Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 420: Q.4 - Chương 420: Đại Màn Kéo Ra (Trung)




Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói: “Yên tâm đi, Thiên Mộng ca, ta tự có chừng mực! Ta rất mong đợi, trong chuỗi trận đấu tối nay này, chúng ta đến tột cùng có thể chiếm bao nhiêu trận so đấu nặng. Chuỗi trận này, đến tột cùng ai là nhân vật chính.” Nói tới đây, trên mặt hắn toát ra nụ cười nồng đậm.

Nhìn Thiên Mộng Băng Tằm đầu to đối diện, hắn truyền qua một ý niệm. Bởi vì đang đưa lưng về phía Băng Đế, Băng Đế cũng không biết.

Hiện tại Hoắc Vũ Hạo đã sớm không phải là tiểu tử ban đầu kia cần Băng Đế cùng Thiên Mộng che chở. Hắn bây giờ, đã dần dần trưởng thành, nhất là ở mặt tinh thần lực này, đã không thua gì mấy vị hồn thú cường đại mười vạn năm, trăm vạn năm này.

Trong mắt Thiên Mộng Băng Tằm dị quang chợt lóe, nhẹ nhàng hướng Hoắc Vũ Hạo gật đầu, khóe miệng hé ra, lộ ra một nụ cười băng tằm.

Xe ngựa xa hoa của Tịch Thủy Minh rốt cục cũng ngừng lại. Lúc này, cả đoàn ngựa thồ đã đi tới giao lộ phía Tây cách ngoài Minh đô năm dặm.

Hoắc Vũ Hạo tựa hồ đúng lúc tỉnh lại, mở hai mắt ra, ánh mắt của hắn hơi hơi có chút mê man. Nhưng người nào cũng không chú ý tới, ở chỗ mi tâm của hắn, một đoàn quang văn vặn vẹo lặng lẽ trượt ra, trong giây lát biến mất không thấy.

”Đến.” Phía ngoài có tiếng âm truyền đến.

Hoàng Chinh xuống xe đầu tiên, Hòa Thái Đầu theo sát phía sau, trước tiên đem xe lăn của Hoắc Vũ Hạo đi xuống dưới, sau đó lại đem hắn ôm đến xe lăn ngồi.

Hoắc Vũ Hạo ánh mắt hơi lộ ra vẻ có chút dại ra, nhưng gió đêm thổi đến, rất nhanh liền biến trở về bình thường.

Hai mắt híp lại, tinh thần dò xét khuếch tán ra, Hoắc Vũ Hạo trong lòng âm thầm cả kinh, tối nay, kích thước thật là to a!

Ở trong cảm giác của hắn, chung quanh có ít nhất mấy ngàn người. Chia làm ba bộ phận rõ ràng, bị vây ba hướng. Bọn họ bên này coi như là một hướng. Khác hai phe lớn nhất ngay tại màu sắc y phục của nhân viên.

Trong đó, Tịch Thủy Minh ở trận doanh phía trước bên trái, là một đám người mặc trang phục màu trắng cùng những người khác, bầy phía trước bên phải thì y phục lấy màu vàng làm chủ.

Thần An lúc này đã nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới, thấp giọng giới thiệu: “Hôm nay người cấp cao của tam đại thế lực dưới lòng đất cơ hồ cũng đến. Ba bên đều rất coi trọng cuộc tranh tài. Trận cuối cũng phái ra đội hình mạnh nhất. Mặc y phục màu trắng, là người của Áo Đô thương hội, y phục màu vàng còn lại là Bình Phàm Minh. Ngoại trừ ba bên chúng ta, còn mời danh môn vọng tộc nổi danh nhất Minh đô tới ngắm một chút.

Lần này còn có một nhóm hào khách tham đánh cuộc tự mình đến tham dự trận chung kết cuối cùng này. Ba bên chúng ta bị yêu cầu không được vượt qua một ngàn người, còn lại, chính là chút ít người đang xem cuộc chiến ở chỗ này.

Dù sao hết thảy cũng lấy công bằng làm nguyên tắc tiến hành tranh tài, cho nên ba vị cứ yên tâm.”

Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo khẽ giật, không biết tại sao, hắn cảm giác được nếu bàn về trình độ công bằng cuộc so tài của tam đại thế lực dưới lòng đất còn trên cả cuộc thi thanh niên Hồn Sư tinh anh cao cấp toàn đại lục. Lúc đầu không có người trọng tài thì ở làm việc ở trong tối rất phiền toái. Có lẽ, muốn có lợi ích tuyệt đối lúc trong thế giới ngầm này thì ít nhiều chuyện xấu chuyện tốt.

Ba người được Thần An hướng dẫn, cùng với một đám hộ vệ áo đen của Tịch Thủy Minh, đi vào phía trong.

Ngoại ô phía Tây* này, cái sân cũng không hề đơn sơ. Bên ngoài là xe ngựa của tam đại thế lực dưới lòng đất, đem tấm chắn vòng lên toàn bộ sân hơn vạn mét vuông này, phía xa còn có người phong tỏa đường đi của tam đại thế lực dưới lòng đất, không để cho người đi đường bình thường nhích tới gần.

*Nấm: Vài chương trước mình có dịch nhầm “Ngoại ô phía Tây” thành “Giao lộ phía Tây” vì từ Hán Việt dễ nhầm lẫn, xin lỗi các bạn.

Bên trong thì có từng vòng bậc thang hướng về phía trước đài chiến. Nơi quan sát trận chiến cũng giống như trước, chia làm ba khu vực, ngồi áp chót phía trên chính là chia ra cho khách quý của tam đại thế lực. Ở nơi này còn có ít bậc thang nội bộ, làm thành một vòng tròn nhìn ra đài chiến. Khu vực để cho những người quan trọng xem trận chiến này thì gần, chính là khu vực xem chiến của những quý tộc nổi danh là Hồn Sư, Hồn Đạo Sư như lời Thần An nói.

Khiến người ta kinh ngạc chính là nơi so tài.

Đài chiến này nếu để cho Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu đánh giá thì quả thực chính là phiên bản khác của cuộc thi thanh niên Hồn Sư tinh anh cao cấp toàn đại lục. Đường kính cũng hơn trăm mét chung quanh nhìn qua cũng có bố trí Hồn Đạo Hộ Tráo.

Buồn cười nhất chính là ở xung quanh đài chiến, cũng có ba khu nghỉ ngơi thế nhưng lại chia ra ba phương hướng bất đồng, nếu như nhìn thẳng sẽ là một tam giác đều.

Hoắc Vũ Hạo bọn họ đã được dẫn tới trong khu nghỉ ngơi của Tịch Thủy Minh. Bên này Nam Cung Oản, Tam trưởng lão cũng đồng thời đi vào ngồi.

Hoắc Vũ Hạo trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ hôm nay Tịch Thủy Minh, hay nói đúng hơn là Thánh Linh Giáo này cũng chỉ có hai người bọn họ tới, tên cấp cao có ở đây không? Tịch Thủy Minh một vốn một lời, coi trọng trình độ của lần tranh tài này, phải có nhiều người đến xem hơn mới đúng.

Lúc này, đám đông trước mặt có tiếng động lớn, trước khi bắt đầu tranh tài cũng không có người dẫn chương trình. Những khách quý ngồi ở thính phòng cùng mọi người trò chuyện với nhau, một chiếc hồn đạo đèn nhỏ sáng ngời chiếu rọi ánh sáng xuống. Những hồn đạo đèn này ở phía cao trên không trung cung cấp đầy đủ ánh sáng.

Thấy những thứ này, Hoắc Vũ Hạo trong lòng âm thầm cảm khái. Hồn đạo khí ứng dụng cho dân thường trong sinh hoạt, ai cũng không làm tốt bằng Nhật Nguyệt đế quốc. Ở phương diện này, tam quốc trên Đấu La đại lục cũng đều chênh lệch cả thời đại a! Muốn đuổi kịp cũng không phải mỗi lực lượng cá nhân có thể làm được, lại càng không thể trong thời gian ngắn có thể hoàn thành. Hiện tại bọn họ đã ý thức được, phương diện có thể truy đuổi cũng chỉ có thể là ở phương diện quân sự.

Tam trưởng lão thấp giọng cung kính nói: “Nghe nói lần này bọn họ cũng mời Hồn Đạo Sư cấp chín trấn giữ. Lần này trong bảy tên giám khảo cũng có ba người của bọn họ, chúng ta cũng chỉ có hai người. Có vấn đề gì hay không?”

Nam Cung Oản cười lạnh một tiếng, nói: “Không sợ. Chờ chút nữa Phó giáo chủ mang Đại ca, Tam đệ cùng Ngũ đệ, Lục đệ tới đây, bọn họ có mà sợ ngất? Nếu như không phải để mặt mũi cho hoàng thất Nhật Nguyệt đế quốc, Áo Đô thương hội nho nhỏ cùng Bình Phàm Minh kia làm gì có tư cách tranh tài cùng chúng ta? Ích lợi của lần tranh tài này rất quan trọng. Giáo chủ muốn chúng ta nghiêm túc làm việc theo quy củ. Bất quá, có Phó giáo chủ ở đây thì có biến cũng không hẳn là vấn đề lớn. Bản thân ta muốn nhìn bọn họ mượn hơi mấy người kia có thật dám đối mặt chúng ta hay không.”

Khóe miệng Tam trưởng lão cũng hiện ra một tia cười lạnh, khe khẽ gật đầu.

Mặc dù Hoắc Vũ Hạo ánh mắt thì bình tĩnh nhưng lại rất cẩn thận quan sát xung quanh, nghe Nam Cung Oản nói chờ một chút còn có cấp cao Thánh Linh Giáo tới, hắn cũng không khỏi âm thầm vui mừng trong lòng. Điều sợ là thực lực và nội tình Thánh Linh Giáo. Điều vui chính là thực lực Thánh Linh Giáo tất nhiên sẽ bị phân tán. Đến lúc đó, bọn họ sẽ hành động.

Lúc này, người của ba bên tựa hồ cũng đã đến đủ. Có người đi tới hướng Nam Cung Oản hỏi thăm mấy câu, sau khi xác nhận thì rất nhanh, ánh đèn cũng tập trung ở trên đài tranh tài. Trên đài tranh tài cũng thêm một người.

Người này thân hình cao lớn, tướng mạo hết sức anh tuấn. Thân mặc một lễ phục màu đỏ thẫm hoa lệ, tóc vàng chải cẩn thận tỉ mỉ, đôi mắt như có điện.

”Chào mọi người, ta là người chủ trì trận chung kết lần này, Lộ Kỳ.” Người chủ trì này thanh âm rất chính xác, trong trẻo có từ tính, kết hợp với dung mạo anh tuấn kia, rất dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm.

Bất quá, Hoắc Vũ Hạo đã dùng tinh thần dò xét để ý hắn. Đây chỉ là người bình thường mà thôi, trên người đến một điểm hồn lực dao động cũng không có.

”Hôm nay là trận chung kết cuối cùng của cuộc thi Hồn Đạo Sư tinh anh Minh Đô. Toàn bộ chín người dự thi đều được Bình Phàm Minh, Áo Đô thương hội cùng Tịch Thủy Minh chia ra tiến cử. Ta tin những người xem cũng đã rất quen thuộc tư liệu về chín người dự thi. Ta không lắm lời nữa. Phía dưới, cho mời ba vị hội trưởng làm chủ cuộc so tài lần này Bình Phàm Minh, Áo Đô thương hội cùng Tịch Thủy Minh lên đọc diễn văn.”

Dưới đài, trong khu nghỉ ngơi của Tịch Thủy Minh.

Nam Cung Oản sắc mặt âm trầm tự nhủ: “Không biết sống chết.” Vừa nói hắn vừa vươn người đứng dậy, đi hướng tới đài.

Tam trưởng lão cũng cười lạnh liên tục, “Bình Phàm Minh nhỏ bé muốn chơi loại xếp hạng xiếc này ư, thật là muốn chết. Nghĩ là Bình Phàm Minh có thể che chở được hắn sao?”

Mấy người Hoắc Vũ Hạo giờ mới hiểu được, thì ra Nam Cung Oản tức giận là bởi vì người chủ trì kia lúc ghi tên mà lại đem Tịch Thủy Minh đặt ở cuối cùng.

Bình Phàm Minh một tay khống chế mọi nghề nghiệp ở Minh đô, có loại người chủ trì mới này cũng rất bình thường. Bất quá, người chủ trì này hành động như vậy mà lại coi như bình thường a! Tà Hồn Sư bảo thủ, từ ý nghĩ của hắn ta quả nhiên là không thể dùng ánh mắt thường nhân mà đối xử.

Nam Cung Oản cũng không hiển lộ tu vi của hắn, mà từng bước từ cầu thang đi tới trên đài. Hai hướng khác cũng có hai người khác đi tới.

Áo Đô thương hội bên kia là một gã trung niên tuổi chừng bốn mươi, mặc áo khoác màu tím, tướng mạo đường đường. Mơ hồ như có vị thượng giả uy thế. Chẳng qua nếu như nhìn người thì rất khó tưởng tượng người này là đầu não đám đạo tặc, sát thủ thế lực ngầm. Ngược lại giống như một gã quan viên hơn. Người này trên đường đi tới, long hành hổ bộ, tinh quang trong mắt lóe lên.

Từ trên người hắn tản mát hồn lực dao động, Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận được, người này tu vi ít nhất cũng là bát hoàn trở lên, hắn cố ý áp chế hơi thở của mình, nhưng khoảng cách tới Phong Hào Đấu La hẳn là còn có chênh lệch.

So sánh với người của Áo Đô thương hội thì cái vị lên đài bên kia của Bình Phàm Minh càng làm cho người ta chú ý.

Đó là một cô gái người mặc đồ màu đỏ thẫm, khoảng cách xa nhìn qua cực đẹp, bộ tóc màu nâu dài búi cao trên đỉnh đầu, trên đường đi tới, một bước ba dao động, thướt tha, thân thủ xinh đẹp nhưng tràn đầy vẻ thanh khiết, quả nhiên là người đẹp ở giữa vật tầm thường. Vòng eo mảnh khảnh, bờ mông sữa, cực kỳ mê người.

Nàng này vừa lên đài, không biết có bao nhiêu người miệng đắng lưỡi khô, không hề chớp mắt. Tham gia cuộc thi Hồn Đạo Sư tinh anh Minh Đô, Hoắc Vũ Hạo sớm đã hiểu rõ tam đại thế lực ngầm của Minh đô này, nam tử trung niên mặc áo khoác màu tím kia chính là hội trưởng yên tĩnh của Áo Đô thương hội, Lập Đồng, sau lưng của hắn là quân đội Nhật Nguyệt đế quốc. Mà bên kia, cô gái có vóc người xinh đẹp, mặt mũi thanh khiết nhưng nhìn không ra tuổi, là Minh Chủ Bình Phàm Minh, quản lý toàn bộ hoạt động nghề nghiệp của Minh đô, phần lớn là nghề ăn uống, Thượng Quan Vi Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.