Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 60: Chương 60: Âm Thầm So Chiêu




Chương 183: Âm Thầm So Chiêu (1)

Người Khuynh Vân Tông vào hoàng cung, Mặc Thiển Uyên cũng đi theo sau đó, không bao lâu, tầm 20 người đã được mời tới ngồi trên đại điện.

Bên trong đại điện trừ bỏ cung nhân rũ mắt cụp mi, cũng chỉ có Mặc Thiển Uyên một người ứng đối với  “khách mời” Khuynh Vân Tông. Mặc Thiển Uyên thời trẻ vì bị độc mà thân mình bị thương, linh lực không tăng trưởng nhiều lắm, linh lực của hắn thấp kém như vậy ở trong mắt một đám người, quả thực là một kích trí mạng.

“Vân Tiên đâu?” Khương Thần Thanh mới vừa ngồi xuống, liền xụ mặt, cung nhân đưa nước trà lên cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.

Tần Ngữ Yên cúi đầu uống nước trà, khóe miệng mang theo ý cười ôn hòa, nhưng cũng không nói gì.

Mặc Thiển Uyên âm thầm đem phản ứng của bọn họ xem ở trong mắt, trong lòng cười lạnh, trên mặt vẫn là tươi cười thân thiết.

“Đã phái người đi mời, chư vị ngồi chờ thêm một lát.”

Thời điểm Bạch Vân Tiên tới Thích Quốc là đãi ngộ cao nhất, Mặc Huyền Phỉ vì muốn làm nàng cao hứng đã tiêu phí không biết bao nhiêu tâm tư, Bạch Vân Tiên vẫn lạnh lùng ngạo mạn, nhưng cũng không vô lực như bây giờ.

Khương Thần Thanh thậm chí không thèm quan tâm đến bàn đồ ăn của hoàng đế!

Trưởng lão Khuynh Vân Tông, thật sự là rất khó lường!

Khương Thần Thanh nhìn thoáng qua Tần Ngữ Yên, thấy nàng không nói gì, liền áp xuống nội tâm không vui.

Hắn thật sự không để vào trong mắt một Thích Quốc nho nhỏ, nếu muốn so thế lực với Vân Tông, lực lượng của quốc gia liền có vẻ mỏng manh hơn nhiều, nếu không phải vì Bạch Vân Tiên truyền tin, bọn họ quả quyết sẽ không tiến đến nơi này.

Một lát sau, một thiếu nữ bạch y thản nhiên đi đến.

Bạch Vân Tiên ăn mặc một thân gấm vóc màu trắng, trên đầu được trang trí bằng một cái trâm cài đầu Đông Châu, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận tinh xảo rất khả ái, nàng nhanh nhẹn đi đến, sau khi nhìn đến mọi người bên trong đại điện ánh mắt hơi hơi sửng sốt, sau đó lại thu liễm thần sắc yểu điệu.

“Vân Tiên bái kiến sư tỷ, trưởng lão.” Bạch Vân Tiên thi lễ nói.

Từ Bạch Vân Tiên xuất hiện, Khương Thần Thanh ánh mắt liền khóa ở nàng trên người, một đôi mắt sắc bén nhìn Bạch Vân Tiên từ trên xuống dưới đánh giá mấy lần, xác định Bạch Vân Tiên không phải chịu bất luận điều gì khắt khe, trên mặt không vui lúc này mới thoáng biến mất.

“Vân Tiên, ngươi ở đây vẫn tốt chứ? Phụ thân ngươi nhận được tin của ngươi thì rất lo lắng, vì hắn còn đang bế quan, không thể rời khỏi tông môn, lúc này mới để Khương thúc thúc bồi ta tới đây một chuyến, xem ngươi có bị ủy khuất gì hay không.” Tần Ngữ Yên cười đứng dậy, kéo Bạch Vân Tiên lên, ý cười trên mặt ôn nhu như nước, nhưng sắc mặt Bạch Vân Tiên lại hơi có chút cứng đờ.Trong nháy mắt Tần Ngữ Yên đứng dậy đỡ nàng, tay Tần Ngữ Yên liền đáp ở mạch thượng nàng!

“Làm phiền sư phụ lão nhân gia nhớ mong, việc này cũng là do ta hồ đồ, trong lòng quýnh lên không có chừng mực, còn thỉnh sư tỷ cùng trưởng lão khoan dung tha thứ.” Bạch Vân Tiên thấp đầu, không dám lộn xộn.

Y thuật của Tần Ngữ Yên cao hơn nàng rất nhiều, tuy nàng là đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông, nhưng vẫn không thể so sánh được với nữ nhi thân sinh của tông chủ, Tần Ngữ Yên âm thầm bắt mạch cho nàng, nàng chỉ có thể ra vẻ không biết, trong lòng lại là một trận sông cuộn biển gầm.

Sau khi Quân Vô Tà ép nàng ăn vào độc dược, nàng cũng từng khám qua mạch của chính mình, nhưng mạch tượng lại thập phần vững vàng, không có chút nào giống như bị trúng độc.

Sư tỷ có thể tra được trong thân thể nàng bị người hạ độc hay không? Nếu như sư tỷ có thể tra ra, có thể chứng minh sư tỷ có năng lực cứu nàng hay không?

Bạch Vân Tiên không chỉ ngẩng đầu, mà cõi lòng tràn đầy chờ mong nhìn Tần Ngữ Yên.

Nhưng mà, Tần Ngữ Yên sau khi đáp lên mạch nàng, không lâu sau thì xoay tay lại, trên mặt vẫn là tươi cười thanh uyển như cũ.

Ánh mắt Bạch Vân Tiên hơi tối sầm lại.

Tần Ngữ Yên, quả nhiên không điều tra ra.

Chương 184: Âm Thầm So Chiêu (2)

“Nha đầu ngươi rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Lúc trước để Mẫn Điệp truyền đến tin tức kinh người như vậy, nếu thật sự có người khi dễ ngươi, sư tỷ nhất định vì ngươi lấy lại công đạo.” Tần Ngữ Yên cười mở miệng, giọng điệu ôn nhu giống như đang dỗ dành hài tử.

Mạch tượng của Bạch Vân Tiên bình thường, cũng không giống bộ dáng chịu qua nội thương.

Nhưng tình huống hiện giờ, hoàn toàn khác so với những gì Bạch Vân Tiên đã truyền tin cho Khuynh Vân Tông, Tần Ngữ Yên chỉ có thể bình tĩnh chờ xem diễn biến.

Bạch Vân Tiên trong lòng cười khổ, vẻ mặt nàng áy náy nói: “Ta thật sự là không có cách nào, Huyền Phỉ hắn trúng độc, ta dùng hết biện pháp cũng không thể đem hắn trở về, hiện giờ hắn đã sắp chết, ta nghĩ chỉ có sư phụ mới có thể cứu hắn một mạng, cho nên...... Cho nên mới tự mình bịa đặt nói ra như vậy.”

Bạch Vân Tiên nói, làm tất cả mọi người trên đại điện hơi sửng sốt.

Lời này nói ra hoàn toàn bất đồng với những lời bọn họ đã nghe lúc trước!

Trước khi tới, bọn họ đều biết, trong Thích Quốc có người cả gan làm loạn, ý đồ hãm hại Bạch Vân Tiên, nhưng hôm nay từ trong miệng Bạch Vân Tiên nói ra, lại là một câu chuyện hoàn toàn khác!

“Huyền Phỉ? Là ai?” Tần Ngữ Yên cũng có chút phản ứng không kịp.

Trên khuôn mắt trắng nõn nhỏ nhắn của Bạch Vân Tiên lặng yên nổi lên hai mảnh đỏ ửng, nàng có chút ngượng ngùng nói: “Là Nhị hoàng tử Thích Quốc, hiện giờ đã được tân đế tôn là Huyền vương, Huyền vương chiếu cố ta rất nhiều, ta cùng với hắn đã...... đã...... tư định chung thân.”Một đường còn sống, không phải là Huyền vương sao?

Điều này, làm tất cả mọi người có chút trợn tròn đôi mắt.

Nếu không phải Bạch Vân Tiên giáp mặt nói những lời này, bọn họ thật sự là khó mà tin được.

Đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông, chỉ vì cứu tình lang của mình, đã giả truyền tin tức trở về, lao sư động chúng, chỉ vì cứu một người nam nhân?

Tầm mắt mọi người làm sắc mặt Bạch Vân Tiên đỏ lên, ngay cả trên mặt Tần Ngữ Yên cũng mất đi ý cười.

“Khụ, Bạch tiểu thư cũng là vì huynh đệ của trẫm mới bày ra hạ sách này, trẫm cũng có trách nhiệm, nếu như các vị tiền bối Khuynh Vân Tông nguyện ý ra tay cứu trị Huyền vương, như vậy trẫm cùng Thích Quốc tất nhiên thâm tạ.” Nguyên bộ diễn kịch ca xướng, Mặc Thiển Uyên cũng phụ họa mở miệng.

Nguyên bản cho rằng nàng bị bức bách, lại bị tình chàng ý thiếp thay thế, điều này làm cho trên mặt người Khuynh Vân Tông không có chút ánh sáng. Vì tin tức của Bạch Vân Tiên, bọn họ không chỉ xuất động đại tiểu thư cùng trưởng lão, thậm chí còn mời một ít cao thủ đồng hành, kết quả lại nháo ra một chuyện đáng chê cười như vậy.

Sắc mặt Khương Thần Thanh âm trầm, khóe miệng run rẩy, nghẹn nửa ngày cũng không nghẹn ra được một câu.

“Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, trẫm đã mở tiệc đón gió tẩy trần cho chư vị, còn thỉnh chư vị dời bước, việc cứu trị Huyền vương, trẫm cũng không có ý miễn cưỡng.” Mặc Thiển Uyên cười mở miệng nói.

Tần Ngữ Yên nhìn Bạch Vân Tiên hồi lâu, lúc này mới mở miệng: “Thích Quốc cùng Khuynh Vân Tông ta nếu đã là bằng hữu, chúng ta nếu như đã tới, tự nhiên không có đạo lý thấy chết mà không cứu, chờ sau khi dùng bữa, ta sẽ cùng Khương thúc thúc đi xem Huyền vương.”

Mặc Thiển Uyên ra vẻ kinh hỉ nhìn Tần Ngữ Yên, vội vàng gật đầu, lập tức lệnh người an bài người Khuynh Vân Tông tiến đến ăn cơm, mà chính mình thừa dịp trong khoảng thời gian này, đi tới Lâm Uyên Điện.

Mặc Thiển Uyên đã đăng cơ, tự nhiên là dọn ra khỏi tẩm cung Thái tử, nhưng Lâm Uyên Điện vẫn giữ nguyên bộ dáng ban đầu, ngoại trừ để nhớ lại hồi ức, cũng là vì để lại nơi này cho Quân Vô Tà có nơi lưu trú ở trong hoàng cung.

Giờ này khắc này, Quân Vô Tà đã tới trong hoàng cung, người Khuynh Vân Tông tới, nàng không thể không cẩn thận, tránh xảy ra vấn đề, ngoài ra càng muốn quan sát thực lực của Khuynh Vân Tông, vì thế nàng tạm thời ngốc tại trong điện Lâm Uyên.

Chương 185: Âm Thầm So Chiêu (3)

Khi Mặc Thiển Uyên gõ cửa phòng là lúc, đứng ở trong phòng, là một tiểu thái giám mi thanh mục tú.

Mặc Thiển Uyên hơi sửng sốt, cung nhân Lâm Uyên Điện đều là do hắn tự mình chọn lựa, nhưng tiểu thái giám trước mắt này lại chưa từng nhìn thấy bao giờ.”Bọn họ tin?” Tiểu thái giám kia bình tĩnh nhìn ngôi cửu ngũ trước mắt, một khi vừa mở miệng, lập tức làm trên mặt đối phương lộ ra một chút kinh ngạc.

“Vô Tà?” Mặc Thiển Uyên kinh ngạc nhìn sự thay đổi của Quân Vô Tà, nếu không có giọng nói cùng ngữ khí kia, hắn thật sự không cách nào đem tiểu thái giám trước mắt cùng Quân Vô Tà liên hệ ở bên nhau.

Ngũ quan cùng khuôn mặt đều đã thay hình đổi dạng, ai có thể đoán được?

Quân Vô Tà hơi nhướng mày, cho dù thay đổi dung mạo, nhưng khí thế lạnh lẽo lại chưa từng mảy may suy giảm.

“Ngươi sao lại biến thành...... dáng vẻ này?” Mặc Thiển Uyên trừng mắt.

“Bọn họ tin lời Bạch Vân Tiên nói?” Quân Vô Tà không phản ứng lại sự giật mình của Mặc Thiển Uyên, tiếp tục với câu hỏi của mình.

“Tin, hơn nữa biểu tình rất xuất sắc.” Mặc Thiển Uyên tưởng tượng đến sự vênh váo tự đắc, tự cho mình là siêu phàm của Khương Thần Thanh, sau khi nghe được “lý do” của Bạch Vân Tiên, sắc mặt biến đen, liền cảm thấy rất thống khoái.

“Đáp ứng trị liệu cho Mặc Huyền Phỉ?” Quân Vô Tà lại hỏi.

“Đáp ứng rồi, Khương Thần Thanh tuy rằng là một kẻ hỗn đản, nhưng đại tiểu thư Tần Ngữ Yên bọn họ, làm việc thật ra khá ổn thỏa, ta cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ thật sự đáp ứng.” Hiện tại Mặc Thiển Uyên tiếp xúc với người Khuynh Vân Tông, cũng chỉ có một người là Tần Ngữ Yên còn khiến người nhìn thuận mắt một chút.

Quân Vô Tà liếc mắt nhìn Mặc Thiển Uyên một cái, nói: “Ta muốn đích thân nhìn xem bọn họ trị liệu cho Mặc Huyền Phỉ.”

Mặc Thiển Uyên hơi sửng sốt, nháy mắt minh bạch vì sao Quân Vô Tà phải dịch dung, thân phận cùng dung mạo Quân Vô Tà không cho phép nàng xuất hiện ở nơi đó, nhưng nếu như đổi thành tiểu thái giám bình thường, an bài ở trong cung thì không ai có thể phát hiện ra.

“Ngươi sợ bọn họ có thể giải được độc trên người Mặc Huyền Phỉ?”

Quân Vô Tà lắc đầu, “Ta có tự tin, cùng đi qua bất quá là vì muốn hiểu biết thêm về Khuynh Vân Tông.”

Nàng đối với Khuynh Vân Tông có lẽ không hiểu biết nhiều, nhưng thông qua thực lực của Bạch Vân Tiên, so với năng lực của các đại phu khác trong hoàng thành. Nàng đại khái có thể suy tính ra, y thuật của mình cùng người nơi này có sự chênh lệch lớn bao nhiêu. Nơi này bất luận là y dược hay là hạ độc, đều dựa vào dược vật làm cơ sở căn bản nhất, đây là phương thức điều trị sớm nhất trong y học Trung y. Tuy nhiên trong thế giới trước đây của Quân Vô Tà, đừng nói tới dược hiệu dược thảo (hiệu nghiệm của thuốc), ngay cả gien cũng đều có thể thay đổi. Nếu như nơi này có phòng thí nghiệm, nàng có thể làm ra được những đồ vật, chỉ sợ sớm sẽ vượt qua sự tưởng tượng của mọi người ở đây.Sự khác biệt trong y thuật, hoàn toàn có thể khiến cho Quân Vô Tà đem đại phu nơi này ném ra xa vạn dặm.

Nàng cho Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên nuốt độc dược, ngoại trừ để cho bọn họ tự thân thối rữa, chính yếu vẫn là phá hủy tế bào trong cơ thể bọn họ, vô hiệu hoá tế bào tự chữa bệnh của cơ thể. Chỉ cần một chút bị thương nhỏ thì sẽ không ngừng khuếch tán, không cách nào tự động khép lại. Khi cơ thể không thể tự mình chữa trị, sẽ làm mặt ngoài của vết thương không ngừng lan rộng. Hơn nữa trong độc dược nàng có bổ sung mặt dược khác, có thể làm cho hiệu quả đáng sợ ở người trên người không ngừng tuần hoàn (thành chu kỳ luẩn quẩn).

Đó là hiệu quả, không phải người ở thế giới này người có thể dùng cách bắt mạch là có thể tra rõ ràng, nếu như không có dụng cụ khoa học tiên tiến, bọn họ muốn từ trên người Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên tìm ra dấu vết hạ độc, căn bản là mơ mộng hão huyền.

Người Khuynh Vân Tông, muốn so thủ đoạn cùng với Quân Vô Tà, một bác sỹ thiên tài trong thế giới hiện đại, thật sự là không có khả năng!

Chương 186: Âm Thầm So Chiêu (4)

Mặc Thiển Uyên cũng không biết bí mật này của Quân Vô Tà, hắn chỉ biết là, y thuật của Quân Vô Tà vượt qua mọi người mà hắn từng gặp, mạng của hắn đều là do Quân Vô Tà cứu, cho nên hắn đối với Quân Vô Tà chỉ có tín nhiệm vô điều kiện.

“An bài ngươi đi qua đó không có vấn đề gì, bất quá sau khi ngươi đi chính mình hãy cẩn thận, tuy rằng linh lực của Tần Ngữ Yên không cao, nhưng thực lực của Khương Thần Thanh bên người nàng lại rất cường đại.”

Quân Vô Tà khẽ gật đầu, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, nàng mở miệng hỏi: “Bọn họ đáp ứng cứu trị Mặc Huyền Phỉ là do Bạch Vân Tiên mở miệng cầu xin?”

Mặc Thiển Uyên lập tức lắc đầu, “Không phải, ta vốn là chuẩn bị chờ đến thời điểm trong yến hội mới nói một câu với bọn họ, để bọn họ ra tay, như một chủ đề cho câu chuyện, kỳ thật...... ta cảm thấy cho dù ta không mở miệng, Bạch Vân Tiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nếu chưa có được được đáp án từ người Khuynh Vân Tông, nàng tự nhiên sẽ không chết tâm. Trước khi xác định được độc kia Khuynh Vân Tông có thể giải được hay không, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Ta đoán nếu ta không nói, nàng cũng sẽ nghĩ ra phương pháp làm Tần Ngữ Yên bọn họ ra tay cứu trị cho Mặc Huyền Phỉ, như vậy nàng mới có thể nhìn ra được chính mình có thể phản bội hay không.”

Dừng một chút, Mặc Thiển Uyên tiếp tục nói: “Nhưng không nghĩ tới, ta cùng Bạch Vân Tiên đều chưa nói gì, người Khuynh Vân Tông đã đáp ứng rồi.”

Thái độ đáp ứng cứu người của Khuynh Vân Tông, không khỏi có chút quá quyết đoán.

Ngay cả khi Mặc Thiển Uyên có cảm giác Tần Ngữ Yên không tồi, trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy, đây không giống tác phong của Khuynh Vân Tông.

Bị chính đệ tử của mình bày ra một đạo, làm mất mặt mũi, cũng không hề nổi trận lôi đình, cư nhiên còn có hảo ý đáp ứng cứu trị cho Mặc Huyền Phỉ, đây căn bản không phải phong cách của Khuynh Vân Tông.

“Trước khi bọn họ đáp ứng, ta rõ ràng nhìn đến trên mặt lão già Khương Thần Thanh đều đen, ta còn tưởng rằng ngay sau đó hắn sẽ nổi bão, không nghĩ tới, Tần Ngữ Yên lại đột nhiên đáp ứng rồi.”

Quân Vô Tà nheo nheo mắt, nàng không ở hiện trường, không biết toàn bộ quá trình phát triển của sự tình, nàng vốn tưởng rằng, Khuynh Vân Tông đáp ứng ra tay, nhất định là do Bạch Vân Tiên không ngừng cầu khẩn, nhưng tình huống hiện tại, lại hoàn toàn khác với dự đoán của nàng.

Nếu như nói thái độ của Khuynh Vân Tông là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, điều này không khỏi có chút buồn cười.

Vô số người đã chết dưới chân núi của Khuynh Vân Tông, cũng không thấy Khuynh Vân Tông giơ tay cứu lấy một vị, đối với bọn họ người không có giá trị, bọn họ trước nay đều sẽ không lãng phí một chút tâm tình.

Quan hệ giữa Thích Quốc và Khuynh Vân Tông cũng không tính là rất chặt chẽ. Mặc Thiển Uyên đã đăng cơ, Mặc Huyền Phỉ liền mất đi khả năng bước lên ngôi vị hoàng đế, Khuynh Vân Tông càng có thêm lý do không đáng cứu một thân vương đã mất đi thế lực. Huống chi, vì cứu thân vương này, chính đệ tử bọn họ còn náo loạn cho bọn hắn bị người chê cười, làm cho trên mặt bọn họ không có chút ánh sáng.

Nhìn ngang nhìn dọc, khả năng để Khuynh Vân Tông chủ động ra tay là không có.

Nhưng bọn họ vẫn làm như vậy.

“Hãy để cung nhân hầu hạ người Khuynh Vân Tông, âm thầm chú ý hành động của bọn họ, nghe được cái gì, lập tức báo cho ta.” Quân Vô Tà không thể không cẩn thận. Giờ này khắc này, nếu như bị Khuynh Vân Tông phát hiện ra nàng ở sau lưng làm những sự tình đó, không chỉ có nàng, mà toàn bộ Lân Vương phủ đều phải gặp tai ương theo.

Trước khi không đủ cường đại, nàng cần thiết phải rất cẩn thận với mỗi một bước đi.

“Ách, có lẽ bọn họ chỉ là thiện tâm quá độ? Không chừng chỉ ở lại mấy ngày liền đi.” Mặc Thiển Uyên nói.

Quân Vô Tà nhìn hắn một cái, “Sự xuất khác thường tất có yêu.”

*Sự xuất khác thường, tất có yêu: 事出反常必有妖: Nghĩa: sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ.

Mặc Thiển Uyên trong lòng giật mình, hắn minh bạch băn khoăn của Quân Vô Tà, “Ta sẽ sai người chú ý!”

Note: Tạm dừng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.