Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 79: Chương 79: Đạo Làm Đế Vương




Chương 250: Đạo làm Đế Vương (1)

“Nếu như đại tiểu thư đi đến Khuynh Vân Tông, ngàn vạn nhớ rõ, không thể đến Tàng Vân Phong.” Bạch Vân Tiên cẩn thận dặn dò. Đệ tử Tàng Vân Phong không phải là đã mất tích không thể hiểu được, mà là mất mạng không hề minh bạch. Đây là những người bên ngoài không biết sự tình, những người đó rõ ràng không có bản lĩnh gia nhập vào Khuynh Vân Tông, nhưng lại được Kha Tàng Cúc bí mật coi trọng, đưa về Tàng Vân Phong. Những người đó còn cho rằng đời mình đã gặp vận may lớn, không nghĩ tới chính mình đã bước một chân vào quỷ môn quan.

“Vậy Kha Tàng Cúc có địa vị gì?” Quân Vô Tà chưa bao giờ nghĩ tới Khuynh Vân Tông có chỗ nào quang minh chính đại, có thể dạy ra một đồ đệ như Bạch Vân Tiên, còn có một nữ nhi như Tần Ngữ Yên, tông chủ Khuynh Vân Tông quả quyết không phải là thứ gì tốt.

“Kha Tàng Cúc vốn không phải người Khuynh Vân Tông, mà là sau khi Tần Nhạc bước lên vị trí tông chủ, mới đưa hắn gia nhập vào Khuynh Vân Tông. Tuy nhiên, mấy năm sau thì trở thành trưởng lão trên đỉnh Tàng Vân Phong.”

Bạch Vân Tiên thẳng thắn thành khẩn bẩm báo, “Ta cũng không biết thân phận của Kha Tàng Cúc, chỉ biết hắn là một người rất âm trầm, ngày thường hầu như không xuất hiện ở trong Vân Sơn. Tàng Vân Phong của hắn cũng được đóng lại cho những đệ tử khác, cho dù là Tần Nhạc muốn đến, cũng cần phải thông báo trước một tiếng.”

Quân Vô Tà nhớ kỹ nhân vật đáng tiền này, sau khi nghe Bạch Vân Tiên nói về tình huống Khuynh Vân Tông thêm một lúc, nàng liền để Bạch Vân Tiên lui ra trước, tự mình đi tới tẩm cung Mặc Thiển Uyên.

.......Edit & Dịch: Emily Ton....

Hôn mê một đêm, Mặc Thiển Uyên đã tỉnh lại, nhưng toàn thân đau nhức khiến hắn đau đớn không tài nào nói nổi, cả người bị bọc giống như cái bánh chưng, thậm chí đứng dậy cũng là hy vọng xa vời.

Thời điểm Quân Vô Tà tiến vào, đã nhìn thấy hai tên hộ vệ mà nàng gọi vào phòng hôm qua đứng một trái một phải bên cạnh long sàng. Một gã trong đó tay ôm ấm trà, một gã trong tay bưng cái khay bày đầy bình dược phía trên, sắc mặt tiều tụy, có thể thấy được cả đêm không hề chợp mắt.

“Quân tiểu thư.” Hai gã hộ vệ vừa nhìn thấy Quân Vô Tà, lập tức vội vã quỳ xuống.

“Ra ngoài.” Quân Vô Tà nói giọng lạnh lùng.

Hai tên hộ vệ không ngần ngại một khắc giống như chạy trốn ra ngoài, còn không quên lưu lại đồ vật trên tay.

“Ngươi đã đến rồi......” Mặc Thiển Uyên không thể động đậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nơi đầu giường.

“Đầu óc đã thông suốt chưa?” Quân Vô Tà cũng không xem xét thương thế của Mặc Thiển Uyên, chỉ ngồi xuống ở trên ghế một bên.

Mặc Thiển Uyên cười khổ, kết quả lại khẽ động đến miệng vết thương trên mặt, hắn đau đớn nên tươi cười cũng đều vặn vẹo.

“Hiện tại không thể không thông, ngươi có phải cảm thấy ta đã gieo gió gặt bão hay không?” Nếu không phải hắn đã khuyên can Quân Vô Tà, hắn cũng sẽ không gặp phải cảnh ngộ này. Rốt cuộc là do hắn không biết nhìn người, cho rằng thiên hạ đệ nhất tông sẽ là nơi thông tình đạt lý, nhưng không ngờ rằng thực tế lại là một đám cầm thú không có nhân tính.Không chờ Quân Vô Tà đáp lại, Mặc Thiển Uyên chỉ có thể tiếp tục nói.

“Ta thực sự rất ngu xuẩn, nếu không cũng sẽ không rơi vào nông nỗi như thế, còn cần ngươi ba lần bốn lượt tới cứu ta. Khi còn nhỏ, mẫu hậu từng nói với ta, nhân chi sơ, tính bản thiện. Mặc dù là người hung ác, cũng có một mặt thiện lương của hắn. Thật tình đối xử với trái tim chân thật sẽ đạt được đền đáp xứng đáng ngang nhau. Ta cho rằng những gì mẫu hậu nói đều rất đúng, hiện tại nghĩ đến, khả năng là ngay từ đầu, mẫu hậu ta cũng đã sai rồi.”

“Mẫu hậu đã đối đãi với người nọ tốt như vậy, đè nén sự ghen ghét trong trái tim mình, chủ trì lục cung chỉ mong muốn hậu cung được yên ổn. Bất luận người nọ sủng ái ai, mẫu hậu cũng chỉ tươi cười chống đỡ, cũng chưa bao giờ hãm hại bất cứ phi tần nào, một lòng phụ tá người nọ trở thành minh quân một đời.”

“Bị người nọ dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, chỉ sợ đến thời điểm mẫu hậu chết đi, cũng sẽ không nghĩ đến, chính mình và gia tộc của mình, cuối cùng đều bị hủy hoại bởi chính bàn tay của người bên gối mình.” Mặc Thiển Uyên nói giọng khàn khàn, ẩn dấu không biết bao nhiêu chua xót.

Chương 251: Đạo làm Đế Vương (2)

“Khi còn nhỏ ta luôn cảm thấy, phụ vương và mẫu hậu sống rất hoà hợp, cho dù bên người người nọ mỹ nữ như mây, nhưng vẫn luôn đối xử rất tôn trọng đối với mẫu hậu, nhưng đó là vì ta vẫn chưa biết cái gì gọi là tiếu lí tàng đao*.”

*Tiếu lí tàng đao (笑里藏刀): một lưới dao găm dấu trong nụ cười. (a dagger hidden in smiles)

“Sau khi mẫu hậu qua đời, ông ngoại bị bọn họ tàn hại, một tộc đã từng cường thịnh nhất hiện giờ chỉ còn lại mấy người ít ỏi, còn bị đày tới biên cương xa xôi, mà bản thân ta cũng bị giam cầm ở bên trong lồng giam, còn dùng cả độc mãn tính. Trong lòng ta chỉ còn có hận, ta cũng cho rằng ta đã từ bỏ cái gọi là nhân đức, nhưng hiện giờ nó đã được chứng minh, ta vẫn là một kẻ ngu ngốc.”

“Quân Vô Tà, ta nợ ngươi quá nhiều, đời này kiếp này cũng không thể trả hết, mạng này của ta, từ nay về sau chính là của ngươi, ngươi nói cái gì, làm cái gì, ta sẽ không có bất luận dị nghị gì nữa.” Mặc Thiển Uyên đã nghĩ hoàn toàn thông suốt, nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với chính mình.

Hắn đã hoàn toàn chịu đủ hết thảy tàn nhẫn này rồi, không muốn lại làm sơn dương đợi bị làm thịt, không muốn mỗi một lần đều phải chờ người khác tới cứu.

Cho đến khi giọng nói của Mặc Thiển Uyên hoàn toàn nghẹn lại, Quân Vô Tà rốt cuộc mới mở miệng.

“Mạng của ngươi, ta không cần. Ngươi là hoàng đế Thích Quốc, không cần phải nghe theo ta.”

Mặc Thiển Uyên còn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc không thể thốt ra một từ.

“Thiên hạ Thích Quốc ở trong tay ngươi, điều ngươi muốn làm thì không phải nghe theo mệnh lệnh của ai, mà là chính ngươi cần phải học cách làm thế nào để trở thành một đế vương chân chính. Với sự cọ xát gần đây với Khuynh Vân Tông, ta tin tưởng ngươi đã minh bạch cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Ta sẽ đi xa vào tháng tới, có thể sẽ mất ba tháng, hoặc nửa năm, ta mới có thể trở về.”

“Ta sẽ để lại Bạch Vân Tiên cho ngươi, nàng ta là người không thể tin, nhưng một thân y thuật của nàng ta lại tốt hơn nhiều so với ngự y. Giải dược của nàng ta, ta sẽ để lại một phần cho tiểu thúc ta, nhưng phối phương của giải dược này ta sẽ để lại cho ngươi. Làm thế nào để biến Bạch Vân Tiên trở thành người có thể sử dụng, chính là nhiệm vụ ta để lại cho ngươi.” Quân Vô Tà nhàn nhạt mở miệng.

Nàng đã không có ý niệm giết Bạch Vân Tiên, thứ nhất nàng lười ra tay, thứ hai đó là sau này nàng cũng không có khả năng sẽ luôn ở Thích Quốc, mà trình độ đại phu ở Thích Quốc thật sự là chướng mắt nàng. Bạch Vân Tiên nếu so sánh với nàng, tuy rằng không đáng để nhắc tới, nhưng đối với những đại phu Thích Quốc, lại tốt hơn không biết bao nhiêu.

Có thể nói, lưu giữ Bạch Vân Tiên chính là để lại một thanh kiếm hai lưỡi. Nếu như Mặc Thiển Uyên có thể chế tạo thanh kiếm này trở thành binh khí phù hợp trong tay mình, như vậy đế vương này của hắn, đã đủ tư cách.

Đế vương Thích Quốc là họ Mặc, không phải là họ Quân!

Nói xong những gì nên nói, Quân Vô Tà lập tức bắt đầu kiểm tra Mặc Thiển Uyên. Trong lòng Mặc Thiển Uyên có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với Quân Vô Tà, muốn hỏi nàng đến tột cùng là muốn đi đâu, nhưng sau khi nhìn đến khuôn mặt lãnh đạm của Quân Vô Tà, tất cả lời nói đều nuốt vào trong bụng.

Quân Vô Tà muốn hắn học cách tự lập, sao hắn có thể cô phụ tín nhiệm của nàng.

Thương thế của Mặc Thiển Uyên lần này thực sự nghiêm trọng, cũng may lúc trước từng dùng hạt sen Thương Ngự Tuyết Liên, có thể che chắn cho thân thể một chút. Hơn nữa, Quân Vô Tà lúc cứu hắn đã không tiếc nện xuống rất nhiều đan dược trân quý, mệnh này của hắn xem như đã nhặt được trở về. Không chỉ có như thế, thân thể hắn sau này khôi phục lại cũng sẽ không có di chứng gì, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nỗi đau và sự thống khổ hắn phải chịu đựng trên con đường hồi phục.

Trong giai đoạn Mặc Thiển Uyên nằm liệt giường, chúng đại thần đều được miễn nhiệm vụ thượng triều. Tuy nhiên trong khi không phải thượng triều, đám đại thần này lại có một nơi mới để đi —— Lân Vương phủ.

Kể từ sau khi Quân Vô Tà lãnh trách nhiệm tiến vào hoàng cung cứu Mặc Thiển Uyên, một đám các lão thần ngoan cố cổ hủ đột nhiên ý thức được nàng rất tốt, ngay cả ngày thường vì tránh bị hiềm nghi thông đồng với Lân Vương phủ mà không dễ dàng bái phỏng, hiện giờ đều trở thành điểm quan tâm nhất mà bọn họ thực hiện mỗi ngày!

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.