Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 34: Chương 34: Lão yêu quái hạ lưu




Edit: Diệp Lưu Nhiên

______________________

Trong hoảng hốt, Mộ Ca cảm giác mình bị hút vào một nơi hỗn loạn.

Loại cảm giác này, thật giống như khi nàng xuyên qua trùng sinh vậy.

“Chẳng lẽ ta lại trùng sinh? Kháo! Ta bị một hạt đan dược đánh lén chết?” Thời điểm khôi phục ý thức, Mộ Ca bị ý nghĩ trong lòng làm hoảng sợ.

Đột nhiên, trong đầu truyền đến cảm giác xé rách đánh gãy suy nghĩ của nàng, khiến ý thức nàng nhanh chóng trở về.

“Sao lại thế này!” Hai tay Mộ Ca gắt gao ôm đầu, mười ngón đều đâm sâu vào bên trong.

A a a!

Cơn đau kịch liệt làm cho Mộ Ca nhịn không được hét lên. Loại đau này, thực không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Ngươi đã từng bị đau nửa đầu chưa? Nếu có, rất tốt, cơn đau đớn mà Mộ Ca đang phải chịu thừa nhận giờ phút này chính là cơn đau nửa đầu bị nhân lên gấp trăm lần.

Cảm giác đầu đau muốn nứt, làm cho Mộ Ca hận không thể cắn lưỡi tự sát.

Nàng siết nắm đấm đánh lên đầu mình, tựa hồ hành vi tự ngược như vậy có thể giảm bớt phần nào cơn đau.

Rất nhiều văn tự không thể thấu đều xuất hiện trong đầu nàng, giống như muốn cưỡng bách nàng khắc vào tâm, muốn quên đều không thể quên được.

Những văn tự đó, còn có đủ loại thảo dược, hài cốt động vật giống như một thước phim không ngừng xoay tròn trong đầu Mộ Ca, đủ loại phương thuốc tràn ngập đại não nàng, cơ hồ đem đầu của nàng bạo trướng.

Mà ở nơi nàng không nhìn thấy, viên đan dược xâm nhập vào mi tâm nàng đang cấp tốc xoay tròn, theo nó xoay tròn, vậy mà đang dần dần hòa tan, thu nhỏ.

“Ta chịu không nổi!” Mộ Ca cuộn tròn thân thể, ở trong mảnh hỗn độn lăn qua lăn lại.

Đau đớn về thân thể, nàng có thể chịu đựng.

Cho dù là lột da khoét xương, cũng sẽ không khiến nàng hừ một tiếng.

Nhưng mà, đau đớn đến từ Tinh thần lực, lại làm cho nàng hận không thể lập tức chết đi, để được giải thoát.

Tinh thần lực là cường đại, nhưng cũng mẫn cảm yếu ớt. Nếu Tinh thần lực bị thương, chỉ sợ cả đời cũng khó chữa khỏi. Mà giờ phút này, Tinh thần lực Mộ Ca phải thừa nhận đau đớn đã đạt đến cực hạn của nàng.

Nếu không thể kiên trì, nói không chừng Tinh thần lực của nàng sẽ tan vỡ. Từ đó, hoặc là biến thành người thực vật, không bao giờ tỉnh. Hoặc là, liền biến thành một người si si ngốc ngốc, hồn phách không đầy đủ.

Đột nhiên, một đạo lục mang xuất hiện ở bên người Mộ Ca, hóa thành hình người trong suốt.

Mộ Khinh Ca lo lắng nhìn Mộ Ca thống khổ, nàng có thể cảm nhận được tinh thần lực Mộ Ca đang chậm rãi hỏng mất. “Chịu đựng a!”

Tuy nhiên, Mộ Ca đang hãm tại trong thống khổ cực lớn hình thành gió lốc, căn bản nghe không được lời nói của nàng, thậm chí không biết nàng xuất hiện.

Mộ Ca sao lại đột nhiên bị vậy?

Mộ Khinh Ca là thân thể hồn phách, so với Mộ Ca thì xem rõ ràng hơn chút ít.

Nàng biết, Mộ Ca đang tiếp thụ truyền thừa lợi hại nào đó. Đây là thuộc về cơ duyên Mộ Ca, cũng là thuộc về nàng. Xét cho cùng, Mộ Ca vẫn chính là Mộ Khinh Ca, và Mộ Khinh Ca chính là Mộ Ca.

Nếu nàng không chịu nổi, như vậy chỉ sợ Mộ Khinh Ca sẽ chính thức chết.

Mộ Khinh Ca mím chặt môi, hai đầu lông mày nhăn lại.

Làm sao bây giờ? Ta nên như thế nào mới có thể giúp nàng?

Trí nhớ Mộ Khinh Ca bay nhanh vận chuyển. Đột nhiên, trong mắt nàng sáng ngời. Tựa hồ, nàng nghĩ tới biện pháp giúp Mộ Ca vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.

Sau khi nghĩ kỹ, trong mắt Mộ Khinh Ca xuất hiện thần sắc quyết tuyệt.

Nàng khẽ nói với Mộ Ca: “Về sau, Mộ gia, gia gia, cô cô, liền dựa vào ngươi!” Dứt lời, nàng khoanh chân ngồi, hai mắt khẽ nhắm.

Thân thể trong suốt, kịch liệt chấn động một chút, liền nhìn đến ngũ quan nàng bắt đầu vặn vẹo thống khổ.

Tiếp đến, một cỗ lực lượng trong suốt mà thuần túy bay lên từ đỉnh đầu nàng, giống như sợi dây thừng lơ lửng xoay quanh, rót vào trong linh hồn Mộ Ca.

Theo cỗ lực lượng này đưa vào, thân thể Mộ Khinh Ca vốn trong suốt, lại nhạt thêm vài phần.

Này hết thảy, Mộ Ca đều không biết.

Nàng giờ phút này đang thừa nhận thống khổ càng ngày càng kịch liệt.

Một cỗ nhiệt lưu đột nhiên xuất hiện bao vây nàng, dần dần cùng tinh thần lực của nàng hòa làm một thể. Cỗ lực lượng này vừa xuất hiện, khiến cho nàng thừa nhận thống khổ giảm bớt vài phần. Tựa hồ, phạm vi năng lực tinh thần lực của nàng, được mở rộng rất nhiều.

Mộ Ca sửng sốt, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, lại biết rõ, khả năng lần này chính mình được cứu rồi.

Trong rừng, Tư Mạch đang ôm cơ thể Mộ Ca, mày nhíu chặt chậm rãi buông ra. Hắn còn lo lắng, tiểu gia hỏa không thể chịu nổi, đang định xuất thủ tương trợ, lại không nghĩ, nàng thế mà lại vượt qua.

Bên trong hỗn độn, bóng dáng Mộ Khinh Ca trở nên càng ngày càng trong suốt, giống như một làn khói mờ, tùy thời đều phiêu tán.

Mà Mộ Ca vì đau đớn mà căng chặt thân thể, cũng dần dần thả lỏng, tựa hồ truyền thừa suýt chút nữa lấy mạng già của nàng này, đã tới giai đoạn kết thúc.

Lại một lát sau, tia lực lượng cuối cùng trên người Mộ Khinh Ca chui vào cơ thể Mộ Ca.

Mộ Ca đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nằm bên trong hỗn độn, chậm rãi mở mắt.

Đập vào mắt, là một mảnh xám xịt.

Mộ Ca nhanh chóng ngồi dậy, lại đối mặt với Mộ Khinh Ca như ẩn như hiện. “Đây là có chuyện gì?” Mộ Ca cả kinh.

Mộ Khinh Ca cười đạm bạc, trong tươi cười nhiều hơn chút thoải mái: “Ta phải đi. Xem ra, không thể bồi cùng ngươi đến bốn mươi chín ngày.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Ca mày nhíu chặt. Nàng cảm nhận được giờ phút này Mộ Khinh Ca vô cùng suy yếu.

Mộ Khinh Ca vẫn duy trì nụ cười, không có trả lời vấn đề của Mộ Ca: “Không bằng ngươi nói trước đi, ngươi tiếp nhận được truyền thừa gì.”

Mộ Khinh Ca lảng tránh, khiến cho Mộ Ca mím môi. Nhưng, nàng (Mộ Ca) vẫn trả lời câu hỏi của nàng (Mộ Khinh Ca): “Thuật luyện đan, hình như là sở học cả đời của Đan Thần Thượng cổ nào đó.”

“Thật tốt quá!” Ánh mắt đen mịt mờ của Mộ Khinh Ca chớp động ánh sáng rọi.

Nàng thật sự cao hứng, cao hứng cho kỳ ngộ của Mộ Ca.

Sau này Mộ Ca càng cường đại, nàng đi cũng an tâm.

Mộ Ca gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, đột nhiên nói: “Thời điểm ta duy trì không được, cỗ lực lượng dung hợp cùng tinh thần lực của ta chính là ngươi, có phải không?”

Mộ Khinh Ca chậm rãi nói: “Hồn thể vốn chính là một loại tinh thần lực. Chúng ta có thể coi là vận khí tốt, ta hút đi hồn lực của lão hỗn đản kia. Mà vừa vặn tinh thần lực của ngươi không đủ để tiếp thụ truyền thừa, ta liền đem hồn lực hóa thành tinh thần lực thuần túy nhất bù lại cho ngươi.”

“Ngươi sẽ như thế nào?” Thanh âm Mộ Khinh Ca hơi trầm xuống.

Nghe ra trong giọng nói sự quan tâm, Mộ Khinh Ca cười nói: “Dù sao ta sớm muộn gì cũng biến mất, rời khỏi đây. Hiện tại đơn giản là sớm một chút hoặc muộn một chút. Ngươi không cần cảm thấy thiếu nợ ta cái gì, ta và ngươi vốn là một thể, giúp đỡ ngươi chính là tự giúp chính mình.”

Mộ Ca trầm mặc, bỗng nghiêm túc hỏi: “Ngươi có thể sẽ hồn phi phách tán sao?”

Mộ Khinh Ca sửng sốt một chút, mân môi cười nói: “Cho nên mới nói chúng ta có vận khí tốt. Nếu ta dùng hồn lực một người toàn lực giúp ngươi, nói không chừng thật sự hồn phi phách tán.”

Lời nói của Mộ Khinh Ca, Mộ Ca rõ ràng.

Xem ra có một số việc, thực sự đã định trước. Bắc Minh lão nhân dùng nàng thử dược, thậm chí muốn giết nàng. Cuối cùng bị giết, bảo bối trân quý bị nàng đạt được, cuối cùng ngay cả lực lượng linh hồn đều dùng ra để giúp nàng tiếp thu truyền thừa.

“Ta phải đi, về sau, ngươi chính là Mộ Khinh Ca chân chính rồi. Gia gia và cô cô, ta nhờ cậy ngươi.” Mộ Khinh Ca nói xong câu đó, bóng dáng càng thêm mờ nhạt.

Môi Mộ Ca mím thành một đường, không nói thêm gì, nàng chỉ là nhẹ gật đầu.

Nhận được Mộ Ca hứa hẹn, Mộ Khinh Ca dường như trút bỏ được tâm sự. Cả người, hóa thành những mảnh vỡ nhỏ vụn, xoay quanh bay lên, dung nhập vào bên trong hỗn độn.

Mộ Ca ngẩng đầu, nhìn lên đoạn đường cuối cùng của Mộ Khinh Ca.

Nàng không biết, hành trình kế tiếp của Mộ Khinh Ca sẽ tới đâu. Nàng chỉ biết là, như theo lời của Mộ Khinh Ca, từ này về sau, nàng liền chân chân chính chính là Mộ Khinh Ca.

Dần dần thanh tỉnh, Mộ Ca... Có lẽ về sau nên gọi là Mộ Khinh Ca... Mộ Khinh Ca cảm thấy trên khuôn mặt mình có khí tức ấm áp tới gần, lông mi run rẩy, nhanh chóng mở ra, lộ ra con mắt thanh triệt.

Mộ Khinh Ca vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú gần sát mặt mình, lập tức biến sắc, nắm đấm không chút do dự vung ra: “Hạ lưu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.