thân sinh của Diêm La, nếu là có một ngày, ta cùng phụ thân không còn nữa, hài tử kia, vẫn là muốn giao cho ngươi......”

Quân Khanh nói còn chưa nói xong, trong thân thể một cổ ngứa thình lình truyền khắp mỗi một tấc xương cốt, mạnh mẽ tràn lan đem lời hắn nói đánh gãy.

“Tiểu vương gia!” Nam tử khẩn trương nhìn sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt của Quân Khanh.

Quân Khanh năm đó trúng độc, vẫn luôn không có hoàn toàn thanh trừ, còn sót lại một ít độc tính đã thâm nhập vào cốt tủy, ngay cả tông chủ Khuynh Vân Tông cũng bó tay không có biện pháp. Những năm gần đây, Quân Khanh vẫn luôn để tâm tĩnh dưỡng, ngay cả ăn uống cũng cẩn thận một chút, lúc nãy vừa mới còn hảo hảo, như thế nào đột nhiên......

Bất chợt, nam tử nghĩ tới cái gì.

“Là cái hạt sen kia?” Sao có thể?

Nam tử liền nghĩ lại mình thế nào cũng không thích Quân Vô Tà, nhưng cũng biết nàng cùng Quân Khanh là cốt nhục quan hệ huyết thống, cho nên thời điểm Quân Vô Tà tới gần hắn cũng không có phòng bị, chẳng lẽ nói, Quân Vô Tà thật sự ám hại Quân Khanh?

Quân Khanh cắn răng, ngứa trong xương cốt đã biến thành một loại đau nhức, phảng phất xương cốt của hắn bị người một chút bóp nát, đau nhức che trời lấp đất làm hắn nháy mắt mồ hôi như mưa hạ xuống.

Nam tử thấy tình huống của Quân Khanh càng ngày càng không xong, lập tức liền nâng cả người cả xe lăn cùng nhau nhanh chóng chạy về phòng.

Này hết thảy, Quân Vô Tà tự nhiên sẽ không biết được. Nàng đã tự mình cảm thụ qua quá trình hạt sen cải thiện cốt chất, biết cảm giác kia tuy rằng thực không thoải mái, nhưng là cũng sẽ không quá mức khoa trương, lấy tâm tính Quân Khanh khẳng định là không có phản ứng gì quá lớn.

Chính là, Quân Vô Tà cũng không biết, hiệu quả của hạt sen đối với người bình thường thay đổi cốt chất, cùng đối tượng trúng độc thay đổi hoàn toàn bất đồng(khác nhau).

Giờ này khắc này, biệt viện Quân Khanh đã loạn thành một nồi cháo, mười mấy đại phu, đã bị liên tiếp gọi đến Lân Vương phủ, vì Quân Khanh chẩn trị.

Chính là đối với tình huống của Quân Khanh, các đại phu đều bó tay không có biện pháp, thân thể Quân Khanh trở nên một mảnh nóng bỏng, nằm ở trên giường không ngừng run rẩy, mồ hôi của hắn nhanh chóng sũng nước thấm xuống khăn trải giường. Những giọt mồ hôi nhỏ ra từ trên người hắn căn bản không phải trong suốt, mà là ẩn ẩn biến thành màu đen, còn mang theo một cổ tanh tưởi.Một màn này, dọa cho đám đại phu kia choáng váng, bọn họ một cái quỳ gối bên mép giường run rẩy cùng chấn kinh so với chim cút giống nhau.

Quân Tiển nghe tin chạy về quý phủ, một hồi tới nơi, liền nhìn đến chính nhi tử của mình nằm ở trên giường bộ dáng nửa chết nửa sống, kinh sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh.

“Này rốt cuộc là chuyện như thế nào!” Quân Tiển rống giận thét lớn vang lên cả nóc nhà, hai mắt hắn sung huyết gắt gao trừng đại phu đang quỳ gối ở mép giường.

“Thảo dân...... Thảo dân thật không biết a...... Tiểu vương gia hắn khí huyết đại động, trầm tích ở cốt tủy trúng độc tố không biết vì sao đột nhiên khuếch tán, đã lan tràn đến toàn thân, thảo dân...... Thảo dân thật sự đã tận lực...... Thỉnh Lân Vương tha mạng a!” Một đám đại phu khóc kêu cầu xin tha thứ, đem bọn họ tới chuẩn trị cho Quân Khanh, Quân Khanh này rõ ràng là độc khí công tâm, sống không được lâu nữa!

Đại phu nói, giống như sét đánh giữa trời quang, oanh một phát làm Quân Tiển thiếu chút nữa chết ngất.

Chuối cùng một cái nhi tử của chính mình cũng đã muốn chết?

Không thể!!

Tuyệt đối không thể!!!

Quân Tiển bất chấp tất cả, lập tức đứng dậy chạy tới hoàng cung, thỉnh cầu Bạch Vân Tiên ra tay, rốt cuộc Bạch Vân Tiên là đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông. Nhưng là Bạch Vân Tiên lại tránh mặt không gặp, chỉ nói ngày đó bị tập kích chấn kinh, còn trong thời gian tĩnh dưỡng.

Thánh thượng cũng rất là khó xử, chỉ gọi những ngự y trong cung đều đưa đến Lân Vương phủ, cứu trị Quân Khanh.

Chương 26: Độc phát ( 4 )

Suốt một ngày một đêm, Quân Khanh nằm ở trên giường, không ngừng giãy giụa ở giữa ranh giới với tử vong, các ngự y tận lực dùng hết các biện pháp sở trường, lại cũng không thể đạt được bất luận tác dụng gì, ngôn ngữ chi gian, đều như là ám chỉ, kết cục của Quân Khanh hẳn là phải chết.

Quân Tiển một đêm như là già thêm mười tuổi, sáng sớm ngày thứ hai, nhìn ở trên giường nhi tử xụi lơ, hắn sai người đem các ngự y toàn bộ đuổi về hoàng cung, ảm đạm ngồi ở đầu giường Quân Khanh, mặt chôn trong đôi tay, hai vai run nhè nhẹ.

..............

“Thật sự?” Thánh thượng Thích Quốc ngồi ở trong ngự thư phòng, nghe các ngự y bẩm báo xong, trên dung nhan tú mục nhìn không ra một tia hỉ nộ.

“Vi thần không dám loạn ngôn, Quân tiểu vương gia hắn, xác thật đã độc khí công tâm.” Ngự y đúng sự thật bẩm báo.

“Kia thật là đáng tiếc, sai người đem tuyết sơn tham cùng nhuế linh chi, đưa đến Lân Vương phủ.” Thánh thượng rất là cảm khái mở miệng, tuyết sơn tham cùng nhuế linh chi đều là rớt mệnh mới sở dụng(sắp chết mới dùng), thực rõ ràng, tất cả mọi người cảm thấy, Quân Khanh đã sắp chết.

“Vâng.”

“Lui ra đi.”

“Thần tuân chỉ.” Ngự y cung kính rời khỏi ngự thư phòng.

Trong ngự thư phòng, thánh thượng ngồi ở án thư, nhìn tấu chương chồng chất như núi, khóe miệng hơi gợi lên.

.............

Nội tình bi thảm trong Lân Vương phủ, Quân Khanh như là mệt mỏi nóng nảy, nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, hô hấp thập phần mỏng manh.

Quân Tiển đỏ hai con mắt, ngồi ở mép giường.

“Đang êm đẹp, vì cái gì mà đột nhiên độc phát?” Quân Tiển còn không rõ, độc trong cơ thể Quân Khanh vẫn luôn đều thực ổn định, như thế nào lại đột nhiên biến thành cái dạng này?

Nam tử đứng ở một bên biểu tình trầm trọng, hai tay nắm thành nắm đấm thật chặt tại bên người.

“Có người nào khả nghi vào phủ sao?” Quân Tiển hỏi.

Nam tử lắc lắc đầu, hắn âm thầm nhìn Quân Khanh trên giường, nội tâm rất là giãy giụa, trước khi Quân Khanh chết ngất, đã từng dặn dò qua với hắn, ngàn vạn lần không thể nói cho người khác biết, Quân Vô Tà đã từng tới, hắn vô luận như thế nào cũng không tin Quân Vô Tà sẽ đối với hắn bất lợi, này hết thảy hắn chỉ cho là chính số mệnh của mình đã đến.

Chính là hiện tại, Quân Khanh đã không sống được bao lâu nữa, các đại phu đều đã nói hắn không còn hy vọng.

Còn muốn tiếp tục dấu diếm sao?

Nội tâm nam tử tràn ngập giãy giụa, nếu là người khác, hắn đã có thể trực tiếp đem người xách tới thẩm vấn, nhưng người nọ cố tình lại là Quân Vô Tà!

Quân Khanh nếu là đã chết, như vậy Lân Vương phủ thật sự là không còn có tương lai.

“Đây là làm sao vậy?” Thanh âm nghi hoặc đột nhiên vang lên.

Nam tử cùng Quân Tiển đồng thời hướng tới cửa nhìn lại, một thân quần áo mỏng manh chính là Quân Vô Tà ôm một con mèo đen, đứng ở cửa.

“Vô Tà......” Quân Tiển thanh âm khàn khàn tràn ngập vô tận bi ai.

Nam tử cầm nắm tay, muốn nói cái gì, lại cuối cùng không có mở miệng.

“Tiểu thúc của ngươi, hắn bị độc phát rồi.” Quân Tiển tuyệt vọng nhắm hai mắt.

Độc phát? Quân Vô Tà sửng sốt, lập tức đi đến trước giường, không màng ánh mắt kinh ngạc của Quân Tiển cùng nam tử, nàng duỗi tay đáp ở mạch tượng đang đập của Quân Khanh.

Đầu ngón tay hạ xuống nhảy lên thập phần mỏng manh, cơ hồ không dễ phát hiện, lại xem mặt Quân Khanh tái nhợt cùng cả người mồ hôi đen nhánh, quả nhiên cực kỳ giống tình huống độc phát.

Nếu là người khác, tự nhiên lại kết luận Quân Khanh không có đường sống, chính là Quân Vô Tà đã tới nơi này rồi, lại phát hiện một ít bất đồng.

Quân Khanh mạch đập tuy rằng mỏng manh, lại thập phần ổn định.

Quân Vô Tà lập tức đem nắm chăn mỏng trên người Quân Khanh lấy ra, đem gối trên đầu hắn lấy đi.

Nhìn động tác liên tiếp của Quân Vô Tà, Quân Tiển có chút sững sờ.

“Vô Tà, ngươi làm gì vậy?”

“Tiểu thúc không có việc gì.” Quân Vô Tà một lòng vội vàng trị liệu cho Quân Khanh, cũng không giải thích cách làm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.