Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 67: Chương 67: Đánh Cuộc




Chương 205: Đánh cuộc (1)

Chỉ là thanh âm đã đủ khiến người bị thương nặng như thế, cỗ khí thế cường đại kia, làm Mặc Thiển Uyên kinh hãi không thôi.

Thanh linh? Lam linh? Vẫn là Tử linh trong truyền thuyết......

Mặc Thiển Uyên hoàn toàn không thể nào suy đoán được thực lực Quân Vô Dược rốt cuộc đã đạt tới tình trạng nào, không hề tiết ra linh lực ở bên ngoài, cũng đã cường đại như vậy!

Trong thiên hạ, thế nhưng còn có lực lượng đáng sợ như thế?

Thực lực cường đại như vậy, chớ nói hơn 20 người kia ở trong hoàng thành, cho dù là tông chủ Khuynh Vân Tông tự mình rời núi, chỉ sợ cũng chỉ có thất bại.

“Hồn Ngọc.” Quân Vô Dược nhìn Mặc Thiển Uyên nói.

Mặc Thiển Uyên lau đi vết máu bên môi, âm thầm liếc mắt liếc Quân Vô Dược một cái, lúc này cũng không dám có bất luận chần chờ gì, lập tức sai người đi lấy Hồn Ngọc lại đây.

“Vô Tà.” Sau khi Mặc Thiển Uyên sai người đi làm việc, chính mình thật cẩn thận đối Quân Vô Tà nói: “Ngươi nói ngươi có biện pháp đối phó Khuynh Vân Tông, chẳng lẽ là tính mời... ca ca ngươi ra tay? Đem bọn họ......” Mặc Thiển Uyên làm một động tác cắt cổ.

“Đúng.” Quân Vô Tà không hề có ý dấu diếm.

Đôi mắt Mặc Thiển Uyên lập tức trừng lên.

Đây là muốn hạ sát thủ?

Không phải là quá tàn bạo hay sao?

“Người Khuynh Vân Tông, tuy rằng không hiền lành, nhưng bọn họ cũng không làm sự tình gì thương thiên hại lí, ngươi nhanh như vậy liền quyết định...... không phải chứ?” Mặc Thiển Uyên cho dù cảm thấy Khuynh Vân Tông sẽ không từ bỏ Hồn Ngọc, nhưng Quân Vô Tà chỉ trong giây lát đã muốn hạ sát thủ, quả thực làm hắn hơi khó có thể tiếp thu.

Hơn nữa, phái đoàn mấy người này cũng không phải là toàn thể Khuynh Vân Tông, nếu như động đến bọn họ, thì Khuynh Vân Tông tất sẽ phản công.

Một Quân Vô Dược, có thể chống đỡ được sự trả thù của toàn bộ Khuynh Vân Tông?

Nếu có thể, Mặc Thiển Uyên vẫn hy vọng, một sự nhịn chín sự lành.

Quân Vô Tà không mở miệng, nàng chỉ nhìn Mặc Thiển Uyên đang rối rắm, nàng hiểu rất rõ lo lắng của Mặc Thiển Uyên, hiện giờ hắn đã là hoàng đế Thích Quốc, hết thảy mọi thứ hắn làm, không thể không suy xét cho an nguy của toàn bộ quốc gia, bất quá...... Quá mức nhân từ nương tay, cũng không thích hợp đảm đương làm vua của một nước.

Chỉ có thể thủ (bảo vệ) nhưng không thể công (tấn công).

Trầm mặc một lát Quân Vô Tà nói: “Lòng dạ đàn bà.”

Sắc mặt Mặc Thiển Uyên cứng đờ, không phải hắn quá nhân hậu, mà là Quân Vô Tà xuống tay quá tàn nhẫn.

“Như vậy, ta cùng ngươi đánh cuộc một lần.” Quân Vô Tà quay đầu nhìn về phía Mặc Thiển Uyên, đem hộ thuẫn này, tốt nhất là mài giũa một phen.

“Đánh cuộc gì?”

“Đánh cuộc Khuynh Vân Tông có thể tự tìm đường chết hay không.” Đôi mắt Quân Vô Dược hơi hơi nheo lại.

Chương 206: Đánh cuộc (2)

“Có ý tứ gì?” Trong lòng Mặc Thiển Uyên đột nhiên nhảy dựng.

“Hồn Ngọc ta nhất định phải có, tuyệt đối sẽ không chắp tay dâng cho người khác. Ngươi không phải cảm thấy ta vô duyên vô cớ phải giết bọn hắn như vậy, quá mức tàn nhẫn? Như vậy chúng ta hãy chờ nhìn xem, nếu như Khuynh Vân Tông biết Hồn Ngọc ở trong tay chúng ta, mà chúng ta lại không muốn giao ra, bọn họ sẽ làm như thế nào?” Nguyên bản Quân Vô Tà tính toán tiên hạ thủ vi cường, nhưng hiện giờ nàng lại từ bỏ.

Không vì cái gì khác, mà chỉ vì muốn làm Mặc Thiển Uyên trở thành hộ thuẫn đồng thời cũng biến hắn thành một thanh kiếm.

Tính tình của hắn ôn nhu như vậy, có chỗ lợi cũng có chỗ hại.

Tương lai Quân gia có lẽ sẽ còn phải đối mặt với những vấn đề khác, Quân Vô Tà không hy vọng mỗi một lần Mặc Thiển Uyên đều mang tâm địa từ bi để ứng phó, vì vĩnh tuyệt hậu hoạn, nàng không ngại trước tiên mài giũa hắn một phen.

Chỉ có để hắn ý thức được sự tàn nhẫn của địch nhân, hắn mới có thể minh bạch, lòng dạ đàn bà thì chỉ có tự đi tìm đường chết.

Ngay khi hai người đang nói chuyện, bọn thị vệ đã mang theo Hồn Ngọc lại đây, Mặc Thiển Uyên tiếp nhận, đưa tới trước mặt Quân Vô Tà.

Nửa khối Trấn Hồn Ngọc nho nhỏ nằm ở bên trong hộp gấm, sau khi Quân Vô Tà xác nhận, đóng nắp hộp gấm, cẩn thận cất đi.

Mặc Thiển Uyên cũng từng thấy qua Hồn Ngọc, cũng chưa từng cảm thấy thứ này có cái gì quan trọng. Nhưng hắn vạn lần không ngờ tới, Hồn Ngọc nho nhỏ cư nhiên có thể khiến Quân Vô Tà không tiếc đối đầu cùng Khuynh Vân Tông. Hắn cũng không tính hỏi nhiều về nguyên do, dù sao Quân Vô Tà bất luận làm chuyện gì, luôn có đạo lý của chính nàng.

Đồ vật tới tay, đánh cuộc đã hạ, Quân Vô Tà không có gì để nói nữa, nàng xoay người rời khỏi tẩm điện, Quân Vô Dược đi theo phía sau nàng lặng yên rời đi.

Ra khỏi tẩm điện, Quân Vô Tà nhìn sao trời lấp lánh, xoay người nhìn về phía Quân Vô Dược vẫn luôn đi theo nàng, khóe miệng Quân Vô Dược mang theo ý cười, tự nhiên đem nàng ôm vào trong lòng, dưới chân vừa giẫm, lại lần nữa phi thân mà đi.

Bọn thị vệ bên ngoài tẩm điện, trợn mắt há hốc mồm nhìn mạt thân ảnh phiêu dật theo gió lẻn vào trong đêm, yên lặng nuốt nuốt nước miếng.

Trong bầu trời đầy sao, gió lạnh từ từ lướt qua, nhiệt độ không khí thấp nhưng cũng không làm Quân Vô Dược cảm thấy một tia lạnh lẽo, nữ nhân trong lòng ngực tính tình rõ ràng rất lạnh lẽo, nhưng ôm vào trong ngực, lại là ấm áp như vậy.

“Ngươi hà tất phải lãng phí miệng lưỡi, đánh đố cùng ngu xuẩn kia?”

Nếu như cảm thấy không thể lưu, liền không cần lưu.

“Tiểu Tà Nhi đối với hắn cũng thật là tốt.” Quân Vô Dược cười mở miệng, nhưng đáy mắt lại không có nửa điểm ý cười.

Chương 207: Đánh cuộc (3)

Tốt sao? Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, nàng cũng không cảm thấy nàng đối với Mặc Thiển Uyên có cái gì tốt.

Bọn họ bất quá là lợi dụng lẫn nhau để đạt được mục đích của chính mình.

“Ngươi làm gì, ta đều nghe ngươi.” Quân Vô Dược cười mở miệng, bất quá là để những binh tôm tướng cua kia nhảy nhót thêm vài ngày, điểm kiên nhẫn này hắn vẫn có.

Quân Vô Tà chớp chớp mắt, nàng có đôi khi cảm thấy, Quân Vô Dược đối nàng “cưng chiều” nhiều hơn so với Quân Tiển.

Ca ca này, thật sự rất không tồi.

“Há mồm.” Quân Vô Tà đột nhiên mở miệng.

Quân Vô Dược không nghi ngờ gì lập tức hé miệng, giây tiếp theo, một viên đan dược hơi ngọt rơi vào trong miệng hắn, dọc theo yết hầu chạy xuống thực quản, trong miệng còn lại mùi hương nhàn nhạt, một cỗ cảm giác ấm áp bắt đầu tràn lan khắp thân thể hắn, gân mạch hắn trở nên dị thường thoải mái dưới sự nuôi dưỡng ấm áp này.

Ý cười trên khoé miệng Quân Vô Dược càng đậm hơn, hắn làm sao lại không biết Quân Vô Tà đã cho hắn ăn cái gì?

Thân thủ luyện chế đan dược của nàng, cũng chỉ có Quân gia phụ tử mới có may mắn dùng, hôm nay nàng lại lấy ra cho hắn......

Một đêm này, có thể nói là kể từ khi Quân Vô Dược tránh thoát gông xiềng tới nay, là đêm tuyệt vời nhất.

Khi trở lại Lân Vương phủ, đã là đêm khuya tĩnh lặng, Quân Vô Dược ôm Quân Vô Tà rơi xuống biệt viện của nàng. Vừa mới rơi xuống đất, Quân Vô Tà đã ngửi thấy một cỗ hương rượu nồng đậm.

Hương rượu say lòng người lượn lờ ở trong sân, chỉ ngửi thôi cũng khiến người nổi lên men say.

“Hương vị Ngọc Dịch Quỳnh Tương?” Quân Vô Tà nhăn mũi lại, cỗ hương rượu này nàng đã quá quen thuộc, mỗi ngày nàng trau dồi Thương Ngự Tuyết Liên đều ngửi tới mùi này, nhưng không nồng đậm như vậy.

Không đợi Quân Vô Tà hiểu tới là chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên một tiếng gầm rú, từ trong phòng truyền đến!

“Ngươi ta miêu! Mau thả ta ra!” Thanh âm mèo đen hỗn loạn rống giận từ trong phòng truyền đến, ngay sau đó là một trận hỗn độn tiếng vang hết đợt này đến đợt khác!

“Động a? Ngươi sao lại bất động vậy? Sao không giống như lúc trước vậy, đánh ta một chút nhìn xem a?” Túy Liên gợi lên khóe môi, hai chân thon dài kẹp chặt eo sườn Hắc thú, đè nó ở trên mặt đất. Thân mình đẹp thon dài hơi ngửa ra sau, tay không, vớt cái đuôi Hắc thú đang lắc không ngừng, nắm chặt ở trong tay, đuôi thú lông xù xù ở trong tay không ngừng giãy giụa, Túy Liên xoắn tay một cái, đột nhiên kéo mạnh.

“Miêu ô!!!” Hắc thú phát ra tiếng kêu chói tai thảm thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.