Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 117: Chương 117: Bản đồ da người




Chương 363: Bản đồ da người (1)

Edit: Emily Ton.

Thật là thú vị, lúc trước tiểu nha đầu này muốn bái sư, Yến Bất Quy sống chết cũng không đồng ý, hiện giờ nha đầu này không muốn bái sư, hắn thật ra lại muốn nhận nàng làm đệ tử.

Tuy nhiên......

Bây giờ lại đến lượt Quân Vô Tà quyết định.

Quân Vô Tà không đáp, Kiều Sở một bên trở nên nóng nảy, hắn giữ chặt cổ tay Quân Vô Tà, kéo nàng đi vào trong phòng.

Những người khác vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích. Bọn họ biết rất rõ, Kiều Sở đang muốn làm gì, nhưng không ai ngăn cản.

Khi bọn họ đã ở trong phòng, Kiều Sở lục tung tìm ra một cái hộp gấm, hộp gấm kia lúc trước Quân Vô Tà từng nhìn thấy qua, chính là khi bọn họ lấy được từ Khuynh Vân Tông.

“Ta và Hoa ca đi tới Khuynh Vân Tông, chính là vì cái này.” Kiều Sở lấy hộp gấm để ở trước mặt Quân Vô Tà, ý bảo nàng mở ra.

Quân Vô Tà mở hộp gấm ra, một tấm bản đồ đang nằm ở trong đó, và tấm bản đồ kia căn bản đã được vẽ trên một khối da người!

“Mảnh da người này, chính là đã được cắt ra từ trên lưng phụ thân ta.” Giọng nói của Kiều Sở trở nên cực kỳ áp lực.

Quân Vô Tà ngẩng đầu, bản đồ vẽ trên khối da người cũng không hoàn chỉnh, có thể nhìn thấy, đó chỉ là một phần nhỏ của tấm bản đồ.

“Ta, Hoa ca, Yên nhi và tiểu Nhược, cùng với sư phụ, đều là người Trung tam giới. Ở Trung tam giới, được chia thành: Nhất vực, Tứ phương, Cửu cung và Thập Nhị điện. Trong đó Nhất vực chính là Tà Vực. Tà Vực được khống chế bởi Tà Đế, là thế lực mạnh nhất Trung tam giới. Lúc trước công kích chúng ta, chính là hai người Viêm Ma điện trong Thập Nhị điện. Cách đây mấy trăm năm trước, Tà Vực nắm quyền khống chế Trung tam giới. Tứ phương, Cửu cung và Thập Nhị điện đều cúi đầu xưng thần, luôn dâng lên tất cả bảo bối cho Tà Đế trước tiên. Tuy nhiên, Tà Đế đột nhiên chết đi, tất cả bảo vật Tà Đế ở Trung tam giới, đều được đưa vào lăng tẩm cùng với thi thể của Tà Đế.”

Kiều Sở chậm rãi nói, “Lăng mộ của Tà Đế, có tất cả thần vật và tài phú cường đại nhất Trung tam giới. Đó là một bảo tàng mà mọi người Trung tam giới đều tha thiết ước mơ. Tuy nhiên, ngoài đám người chôn cùng Tà Đế, căn bản không ai biết lăng mộ Tà Đế nằm ở nơi nào. Mặc dù Tà Vực không còn có Tà Đế, thế lực không bằng trước đây, nhưng Tà Đế đã từng làm bá chủ Trung tam giới, cho dù chết đi, vẫn có thể uy hiếp ở Trung tam giới. Nếu như có người dám can đảm động thủ đối lăng mộ Tà Đế, Tà Vực sẽ dốc toàn bộ lực lượng, huỷ diệt hết thảy.”

“Nhưng lòng tham của con người, vĩnh viễn đều

không thể thỏa mãn, 12 điện vẫn luôn nhòm ngó tới tài bảo của Tà Đế. Trải qua thời gian điều tra lâu dài, bọn họ rốt cuộc cũng có được tin tức, lăng tẩm của Tà Đế được đặt tại Hạ tam giới. Để dấu tai mắt mọi người, cũng muốn lấy được bảo bối tới tay, 12 điện đã gửi một nhóm người, đi tới Hạ tam giới, tìm lăng mộ Tà Đế. Cuộc tìm kiếm đã trải qua mấy trăm năm, cùng với vô số người tìm kiếm. Trong số những người đó, cuối cùng cũng có bảy người tìm được vị trí lăng mộ Tà Đế. Bọn họ đến từ những thế lực khác nhau, kiềm chế và hạn chế lẫn nhau. Vì thế bọn họ đã chia nhỏ bản đồ vị trí lăng mộ Tà Đế, khắc vào trên lưng của bảy người.”

Nói đến đây, ánh mắt Kiều Sở tối lại, “Những người biết được vị trí lăng mộ đều trở về Trung tam giới, giao một phần tấm bản đồ mà bọn họ có được cho thế lực của mình. Bọn họ vốn tưởng rằng, sau khi bọn họ trải qua những khó khăn tại Hạ tam giới, rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, là lúc có thể trở về tu dưỡng. Nhưng, chờ đợi bọn họ, lại là một hồi giết chóc!”

“Thập Nhị điện sợ người Tà Vực tiến hành trả thù bọn họ, vì thế ấn tội danh xâm phạm lăng mộ Tà Đế đến trên đầu bọn họ. Cuối cùng, bảy người bọn họ không một ai sống sót. Phần bản đồ vẽ trên lưng bọn họ đã bị cắt đi, được chia cho 7 điện nắm giữ. Bởi vì bản đồ đã bị phân chia, các điện đều muốn độc chiếm, cho nên từ đầu chí cuối bọn họ cũng không thể tìm được vị trí chính xác của lăng mộ.”

Chương 364: Bản đồ da người (2)

“Những người đó đã từ bỏ cuộc đời mình để tìm được lăng tẩm Tà Đế, trên lưng ghánh lấy ô nhục, sau khi chết cũng không được an giấc ngàn thu. Bọn họ bị lăng trì xử tử, linh hồn hoàn toàn bị phá hủy. Người nhà bọn họ, cũng bởi vậy sự mà bị tàn sát, không một ai may mắn thoát khỏi.” Kiều Sở đang nói bỗng nhiên bật cười, hắn cười ra nước mắt, nhìn Quân Vô Tà.

“Ngươi nói, những người đó vì sao lại ngu xuẩn như vậy, biết rõ lăng mộ kia không thể chạm vào, nhưng bởi vì lòng trung thành ngu muội nên đã hại chết chính mình, cũng hại chết thân nhân mình. Mười hai điện muốn bảo tàng Tà Đế, nhưng lại không muốn đeo tiếng xấu trên lưng, vì thế đã tìm mấy người bọn họ tới chịu tội thay. Bọn họ vì sao lại ngốc như vậy.”

Quân Vô Tà lẳng lặng lắng nghe, Kiều Sở vừa cười, nước mắt vừa lăn xuống một bên khóe mắt.

“Nếu như không có sư phụ năm đó ra tay, cứu mấy người chúng ta, chỉ sợ chúng ta cũng không sống nổi nữa. Sư phụ mang theo chúng ta chạy trốn tới tam giới tới này, ngài ấy dạy chúng ta tu luyện linh lực, che dấu tài năng của chúng ta, thật ra bắt đầu từ một khắc thân nhân bị giết. Mấy người chúng ta cũng đã không còn luyến tiếc cuộc sống, thứ duy nhất chống đỡ chúng ta sống tiếp, chính là báo thù 12 điện! Sư phụ sở dĩ không cho chúng ta ra tay đối học sinh học viện Phượng Tê, là vì không muốn chúng ta quá mức thu hút sự chú ý của mọi người, để tránh đưa tới họa sát sinh. Vì thế, tiểu Tà Tử, ngươi đừng oán giận ngài ấy. Nếu như không có ngài ấy, chúng ta sớm đã chết.” Kiều Sở lau mặt, đè nén cảm xúc trong nội tâm xuống.

Hắn lộ ra vết thương đau đớn nhất hắn mang trong cuộc đời mình, dứt bỏ cho Quân Vô Tà nhìn xem, chính là không hy vọng nàng có thành kiến gì đối Yến Bất Quy.

Mu bàn tay trong lòng bàn tay cũng đều là thịt, hắn hy vọng bọn họ có thể hoà thuận với nhau.

Quân Vô Tà nheo mắt, đột nhiên, nàng đi ra ngoài cửa.

Yến Bất Quy nhìn Quân Vô Tà đi thẳng về phía hắn, đáy mắt nổi lên một nụ cười.

Quân Vô Tà đứng ở trước mặt Yến Bất Quy, giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên.

“Sư phụ.”

“Ài.”

Yến Bất Quy không phải yếu đuối, mà là đang bảo toàn tính mạng của Kiều Sở bọn họ, mặc dù phương pháp của hắn có chút cực đoan, nhưng thật ra cũng là thực lòng.

Năm đó Yến Bất Quy mang theo bốn người tuổi còn nhỏ, một đường chạy trốn tới Hạ tam giới, trong đó đã tiêu tốn bao nhiêu tinh lực và trắc trở vì bị người đuổi giết, Quân Vô Tà không cần nghĩ cũng biết.

Một tiếng “sư phụ” này khiến đám người Hoa Dao vốn đang căng thẳng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi Quân Vô Tà ra tay bảo hộ Dung Nhược, phân tình nghĩa này, sớm đã khiến nội tâm các thiếu niên luôn nhẫn nhục để sống chấn động.

“Khụ, nếu đã gọi ta là sư phụ, vậy thì sau này ngươi cần phải nghe sư phụ nói? Chuyện như hôm nay......” Yến Bất Quy vui mừng trong lòng, đang định dặn dò tiểu đồ đệ một chút về “đạo sinh tồn” ở học viện Phượng Tê, nào biết Quân Vô Tà cũng đã mở miệng nói.

“Ngày sau nếu còn xuất hiện chuyện như vậy, ta cũng sẽ động thủ.”

Yến Bất Quy sửng sốt một chút.

“Đệ tử hiểu dụng tâm của sư phụ, nhưng, đệ tử không thể đồng ý.” Ánh mắt Quân Vô Tà kiên định. Mặc dù nàng tán thành nhân phẩm của Yến Bất Quy, nhưng phân xử những việc này, hắn xác thật có chút quá kích.

“Sau này nếu xảy ra sự tình thế này, thỉnh giao cho đệ tử xử lý.” Quân Vô Tà nói.

Có qua có lại, nếu đã bái sư, nàng trăm triệu năm cũng không cho phép sư phụ và các sư huynh đệ của mình, bị người khác làm nhục.

Yến Bất Quy há miệng thở dốc, không thể nói thành lời.

Nhưng thật ra trên mặt đám người Kiều Sở lại rất rạng rỡ. Bọn họ sớm đã nghẹn một bụng hỏa khí, ước gì Quân Vô Tà có thể xử đẹp đám hùng hài tử không biết sống chết kia.

Mấy thiếu niên vốn luôn tuân theo những gì Yến Bất Quy nói, vẫn chưa ý thức được, sau khi Quân Vô Tà gia nhập, tác phong hành sự của bọn họ, sẽ phát sinh thay đổi lớn bao nhiêu. Trong tương lai không lâu sau đó, sáu người sẽ gây ra mưa gió trong cả ba giới, hiện giờ đã tụ lại năm người!

Chương 365: Bản đồ da người (3)

Edit: Emily Ton.

Đối mặt với “sự ngay thẳng” của Quân Vô Tà, Yến Bất Quy cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể nhượng bộ nàng. Nhưng bí mật dặn dò đám người Kiều Sở chiếu cố Quân Vô Tà một chút.

Bởi vì giới linh của Quân Vô Tà tương đối đặc biệt, Yến Bất Quy không cho Quân Vô Tà những hướng dẫn tu luyện tầm thường, mà chỉ để nàng mỗi ngày canh giữ ở bên hồ hoa sen, làm bạn với Thương Ngự Tuyết Liên còn đang an dưỡng.

Kiều Sở bọn họ hiện giờ đang tìm mọi cách để tìm bằng được mấy tấm bản đồ da người đã bị phân tán. Cho dù mười hai điện có được thứ này, nhưng cũng không dám giữ củ khoai lang phỏng tay này trên tay, vì thế đã ngầm phái người cấu kết với một số thế lực ở Hạ tam giới, đưa vật đến trên tay những người đó, để bọn họ đi bán mạng thay.

Cách làm như vậy, thường được mười hai điện sử dụng.

Những vật được gửi trong lăng tẩm Tà Đế, đủ để huỷ diệt mười hai điện.

Kiều Sở bọn họ muốn báo thù, mục đích của Quân Vô Tà cũng hoàn toàn trùng hợp với bọn họ, nàng cũng muốn Viêm Ma điện biến mất khỏi thế gian.

Tuy nhiên, sau khi bái sư, Quân Vô Tà rất nhanh đã phát hiện ra Yến Bất Quy bọn họ rất quẫn bách.

Thực lực của đám người Kiều Sở cực kỳ mạnh, nhưng không thể hiển lộ chút nào trước mặt người ngoài. Mục đích của bọn họ mỗi lần đi ra ngoài đều rất rõ ràng, đó đều là vì có được manh mối của những mảnh bản đồ kia.

Có thể nói, năm người Đông viện, không có một người có năng lực sinh tồn, ít nhất là ở phương diện kiếm tiền, thiên phú của bọn họ bằng không.

Mấy năm trước còn tốt một chút, Yến Bất Quy từng cầm theo một số tài bảo từ Trung tam giới, nhưng không bao lâu sau, tiền đó đã bị tiêu tán không còn một mảnh. Trên tay Yến Bất Quy đã không có vật gì có thể cầm đi đổi tiền, vì thế nên mấy năm gần đây, năm người sinh hoạt cực kỳ túng quẫn.

Giống như mấy người Kiều Sở bọn họ, đã hơn hai năm qua, không có quần áo mới để mặc.

Kiếp trước kiếp này của Quân Vô Tà chưa bao giờ bị tiền làm khó. Một đời trước của nàng, có thể thời điểm rời khỏi tổ quỷ lúc còn nhỏ tuổi, nhưng với một thân y thuật, cũng có thể hô mưa gọi gió. Sau khi trọng sinh, mặc dù Lân Vương phủ tràn ngập nguy cơ, nhưng phương diện tiền nong lại không hề thiếu hụt chút nào.

Vì thế, sau khi Quân Vô Tà nhìn thấy sư phụ và các sư huynh đệ nhà mình, ngồi xổm ở trong viện, thương lượng làm thế nào kiếm tiền trả cho viện trưởng, đầu óc nàng nháy mắt xuất hiện chỗ trống.

“Nếu không ta và Yên nhi đi ra ngoài một chuyến? Thử đi cướp?” Kiều Sở ngây thơ đề nghị.

Kết quả, Yến Bất Quy không nói câu nào, đập mạnh vào đầu hắn một cái!

Kiều Sở lập tức nhún vai, tỏ vẻ mình chỉ đang đùa một chút.

“Lâu Xà hai đầu vẫn đang trong thời gian tĩnh dưỡng, nếu không ta thật sự có thể kiếm một số thảo dược trên núi bán lấy tiền.” Hoa Dao khẽ nhíu mày. Ngày xưa thời điểm bọn họ túng quẫn, đều do Hoa Dao để Lâu Xà hai đầu đào chút dược thảo vào ban đêm và cầm đi bán.

Nhưng hiện giờ Lâu Xà hai đầu đang bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, Hoa Dao cũng không đành lòng khiến nó phải đi lao động.

“Thật sự là nghèo rớt mồng tơi......” Phi Yên gần như muốn khóc.

Dung Nhược thật ra là người bình tĩnh nhất, nhưng cũng không thể không nhíu mày lại.

“Ài, Quên đi! Cùng lắm thì ta lại đi nói chuyện với viện trưởng, thư thả cho chúng ta thêm mấy ngày nữa.” Yến Bất Quy không đành lòng nhìn xem bộ dáng chán nản của các đệ nhà mình, vẫy vẫy tay, tỏ vẻ hắn là sư phụ, mấy vấn đề này vẫn nên để hắn giải quyết tốt hơn.

Đáng tiếc, trời không theo ý nguyện của người, Yến Bất Quy còn chưa kịp đi tìm viện trưởng cầu tình, người phụ trách thu tiền bên Nam viện đã banh mặt đi tới Đông viện.

Hà Thu Sinh là lão sư Nam viện, mấy ngày hôm trước những thiếu niên bị Quân Vô Tà đánh cho máu me đầy mặt chính là đệ tử của hắn. Đệ tử hắn ngày xưa cũng thường xuyên đi “thúc giục nợ” tại Đông viện, nhưng lại không nghĩ tới, lần này lại bị người đánh lại. Hơn nữa, tới hôm nay rồi, bọn họ vẫn không thể bò dậy khỏi giường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.