Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 43: Chương 43: Chờ Chết Đi




Chương 124: Chờ chết đi (1)

Thiên hạ không có hối hận dược, hoàng đế biết, Mặc Huyền Phỉ cũng biết.

Hiện tại bọn họ chỉ có thể cầu nguyện, người bên kia đừng xuống tay quá nhanh, đủ thời gian để Quân Tiển còn sống sót, nếu không bọn họ phải chôn cùng Quân Tiển!

Gió ban đêm thực lạnh, nhưng cũng không lạnh bằng trận huyết tinh tàn sát này, người sặc mùi máu tươi làm dạ dày của rất nhiều người không ngừng quay cuồng, quan viên quan trọng của Thích Quốc, một đêm tại đây, bị chém rớt một phần ba, thi thể bọn họ đã bị vứt bỏ trước hoàng cung.

Cuối cùng sau khi một quan viên cuối cùng không còn chút sinh khí bị chộp tới ngã trên mặt đất, Quân Vô Tà giương cánh tay lên, một loạt Thụy Lân Quân lui về phía sau một bước, lấy vạt áo lau đi vết máu trên đao, cương đao một lần nữa vào vỏ, lại nhuộm đầy mạng người.

Quân Vô Tà nhìn hoàng đế, khóe môi hơi giương lên.

Hoàng đế đứng trên đỉnh tường hoàng cung, cực kỳ sợ nàng tươi cười như vậy, hắn căn bản không dám chờ Quân Vô Tà mở miệng, lập tức nói: “Vô Tà, ngươi hôm nay làm rất tốt, vì Thích Quốc diệt trừ nhiều u ác tính như vậy, không hổ là cháu gái Lân Vương dạy ra, ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ hảo hảo trọng thưởng Lân Vương!”

Khóe môi của Quân Vô Tà cong một mạt, hai tròng mắt lạnh băng, đảo qua hoàng đế mồ hôi lạnh che kín trên mặt.

Đây là lần đầu tiên hoàng đế chủ động nhắc tới Quân Tiển, ý tứ bên trong Quân Vô Tà thực minh bạch.

Rất tốt, đây là kết quả nàng muốn!

Hoàng đế rốt cuộc thừa nhận không chịu được uy hiếp của tử vong, lựa chọn đem Quân Tiển giao ra đây.

Bất quá......

Quân Vô Tà đáy mắt hiện lên một tia tuyệt tình, được hoàng đế khen ngợi trước mặt mọi người, cũng không đổi được tạ ơn của Quân Vô Tà, nàng chỉ là mặt lạnh, ngồi ở trên lưng Hắc thú.

Khóe miệng Hoàng đế có chút run rẩy, nội tâm không vui lại chỉ có thể cực lực nhẫn nại, Quân Vô Tà muốn không phải là hứa hẹn trên miệng hắn, mà chính là muốn nhìn thấy bản nhân Quân Tiển!

Hai phương lặng yên giằng co, hoàng đế chỉ có thể âm thầm cầu nguyện người phái đi có thể nhanh chút đem Quân Tiển bình an trở về.

Giờ khắc này, hắn vô cùng kỳ vọng Quân Tiển có thể giống như ngày xưa là quân thần trọng tình trọng nghĩa, làm Quân Vô Tà nhanh chóng thu tay lại!

Thời gian một phân một giây trôi qua, trên trán của hoàng đế mồ hôi lạnh càng ngày càng nhiều.

Một trận dồn dập tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, hoàng đế gấp không chờ nổi xoay người, sắc mặt lại bá một tiếng trở nên trắng bệch.Cuối cùng bị kinh hãi khi thấy thái sắc trên mặt gã thái giám được phái đi ngăn cản bi kịch trở về, hắn cũng không có đem Quân Tiển mang đến!

“Quân Tiển đâu? Quân Tiển người đâu!” Hoàng đế khẩn trương xoay người, một phen liền túm cổ áo thái giám thấp giọng quát.

Thái giám kia chảy nước mắt, “Bệ... Bệ hạ...... thời điểm nô tài đến, nơi đó đã sớm không có Lân Vương, nô tài tại địa lao chỉ thấy được rất nhiều vết máu......”

Đầu hoàng đế như bị nổ tung.

Vết máu......

Chẳng lẽ, Quân Tiển đã bị giết?!

Bao nhiêu năm rồi, hoàng đế vẫn luôn đều ước gì Quân Tiển chết càng sớm càng tốt. Chính là hiện tại Quân Tiển chết đi, lại làm hắn cảm giác được sợ hãi chưa bao giờ từng có!

Quân Tiển đã chết, Quân Vô Tà sẽ bỏ qua hắn sao!

Thân ảnh hoàng đế  đột nhiên hốt hoảng một cái, hắn cũng không dám hướng tới bên ngoài cửa cung nhìn lại, hắn mở to hai mắt nhìn, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.

Quân Vô Tà nhất định sẽ tiến vào hủy diệt hoàng cung! Nàng nhất định sẽ làm bọn họ mọi người đều chôn cùng Quân Tiển!

“Bệ hạ.” Thình lình, Quân Vô Tà thanh âm thản nhiên vang lên, mang theo tiếng nói lạnh lẽo lại giống một đạo sấm sét bổ vào trên người hoàng đế, làm hắn cả người chấn động.

“Sao...... Làm sao vậy?” Hoàng đế cố gắng trấn định quay đầu, hắn tuyệt đối không thể để Quân Vô Tà biết, Quân Tiển đã bị hắn an bài người giết!

Quân Vô Tà hai mắt quạnh quẽ, hai thanh băng nhận đảo qua trên người hoàng đế.

Thình lình, đồng tử nàng chợt co rụt lại, sát ý tận trời khuếch tán ở đáy mắt của nàng.

Hắn cũng dám!

Chương 125: Chờ chết đi (2)

“Long Kỳ!” Quân Vô Tà ánh mắt trở nên lạnh lẽo mà điên cuồng, thanh âm lãnh làm người phát run.

“Có thuộc hạ!”

“Cường đạo đã lẻn vào hoàng cung, dẫn dắt Thụy Lân Quân cùng ta vào cung cứu giá!” Quân Vô Tà đôi mắt hơi nheo lại, biểu tình của hoàng đế làm nàng ý thức được tao ngộ của Quân Tiển.

Nàng muốn làm cho cả hoàng thành, đều chôn cùng gia gia nàng!

“Lệnh cho Thụy Lân Quân canh giữ bên ngoài phủ các tội thần lập tức động thủ! Nhổ cỏ tận gốc!” Quân Vô Tà liên tiếp hạ hai cái mệnh lệnh, đều làm hoàng đế trên tường cung kinh ra một thân mồ hôi lạnh.

Xong rồi! Hết thảy đều xong rồi!

“Vâng!” Long Kỳ lập tức theo tiếng!Ngắn ngủn hai câu lời nói, Quân Vô Tà liền lấy đi tánh mạng cả nhà những đại thần đó, mà nàng hiện giờ đã ý bảo Hắc thú hướng trước đại môn hoàng cung tiến tới!

Giết sạch bọn họ!

Một tên cũng không lưu!

Thụy Lân Quân đi theo phía sau Quân Vô Tà, đi bước một tới gần cửa cung, Ngự Lâm Quân canh giữ trước cửa đã khẩn trương sắp hít thở không thông, bọn họ khoảng cách gần nhất với Quân Vô Tà, bọn họ có thể ở trên người Quân Vô Tà cảm nhận được sát ý di thiên!

Hành thích vua!

Quân Vô Tà thật sự muốn hành thích vua!

“Quân Vô Tà! Ngươi không cần xằng bậy! Ngươi là Quân gia đệ tử!” Hoàng đế kinh hoảng thất thố thét to.

“Đúng vậy, ta là Quân gia đệ tử.” Quân Vô Tà khóe môi hơi gợi lên, dung nhan tuyệt mỹ say lòng người, lại như là ác quỷ câu đi tánh mạng.

Nàng từ địa ngục Tu La bò ra tới, liền muốn đem những người này cùng nhau túm xuống địa ngục!

Gia gia, Vô Tà này liền báo thù cho ngươi!

“Ngăn bọn họ lại!” Hoàng đế sợ hãi rống lên.

Ngự Lâm Quân chỉ có thể cúi đầu trước Thụy Lân Quân, giao thủ ngắn ngủi, lại làm đội ngũ hai bên bị thương chênh lệch hiển lộ càng thêm rõ ràng. Trong nháy mắt, Ngự Lâm Quân thương vong vô số, bọn họ căn bản không kịp đánh trả, đã bị Thụy Lân Quân chém chết!

Bá tánh bên cạnh đứng xem mắt đều choáng váng, bọn họ không biết, đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì.

Nhưng phía trước cách làm của Quân Vô Tà là trừ hại vì dân, cùng với địa vị cao lớn của Quân gia trong cảm nhận dân chúng, làm các bá tánh theo bản năng tin lời Quân Vô Tà nói.

Nhất định là những kẻ ám sát đang ẩn nấp trong hoàng cung, Quân gia đại tiểu thư, là vì hộ giá mới xông vào!

Trong trận loạn đả, quân lính Ngự Lâm Quân tan rã, Thụy Lân Quân một đường thuận lợi tiến vào, giết đến trước cửa hoàng cung, cửa cung đóng chặt bị bọn họ không ngừng va chạm, đứng trên tường cung điện mọi người cơ hồ có thể rõ ràng cảm giác được dưới chân mặt đất rộng lớn đang không ngừng run rẩy.

“Tại sao lại như vậy...... Tại sao lại như vậy......” Hoàng đế hốt hoảng lui ra phía sau một bước, được Mặc Huyền Phỉ đỡ lấy thân hình.

Hắn sống trong nhung lụa mấy chục năm qua, trong khoảnh khắc phảng phất già hơn mười tuổi!

Xong rồi, thật sự xong rồi!

Ầm một tiếng vang lớn, đại môn hoàng cung bị Thụy Lân Quân va chạm mở ra, đáy mắt Quân Vô Tà sát ý đã kéo lên tớ cực điểm rồi, nàng cưỡi cự thú màu đen, hướng tới trong hoàng cung tiến đến, nàng triển khai báo thù điên cuồng!”Vô Tà.” Một cái thanh âm quen thuộc đến cực điểm, đột nhiên vang lên, trên mặt chi khí giết chóc của Quân Vô Tà chợt tiêu tán, nàng kinh ngạc quay đầu.

Ở bên trong đám người, một thân ảnh chậm rãi đi tới, khuôn mặt từ ái cùng uy nghiêm kia, là quen thuộc như vậy.

Quân Vô Tà trong phút chốc hốc mắt đỏ một vòng, nàng há miệng thở dốc, nhẹ giọng kêu:

“Gia gia......”

Quân Tiển từ ái nhìn chính cháu gái của mình, hắn từ trong đám người hướng Quân Vô Tà đi đến.

Quân Tiển xuất hiện, Thụy Lân Quân đều tự động nhường ra một con đường, bọn họ cung kính cúi đầu, giống như Quân Tiển là vị thủ lĩnh tối cao.

Ở bên người Quân Tiển, một mạt thân ảnh thon dài lặng yên, trên khuôn mặt tuấn mỹ mà yêu dị kia treo ý cười tà tứ, cặp con ngươi ngập ngừng nhìn Quân Vô Tà tiết lộ cảm xúc.

Tiểu gia hỏa của hắn, sắp khóc đây.

Chương 126: Chờ chết đi (3)

“Nha đầu ngốc.” Quân Tiển ở trước mắt bao người đi đến bên người Quân Vô Tà, đau lòng lại vui mừng nhìn Quân Vô Tà cả người tắm máu, giơ tay xoa xoa đầu nàng.

“Gia gia không có việc gì.”

Quân Vô Tà chớp đôi mắt một chút, cảm thấy nơi hốc mắt ấm áp như muốn rơi xuống, nàng lập tức cúi đầu xuống dưới, đem nóng bỏng(nước mắt) sắp trào ra nhịn trở về.

Quân Tiển vỗ vỗ bả vai Quân Vô Tà, ngẩng đầu nhìn sắc mặt hoàng đế trên tường cung điện bị dọa trắng bệch, “Bệ hạ xin yên tâm, trong cung thích khách đã bị thanh trừ, bệ hạ nhất định bình yên.”

Quân Tiển xuất hiện chẳng những làm Quân Vô Tà chấn động, cũng làm hoàng đế trợn mắt há hốc mồm.

Quân Tiển không phải đã chết sao?

“Nga, nga...... Ái khanh vất vả, hôm nay Lân Vương phủ đã lập đại công, trẫm tất nhiên là sẽ không quên! Người tới, lập tức truyền ý chỉ của trẫm, thưởng Lân Vương gấm vóc bạch thất, hoàng kim vạn lượng, lại đối với Thụy Lân Quân hôm nay hộ giá có công ban cho lời khen ngợi.” Mặc kệ thế nào, chỉ cần Quân Tiển không chết liền tốt!

Trời mới biết, Quân Vô Tà vừa rồi đã tính toán sẽ hành thích vua!

Nếu không có Quân Tiển xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ hoàng đế đã đầu mình hai nơi!

Hoàng đế chưa bao giờ giống như hôm nay vậy, vô cùng cảm thấy may mắn vì Quân Tiển còn sống!

Quân Tiển không mở miệng, Quân Vô Tà cũng đã điều chỉnh cảm xúc, nàng ngửa đầu, nhìn hoàng đế nói: “Bệ hạ, việc hôm nay đều không phải là công lao của Lân Vương phủ ta.”

“............” Hoàng đế vừa nhìn thấy Quân Vô Tà liền cảm thấy hai chân nhũn ra, nơi nào còn dám mở miệng.

“Hôm nay việc của những tội thần đó, đều là Thái Tử điện hạ một tay trù bị, điện hạ mấy năm nay cố ý che dấu thông tuệ của mình, lấy thái độ tầm thường xuất hiện trước người, vì chính là muốn để những người này không có phòng bị, có thể tìm được chứng cứ phạm tội khống chế bọn họ! Hôm nay đám loạn thần tặc tử đó, sở dĩ có thể bị đền tội, hoàn toàn dựa vào Thái Tử điện hạ cơ trí hơn người, Thái Tử điện hạ vì Thích Quốc, không tiếc tự hủy đi hình tượng, không tiếc bị thế nhân hiểu lầm, vì chính là muốn làm Thích Quốc ta càng thêm phú cường phồn vinh!”

Quân Vô Tà một hơi đem tâng bốc Mặc Thiển Uyên lên tận trời, đừng nói là hoàng đế, ngay cả bản nhân Mặc Thiển Uyên, đều mở to hai mắt mà nhìn, hoàn toàn không biết Quân Vô Tà rốt cuộc đang có chủ ý gì.

Hôm nay giết chóc tàn bạo biến thành vinh dự, nàng thế nhưng qua tay liền đưa cho Mặc Thiển Uyên!

“Thỉnh bệ hạ đem tưởng thưởng ban cho Thái tử, nếu không Lân Vương phủ ta phải chịu hổ thẹn.” Quân Vô Tà hoàn toàn mặc kệ người khác có hay không hiểu được cách làm của nàng, thẳng nói.

Hoàng đế có chút mơ hồ, nhưng để thoát khỏi Quân Vô Tà phát rồ giết chóc đêm nay, hắn chỉ có thể cứng đờ gật gật đầu, một bộ dáng nỗ lực giả bộ từ ái, nhìn Mặc Thiển Uyên.

“Thiển Uyên, mấy năm nay vất vả ngươi.”

Mặc Thiển Uyên hoảng hốt lấy lại tinh thần, hắn giống như ý thức được cái gì, lại không xác định, “Nhi thần thân là Thái tử, việc này vốn là bổn phận mà nhi thần nên làm.”

“Sự tình hôm nay ngươi làm rất tốt, trẫm sẽ tự khen ngợi ngươi.” Hoàng đế khóe môi run rẩy nói.

Nhìn hoàng đế cùng Mặc Thiển Uyên tôn sùng có qua có lại, Mặc Huyền Phỉ một bên càng thêm căm hận hắn.

Cách làm của Quân Vô Tà vừa rồi, rõ ràng là vì Mặc Thiển Uyên một lần nữa xây dựng uy vọng trong dân gian. Sự tình hôm nay một khi truyền ra ngoài, những hoang đường về Mặc Thiển Uyên mấy năm trước lập tức sẽ bị mọi người quên đi. Mọi người vĩnh viễn đều chỉ biết hắn là một Thái tử tốt, vì quốc gia, không tiếc hy sinh chính mình! Còn ai sẽ nhắc đến sự cuồng vọng cùng vô lễ của hắn lúc trước?

Một chiêu này của Quân Vô Tà, dùng thật là nhanh! Tàn nhẫn! Chuẩn!

Hoàn toàn vượt qua dự kiến của mọi người!

Một chiêu liền đem hình tượng bi thảm của Mặc Thiển Uyên mấy năm qua, xoay chuyển hoàn toàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.